Chương 18

Cả ngày hôm đó, tôi về nhà cứ suy nghĩ mãi về câu nói của bà lão, thật tình tôi không thể hiểu được ý của bà ấy là như thế nào. Sao lại tránh xa cầu thang nhỉ, bộ ở cầu thang có gì không tốt sao? Mà bà lão cũng chỉ nói có nhiêu đó, tuyệt đối là không có nói gì thêm, cũng không tiết lộ cho tôi biết là ở cầu thang sẽ xảy ra chuyện gì. Ban đầu tôi cũng không muốn tin, chỉ nghĩ là bà ấy nói vu vơ thôi nhưng sau đó lại nhớ đến chuyện lần trước, tôi không tin không được. Bà lão ở từ đường tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường, tôi dám chắc.

Ngày hôm sau, Chính Quân đi công tác, mà từ lúc anh ta đi, Thuỳ Trâm cũng không có ở nhà. Tôi mắt nhắm mắt mở cũng biết hai người họ đi chung với nhau, mà cả ba chồng tôi cũng ngầm thừa nhận đều đó mà. Nhưng thôi kệ vậy, tôi cũng không muốn quan tâm đến chuyện đó nhiều nữa.

Đến ngày hôm sau, là đúng với ngày mà bà lão ở từ đường cảnh cáo tôi không được đến gần cầu thang. Từ sáng sớm, tôi đã dậy rồi xuống nhà từ sớm, cả buổi sáng, tôi cứ dán mắt nhìn vào cầu thang, trong đầu nhảy ra hàng chục câu hỏi không có câu trả lời. Hễ thấy ai đi lên hoặc đi xuống là tôi lại thấy hồi hộp trong lòng, sợ là lại có chuyện gì xảy ra. Đến cả cu Gin mà tôi cũng dặn dò vυ" Lệ bữa nay đừng cho thằng bé chạy nhảy nhiều, đặc biệt là đừng lảng vảng ở chỗ cầu thang. Vậy mà suốt buổi sáng rồi đến gần hết buổi trưa vẫn không có chuyện gì xảy ra, cảm thấy có chút mệt mỏi vì nghĩ quá nhiều, tôi mới dè dặt bước lên cầu thang để lên phòng nằm nghỉ, định bụng là từ giờ tới tối sẽ không bước chân ra khỏi phòng.

Ai dè mới ngủ được một giấc, chị Loan lại gõ cửa, chị bảo là vừa nấu tổ yến chưng, kêu tôi với Châu Nhi xuống ăn cùng cả nhà luôn. Tôi định là không xuống nhưng giờ chị Loan lên gọi tận cửa, chả nhẽ lại không đi, đến cả Châu Nhi còn xuống thì tôi có bầu bí gì đâu mà từ chối. Vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo, tôi mới mở cửa bước ra ngoài, vừa hay Châu Nhi với chị Loan cũng đang bước xuống cầu thang, thấy hai người họ đi trước, tôi cũng định bước theo sau cho kịp. Đột nhiên sựt nhớ đến lời dặn của bà lão hai hôm trước, bước chân tôi vô thức khựng lại, trong lòng vừa hồi hộp vừa hoài nghi. Tôi nhìn về phía Châu Nhi, thấy cô ấy một tay vịn thành cầu thang, một tay đặt trước bụng, cảm giác lo lắng đột nhiên ập đến. Mà đúng như những gì tôi lo nghĩ, Châu Nhi đột nhiên trượt chân, cô ấy hét lên một tiếng thất thanh rồi ngã uỳnh xuống cầu thang gỗ, lưng đập vào bậc thang một cái rõ mạnh. Ngay chỗ cô ấy vừa trượt chân lại xuất hiện vài hạt tròn nhỏ màu đen gần như tệp màu với màu gỗ, nhìn cứ tựa như là hạt ngọc trai đen ấy, mấy hạt tròn lăn lông lốc xuống dưới chân cầu thang rồi lại nằm lỳ luôn ở đó…

Chị Loan đi sau lưng Châu Nhi, thấy cô ấy ngã, chị ấy vội vàng đỡ cô ấy dậy, tôi cũng gấp gáp chạy tới đỡ cùng. Châu Nhi tay ôm lấy bụng, mồ hôi túa ra trên trán, mặt mày tái xanh, cô ấy nói không thành tiếng:

– Cứu… cứu em… cứu…

Chị Loan thì đỡ, tôi thì hô hào loạn hết lên, mấy giây sau, người làm nghe thấy, cả đám chạy ùa vào rồi bồng Châu Nhi đưa ra xe. Má Nhỏ với chị Loan túc trực đi theo trước, tôi với Má Lớn thì đi xe sau nữa. Trước lúc đi, tôi có nói nhỏ với bé Thà chạy tới kiểm tra cầu thang, nếu thấy hạt tròn nhỏ nào thì lấy cất đi, mà phải canh chừng đừng để ai phát hiện, nếu có người ở đó thì tốt nhất đừng đυ.ng vào. Dặn dò xong xuôi, tôi liền theo Má Lớn đến bệnh viện, trong lòng lo lắng thấp thỏm không yên.

Châu Nhi được đưa vào phòng cấp cứu, khoảng chừng 10 phút sau thì được bác sĩ đưa ra, bác sĩ báo cô ấy bị động thai, tình hình không quá xấu nhưng hiện tại phải theo dõi thêm. Tôi với chị Loan ngồi ở bên ngoài, thi thoảng chạy vào xem tình hình của Châu Nhi như thế nào rồi lại đi ra. Lát sau Chính Vũ và gia đình Châu Nhi tới, số người đông quá nên tôi với chị Loan mới về trước, chỉ còn Má Lớn và Má Nhỏ ở lại.

Suốt đường về, tôi với chị Loan mỗi người ngồi một góc, cả hai đều nói với nhau không quá mười câu. Gần đến nhà, chị Loan mới khẽ nói với tôi, giọng khá là căng thẳng:

– An Lâm, em thấy chuyện này thế nào?

Tôi nhìn chị ấy, cũng biết chị ấy đang nói đến chuyện gì, tôi im lặng vài giây mới trả lời lại:

– Em cũng không biết nữa…

– Ban nãy Châu Nhi…

– Cô ấy sao chị?

Chị Loan do dự, nửa muốn nói nửa lại không, cuối cùng chị ấy vẫn quyết định lắc đầu không nói:

– À cũng không có gì, Châu Nhi ban nãy lo lắng lắm, may là em ấy và đứa bé trong bụng đều không sao. Cũng tại chị hết… là chị kêu em ấy xuống nhà ăn tổ yến mới thành ra như vậy…

Thấy chị Loan tự trách mình, tôi mới dịu giọng an ủi:

– Chuyện này đâu ai muốn đâu, chị đừng tự trách mình như vậy. Châu Nhi em ấy cũng không trách gì chị đâu, chị yên tâm đi.

– Chị… hy vọng là như vậy.

Tôi về nhà rồi lên phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó xuống nhà tìm cu Gin xem thằng bé đã ăn uống gì chưa. Dặn dò A Mỹ cho cu Gin uống thuốc đúng giờ, tôi lại theo bé Thà lên trên phòng. Đợi con bé đóng cửa cẩn thận đâu vào đấy, tôi mới hỏi:

– Sao em Thà, em có tìm được thứ mà mợ dặn không?

Bé Thà đưa tới trước mặt tôi một hạt ngọc trai màu đen tròn xoe nhỏ xíu, con bé nghiêm túc nói:

– Con tìm được có một hạt à mợ.

Tôi ngạc nhiên:

– Chỉ tìm được hạt này thôi hả Thà? Chỉ có một hạt thôi?

Bé Thà gật gật:

– Dạ, con tìm kỹ lắm rồi mà không có thấy hạt thứ hai luôn, còn cái hạt này là bị mắc kẹt ở dưới chậu cây đó mợ.

Tôi cầm hạt ngọc trai đen bé bé lên xem, hai tay xoa xoa hạt ngọc, chợt thấy hạt ngọc này có chút khác lạ… dường như nó trơn hơn thì phải.

– Mà mợ, mợ có thấy hạt ngọc trai này là lạ không, làm như nó… trơn trơn sao sao á mợ.

Tôi gật gù đồng ý:

– Đúng là trơn thật…

Lại đưa hạt ngọc trai lên mũi ngửi, tôi ngửi được mùi thơm thơm khá là quen nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được là mùi gì. Xoa xoa hạt ngọc trai thêm lần nữa, chất trơn tru bên ngoài hạt ngọc là do người ta cố tình làm nên. Nói như vậy, đây chính xác là có người cố tình muốn hại Châu Nhi mất con. Nhưng… người đó là ai vậy nhỉ? Là ai lại ngang ngược giữa ban mày ban mặt mà dám ra tay hãm hại người khác như vậy? Gan thật.

– Khi nãy lúc con tìm, con có thấy ai lảng vảng ở cầu thang không? À mà có ai thấy con không Thà?

Bé Thà lắc đầu:

– Dạ không có mợ, con không có thấy ai hết á… à, chỉ có A Mỹ dắt cậu Gin từ trên phòng đi xuống thôi à.

A Mỹ… không có khả năng là cô ấy đâu, cô ấy thì liên quan gì tới chuyện con nối dõi của nhà họ Dương kia chứ. Chắc chỉ là trùng hợp thôi, giờ đó cũng là giờ mà cu Gin thường ngủ dậy.

– A Mỹ biết chuyện của mợ Ba không?

Bé Thà lắc đầu:

– Chị Mỹ mới ngủ dậy luôn thì phải á Mợ, con nói mà chỉ hết hồn.

– Được rồi, mợ cảm ơn con nha Thà.

– Dạ không có gì đâu mợ, mợ cần gì thì kêu con nha.

– Ừ con đi xuống nhà đi.

Đợi bé Thà đi rồi, tôi lại ngồi một mình xoa xoa hạt ngọc trai đen trong tay, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui đủ thứ chuyện. Tôi chắc chắn là không có liên quan gì tới chuyện này rồi, mà ngoài tôi ra thì nhà này chỉ còn Má Lớn, chị Loan là khả nghi nhất thôi. Nhưng hai người họ, tôi lại không nghĩ là do một trong hai người bọn họ làm. Bởi không ai đi hại người lại hại một cách trắng trợn lộ liễu giữa ban ngày ban mặt như vậy cả. Chưa kể, chị Loan là người lên kêu Châu Nhi xuống, nếu Châu Nhi có chuyện gì không may, chị ấy là người chịu mũi dao đầu tiên. Còn là Má Lớn, bà ấy có hại Châu Nhi thành công thì con dâu bà ấy cũng bị tình nghi trước tiên. Không lẽ hai người họ lại ngu ngốc đến mức như vậy nhỉ?

Nhưng mà vẫn còn một trường hợp khác, đó gọi là thủ thuật nhanh lẹ… gϊếŧ người giấu xác. Vì ở hiện trường cho thấy, đã có người đi gom các hạt ngọc trai lại trước khi bé Thà đến tìm. Nói như vậy thì dù cho Châu Nhi có sảy thai hay không sảy thai thì người ngoài cũng không tìm ra được hung thủ thật sự. Và hầu hết mọi người đều nghĩ, Châu Nhi chỉ đơn giản là bị trượt chân mà thôi. Xem ra, cuộc chiến thật sự bắt đầu rồi đây!

…………………………..

Chính Quân đi công tác đến ngày hôm sau thì về, lúc anh ta về, tôi vẫn chưa ngủ, vẫn còn ngồi ở bàn đọc sách nghiên cứu hạt ngọc trai đen trong tay. Thấy tôi còn thức, anh ta khẽ hỏi:

– Sao giờ em vẫn chưa ngủ?

Tôi giấu vội hạt ngọc trai đi, tôi vờ ngáp ngáp vài cái, trả lời:

– Đang định đi ngủ thì anh về, anh có đói không, tôi nói nhà bếp nấu gì đó cho anh ăn.

Chính Quân lắc đầu, anh ta đi tới trước bàn đọc sách, giọng nhàn nhạt:

– Tôi nghe nói Châu Nhi bị té, em ấy có sao không?

– Cũng không sao, chắc vài ngày nữa là được xuất viện về nhà.

– Ừ…

Lúc không thấy anh ta thì thôi, tự dưng thấy anh ta, tôi lại nhớ đến Trâm, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi:

– Tôi nghe nói… anh đi công tác cùng với Trâm?

Chính Quân nhìn thẳng vào tôi, anh ta không suy nghĩ nhiều mà liền gật đầu:

– Ừ, là ai nói cho em nghe?

Tôi cười nhạt:

– Anh không nói không có nghĩa là tôi không biết….

Dừng một chút, tôi liền nghiêm túc lại, tôi hỏi thẳng:

– Giờ chỉ có tôi và anh ở đây, anh nói thật cho tôi biết đi… anh có yêu Trâm không?

Chính Quân chống tay trước bàn, vẻ mặt đâm chiêu, ánh nhìn chăm chú trực diện. Khoé môi khẽ cong, giọng khàn khàn nam tính:

– Sao tôi phải trả lời cho em biết? Em yêu ai… em cũng đâu có báo cho tôi nghe?

Tôi cười nhạt:

– Anh không hỏi, tại sao tôi phải nói.

Chính Quân gật gù, anh ta cười khẽ:

– Vậy bây giờ tôi hỏi… em yêu ai? Em trả lời tôi trước đi, rồi tôi sẽ trả lời cho em sau.

Tôi khẽ chớp chớp mắt, cũng không suy nghĩ lâu, tôi liền nghiêm túc trả lời:

– Tôi không yêu ai cả, không có người yêu.

Chính Quân chau mày nhìn tôi, thái độ đùa cợt:

– Thật không?

Tôi có chút khó chịu, gằn giọng trả lời:

– Tôi nói thật, anh tin hay không thì tùy. Tôi chưa kịp có người yêu, chưa kịp tìm được người đàn ông của đời mình thì gặp anh… nói như vậy anh vừa lòng chưa?

Anh ta cười nhạt:

– Tạm hài lòng.

– Vậy còn anh? Anh trả lời cho tôi biết đi chứ?

Chính Quân khoanh hai tay trước ngực, giọng điệu nhàn nhã:

– Ngoài con tôi ra, tôi không yêu ai cả. Tôi từng đề nghị yêu nhau với em nhưng em không đồng ý… thế thì trách em không có mắt nhìn.

Tôi cười khẩy:

– Đến lúc này mà anh còn nói dối được, anh định để đến khi anh với Trâm cưới nhau thì mới chịu nói thật cho tôi biết hay sao? Đúng, đúng là tôi và anh không yêu nhau nhưng dù gì thì anh cũng nên tôn trọng vợ lớn là tôi chứ, anh có muốn cưới vợ nhỏ thì cũng phải nói với tôi một tiếng, ai lại im lặng như anh.

– Em biết là tôi sẽ cưới Trâm?

Tôi lại cười:

– Cả thế giới này đều biết, không phải có mình tôi.

Chính Quân nhún vai, giọng điệu bất cần:

– Nếu em biết rồi thì tôi không cần phải nói nữa, coi như là em hay.

Tay tôi hơi siết chặt vào nhau, mặc dù đã chuẩn bị trước nhưng bản thân vẫn không ngăn được sự khó chịu. Tôi chau mày, lấy hết bình tĩnh để hỏi lại một lần nữa:

– Tức là… anh yêu cô ấy… anh sẽ cưới cô ấy?

Chính Quân quay lại nhìn tôi, lần này không còn vẻ mặt cợt nhả thiếu đứng đắn như ban nãy nữa, mà thay vào đó là vẻ băng lãnh như thường khi. Anh ta khẽ nhíu mày, giọng ồm ồm khàn đυ.c:

– Tôi sẽ cưới cô ta… nhưng tôi không yêu cô ta, những chuyện sau này xảy ra đều không liên quan gì tới em cả. Em chỉ cần an phận làm tốt vai mợ Hai của mình, tôi tự có cách bảo vệ cho em. Em nuôi con tôi, tôi coi em là mẹ thằng bé, không ai thay thế vị trí của em được cả. Còn chuyện của tôi, đừng tìm hiểu cũng đừng xen vào. Và quan trọng nhất, đừng yêu tôi… bắt đầu từ thời điểm này trở đi… làm ơn đừng yêu tôi… tôi xin em!