Đám cưới anh Cả cuối cùng cũng đến, cả nhà bận rộn từ sáng sớm đến gần tối mới xong. Anh Cả là con trai trưởng nên tiệc cưới lại càng long trọng hơn, nếu so đám cưới của tôi và chú Ba Vũ thì chắc là bọn tôi không bằng được. Sau khi cho cu Gin ngủ xong, tôi về lại phòng với cơ thể rã rời, Chính Quân lúc này đang bận rộn tiếp chuyện điện thoại với ai đó, trông có vẻ rôm rả nhiệt tình lắm. Hiếm khi thấy anh ta như vậy nên tôi cũng để ý thử xem là đang nói chuyện với ai, ngóng được một lúc, tưởng là ai hóa ra lại là người nhà của Thuỳ Trâm. Chính Quân với Thuỳ Trâm, tôi thiệt sự không dám tin là giữa hai người bọn họ không có chuyện gì. Nói cô ấy thân thiết với nhà họ Dương thì công nhận thật nhưng thân thiết đến mức độ chỉ kè kè theo Chính Quân… người không thông minh cũng có thể đoán ra được chuyện gì.
Chính Quân tắt điện thoại, biểu cảm trên mặt anh ta đột nhiên thay đổi 360 độ, đang từ vui vẻ niềm nở lại biến thành sắc lạnh khó chịu, dường như cuộc điện thoại kia chẳng khiến anh ta hài lòng chút nào. Chính Quân thả điện thoại xuống bàn, anh ta quay sang hướng tôi, như chợt giật mình khi thấy tôi, biểu cảm trên mặt anh ta lại thay đổi thêm lần nữa, lần này lại quay về trạng thái nghiêm nghị như thường khi.
– Em về phòng lúc nào sao tôi không biết?
Tôi đi tới gần chỗ anh ta, rót một ly nước lọc, tôi trả lời:
– Tôi về nãy giờ rồi, thấy anh chăm chú nói chuyện điện thoại quá nên tôi không kêu. Bộ có chuyện gì không tốt hay sao, tôi thấy anh không được vui lắm?
Chính Quân ngồi xuống ghế, mùi rượu bia thoang thoảng ghé ngang, giọng anh ta hơi trầm khàn:
– Tôi bình thường, không có gì cả.
Tôi gật gật, nếu anh ta đã nói vậy thì thôi, tôi đây cũng không hỏi thêm nữa. Người đàn ông này không phải kiểu người hỏi gì cũng nói, nếu ai mà mổ xẻ được hết bí mật trên người anh ta chắc phải ngạc nhiên dữ lắm. Trong phòng chỉ có tôi và anh ta mà anh ta vẫn cố giấu, vậy thì chịu thôi, tôi không phải người mà anh ta có thể tin tưởng được.
– Hôm nay chắc em mệt rồi, ngủ sớm đi, tôi tới phòng làm việc một chút.
– Anh cũng ngủ sớm, đừng thức khuya quá.
– Ừm.
Đợi Chính Quân đi rồi, chỉ còn một mình tôi giữa căn phòng rộng lớn, bất giác, tôi thấy có chút cô quạnh buồn tẻ. Cũng may, cũng may là tôi không có tình cảm với Chính Quân, chứ nếu không, chắc tôi đã bị anh ta hành hạ cảm xúc đến tiều tụy không chống đỡ nổi rồi. Lời đề nghị lần trước của Chính Quân, đến bây giờ anh ta vẫn chưa một lần nào nhắc lại, tựa hồ như đã quên luôn rồi. Mà thôi đi, như thế cũng tốt, không yêu thì lại dễ đối đãi với nhau. Tôi cũng không biết mình sẽ sống thế này thêm bao lâu nữa, có khi là một năm, năm năm, hoặc có thể là cả đời… biết là phí phạm tuổi trẻ nhưng khi muốn hối hận thì tôi đã không còn cơ hội nào nữa để quay đầu. Gả về đây cũng giống như nữ nhân được gả vào cung của vua thời phong kiến, chỉ có thể đi vào chứ không thể quay ra. Trên đời này có cái gì mà không phải đánh đổi, muốn sung túc an nhàn thì phải chấp nhận đơn côi. Vì đã biết trước Dương gia này là tường cao vạn dặm, bước chân vào rồi lại chẳng thể trách ai!
Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, tôi không thấy Chính Quân ở trong phòng, chắc là anh ta ngủ luôn ở phòng làm việc rồi cũng nên. Vệ sinh thay quần áo xong xuôi, tôi mới đi xuống nhà, hôm nay lại như tục lệ cũ, chị Loan mời trà cả nhà ngày đầu tiên về làm dâu.
Lúc thấy tôi bước xuống, bé Thà đi tới gần chỗ tôi, con bé nói thầm vào tai, giọng khá nghiêm trọng:
– Mợ Hai, cậu Hai đâu sao không đi chung với Mợ?
Tôi quay sang nhìn con bé, tôi hỏi:
– Chắc là cậu ngủ ở phòng sách rồi… sao vậy?
Bé Thà do dự, con bé nhìn trước ngó sau một lát mới khẽ giọng mà nói nhỏ vào tai tôi:
– Cái này… tối hôm qua, con thấy cậu Hai… đi vào phòng cô Trâm… giấc ấy cũng khuya lắm rồi.
Tôi cau mày:
– Thật không?
Bé Thà gật đầu lia lịa, con bé chắc chắn:
– Thiệt, lát nữa con còn thấy cô Trâm xuống quầy rượu lấy rượu với đồ nhắm nữa… nếu mợ không tin, mợ hỏi nhà bếp là biết liền.
Chuyện này…
– Hôm qua con định chạy lên báo cho mợ biết nhưng con nghĩ… lỡ đâu cậu vô phòng cổ có chuyện gì thì sao. Cái con ngồi ở ngoài con canh chừng, canh sao ngủ quên luôn, vậy là quên chạy lên báo cho mợ biết.
Thấy con bé vừa gãi đầu vừa nói, tôi đâm ra lại thấy thương, cười nhẹ, tôi trấn an con bé trước:
– Chắc là có chuyện gì đó thôi mà, không có chuyện gì đâu.
Bé Thà nghe tôi trả lời như vậy, con bé nhăn mày rồi lại nói:
– Nhưng mà… con thấy cô Trâm, cổ kì kì sao đó mợ, làm như… cổ thích cậu Hai nhà mình.
Nghe con bé nói có chút lớn tiếng, tôi vội khều tay:
– Thà, đừng có nói bậy, để đến tai Ông hay Cậu là bị phạt liền bây giờ.
Bé Thà lúc này mới nhận ra là mình ăn nói hớ hênh, con bé có chút biết đổi sắc mặt, biểu cảm cũng rụt rè hơn khi nãy rất nhiều.
– Con… con quên… tại con… con lo cho Mợ quá.
Tôi im lặng vài giây rồi lại dặn dò:
– Chuyện này… em đừng nói cho ai biết hết, nghe chưa?
– Dạ… vậy còn cậu Hai với cô Trâm…
Tôi cười nhẹ, cũng không có mấy khó chịu trong lòng, tôi nói:
– Chuyện gì tới nó tới, cùng lắm thì… cậu Hai có thêm mợ Hai nhỏ thôi mà Thà.
Bé Thà mặt cả kinh, nó nắm lấy tay tôi:
– Vậy sao được, vậy còn Mợ thì sao hả Mợ?
Tôi vỗ nhè nhẹ tay con bé, tôi khẽ dịu giọng trấn an:
– Không sao đâu, Mợ chuẩn bị tâm lý hết rồi, miễn sao vị trí của Mợ không bị lung lây là được, em đừng lo.
Bé Thà có vẻ không muốn chấp nhận chuyện này, con bé cứ nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc dữ lắm. Mà tôi, cũng không hiểu sao tôi lại có thể bình tĩnh được như thế này nữa. Giống như là tôi đã đoán được rằng Chính Quân và Trâm rồi sẽ có chuyện gì đó xảy ra vậy. Chỉ là, tôi không nghĩ là lại nhanh đến như thế, suy cho cùng cũng có đôi chút thất vọng. Nhưng mà thôi, đã sống một cuộc đời tạm bợ thì mong mỏi gì chuyện hạnh phúc lứa đôi. Chung quy, lời nói của đàn ông vẫn là không tin tưởng được.
Tôi chỉ dặn dò bé Thà đừng nói lung tung chuyện này cho ai nghe, còn về hai người kia, tôi vẫn coi như là không hay biết gì. Nếu Chính Quân muốn cưới thêm vợ, tôi đây cũng không có quyền gì ngăn cản. Chỉ là, không biết anh ta sẽ nói năng với tôi thế nào, tôi khá là chờ mong đấy.
………………………..
Chị Loan ngày đầu về làm dâu khá là thuận lợi, không có quá mờ nhạt như tôi, cũng không quá mức sinh động như Châu Nhi. Chị Loan được sinh ra là để làm dâu cả hay sao ấy, tôi thấy khí chất của chị ấy không chê vào đâu được. Bản tính biết mềm dẻo đúng lúc, tính tình trầm ổn, không quá mức ngang ngạnh như Châu Nhi mà cũng không quá cứng nhắc như tôi. Nói chung chị Loan rất được lòng mọi người, kể cả là Má Nhỏ luôn chống đối với Má Lớn cũng không nhịn được mà khen chị ấy mấy câu. Còn riêng tôi trước sau vẫn như một, luôn có thiện cảm rất tốt với chị ấy.
Ngày nào dì Nhu cũng gọi tìm tôi vừa khóc vừa năn nỉ tôi cứu chị Như, tôi không phải là không cứu, hiện giờ tôi vẫn xem xét tình hình như thế nào rồi mới có thể tính tiếp được. Trước mắt vẫn phải để thầy Lang cầm cự thêm thời gian nữa, đợi đến khi tôi nhìn thấy được phòng gia phả rồi hãy tính đến chuyện cứu được hay không. Chắc chắn là tôi sẽ cố gắng hết mình, còn chuyện chị Như có sống lại được hay không, chỉ có thể trông cậy vào phúc đức của chị em nhà tôi mà thôi.
Châu Nhi có thai, chú Ba Vũ ngày nào cũng về sớm với cô ấy, Châu Nhi giờ là cục vàng của cả nhà, cả Ông Nội và ba chồng tôi đều mong chờ đứa bé được sinh ra. Chỉ là cô ấy có thai, cả nhà lại bắt đầu hối thúc tôi cũng nên sinh một đứa, đối với sự hối thúc này, tôi coi như bất lực chịu thua, một mình tôi thì đẻ kiểu gì được chứ?
Như thường lệ, cứ đến tầm 7 giờ tối, tôi lại xuống nhà chạy vòng hồ bơi vài vòng, lắm khi có hứng thì nhảy xuống bơi một chút. Lúc ở dưới quê, tôi chạy bộ quanh nhà, giờ đi lấy chồng giàu, tôi lại đổi sang chạy quanh hồ bơi, mục đích cuối cùng vẫn là tập thể dục để giữ sức khỏe và giữ dáng. Gì thì gì chứ phải xinh, tôi lại là người rất yêu cơ thể của mình nên dễ gì tôi buông thả bản thân quá mức được. Mấy ngày Tết bận rộn quá không chạy được đều, giờ phải chạy lại bù thôi.
Chạy được ba vòng, đang ngồi nghỉ mệt uống nước thì thấy chú Ba Vũ cũng chạy tới. Chú Ba nhà này cũng giống như tôi, thường chạy bộ đêm thay vì vào phòng tập dụng cụ. Thấy tôi, chú Ba chạy tới, chú ấy thở hồng hộc, cười nói:
– Chị Hai chạy được mấy vòng rồi?
Tôi nhìn chú ấy, giơ 3 ngón tay lên:
– Ba vòng rồi, chú Ba mới chạy à?
Chính Vũ gật đầu, thấy chú ấy có vẻ khát, tôi liền đưa chai nước của mình cho chú ấy, tôi nói:
– Chú uống nước đi, lại quên nước rồi à?
Chú Ba gật gật:
– Em để trong kia, quên đem ra đây rồi, lại phải xin nước của chị.
Tôi phì cười, lại hỏi:
– Thím Ba đâu rồi, sao chú chạy có một mình vậy?
Chú Ba Vũ ngồi xuống ghế, chú ấy nói:
– Cô ấy mệt nên muốn nghỉ ngơi, giờ này chắc đang xem phim trên phòng.
– Vậy à…
Không khí lại bắt đầu rơi vào khoảng im lặng, ngồi nhìn cây nhìn cảnh, chú Ba lại đột nhiên lên tiếng, giọng ngập ngừng do dự:
– À chị Lâm nè… em nghe nói… anh Hai sẽ cưới thêm vợ à?
Tôi giật mình, hai mắt tròn xoe nhìn chú ấy, tôi vội hỏi:
– Ai nói cho chú biết?
Chính Vũ nhìn tôi, ánh mắt có chút phức tạp:
– Em chỉ nghe như vậy thôi, sự thật thế nào thì chưa rõ… nhưng thấy chị như vậy, em đoán là chị… biết trước rồi phải không?
Tôi có chút lúng túng:
– À không… tôi làm sao biết được… nếu chú không nói… chắc phải đợi đến lúc anh Hai chú đi lấy thêm vợ… tôi mới được biết quá.
Chính Vũ chỉ im lặng nhìn tôi, biểu cảm của chú ấy rất lạ, cứ giống như là muốn nói gì đó, lại giống như là tiếc nuối không chịu nói ra. Phải một lát lâu sau, chú ấy mới chịu lên tiếng, giọng lại khá là nặng nề:
– An Lâm chị nói thật cho em biết đi, chị với anh Hai… sống có hạnh phúc hay không?
Chú ấy vừa hỏi vừa nhìn thẳng vào tôi khiến tôi hoang mang quá mức, nghĩ nghĩ một lát, tôi mới trả lời:
– Sao chú Ba lại hỏi như vậy… tôi với anh chú vẫn bình thường mà.
Chính Vũ lắc đầu, nụ cười rất nhạt:
– Không, chị không hạnh phúc, em không thấy chút hạnh phúc nào trên người chị toát ra hết. Có phải là anh Hai đối xử với chị rất tệ hay không?
Tôi lắc đầu:
– Không, tôi sống rất tốt, tôi nói thật.
– Thật?
Tôi lại gật đầu chắc nịch:
– Thật, tôi nói thật mà.
Chính Vũ quan sát tôi vài giây, lát sau chú ấy lại vừa cười vừa lắc đầu, giọng bất đắc dĩ:
– Em thật không hiểu, rốt cuộc thì Chính Quân đang làm trò gì? Giành giật bất chấp rồi lại bỏ đó không quan tâm… nếu đã không thích, cớ gì lại giành sống giành chết với anh Cả như vậy?
Tôi thoáng sững người, im lặng nhìn Chính Vũ, lại nghe chú ấy nói tiếp:
– Nếu ngay từ đầu em nói em thích chị… chắc là anh ấy sẽ không giành giật với em như vậy đâu.
Chính Vũ dứt lời, chú ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ, mà tôi cũng sững sờ hết mức với câu mà chú ấy vừa nói ra. Đây… đây có phải là đang bày tỏ hay không vậy? Sao cả Chính Vũ và anh Cả Chính Uy… cả hai người họ đều nói những lời khó hiểu đến như vậy?
Còn nữa, sao lại là giành với anh Cả mà không giành với chú ấy… chuyện này rốt cuộc là sao?
Tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào chú Ba, tôi nghiêm giọng hỏi:
– Chú Ba… chú nói vậy là có ý gì? Chú nói gì mà tôi không hiểu gì hết vậy?
Chính Vũ khẽ cúi đầu, nụ cười rỗng tuếch:
– Không có gì, chị cứ coi như em say rượu rồi nói năng lung tung đi. Nhưng còn chuyện anh Cả và anh Hai không hợp nhau… chắc chị biết mà đúng không? Em chỉ hy vọng chị có được hạnh phúc, còn nếu đã không có… chỉ cần chị muốn đi, em sẽ giúp chị rời đi.
– Tôi…
Chú Ba đứng dậy, chú ấy trả chai nước lại cho tôi, nói bằng giọng rất dịu:
– Chị cứ suy nghĩ đi, cuộc đời này còn dài, sống với người không yêu mình… chắc chắn sẽ rất khổ. Anh Hai… anh ấy chỉ muốn giành với anh Cả thôi… chỉ là giành cho bằng được mà thôi. Với anh ấy, chắc chẳng có ai là quan trọng đâu, anh ấy chỉ làm những chuyện có lợi cho mình mà thôi. An Lâm… chị phải tự bảo vệ mình, đừng nên trông chờ vào anh ấy.
Nói rồi, chú ấy rời đi, để lại mình tôi đứng giữa khoảng sân rộng lớn. Tôi nắm chặt chai nước trong tay, nửa mệt mỏi nửa lại đau lòng. Thế, hóa ra những gì tôi nghĩ là đúng, Chính Quân cưới tôi là vì muốn anh Cả không cưới được tôi chứ anh ta chẳng phải vì thích hay là có cảm tình gì với tôi cả. Anh ta chỉ muốn lấy đi những thứ mà anh Cả thích, trong đó… bao gồm cả tôi!