Chương 6

Uống nửa chai rượu, Ba Yến ngủ một giấc đến tận trưa hôm sau mới dậy nổi. Sau khi thức dậy, cô tá hỏa khi biết mình ngủ quá muộn, trễ mất giờ học quy tộc buổi sáng với dì Thảo rồi. Vội vàng lật đật thay quần áo, lúc chuẩn bị rời khỏi phòng, cô đột nhiên đυ.ng mặt A Ti. A Ti nhìn thấy cô muốn đi đâu đó thì liền ngăn cô lại, cậu nhóc vội hỏi.

– Cô Ba đi đâu vậy? Ăn cơm trưa nha? Em đi lấy cơm cho cô Ba?

Ba Yến sợ sẽ bị dì Thảo mách lại chuyện cô ngủ nướng với bà Hai, vậy nên cô sốt ruột, nói trong gấp gáp.

– Đi học quy tộc, giờ này trễ lắm rồi, chắc dì Thảo cũng dạy xong luôn rồi… c-h-ế-t cô rồi Ti ơi… cô bị phạt chắc luôn!

A Ti kéo cô giữ lại, cậu nhóc cười nói.

– Trời, tưởng chuyện gì… sáng em tới báo với dì Thảo rồi.. em nói cô mệt nên xin nghỉ một hôm. Dì Thảo cho phép luôn rồi, cô gấp cái gì, giờ này rồi còn gấp gì nữa?

– Em xin cho cô rồi hả Ti? Sao em giỏi vậy?

A Ti hếch mặt tỏ vẻ thông minh, cậu nhóc lúc này lại nói.

– Trời, em hay từ đó tới giờ mà, tại cô Ba không biết thôi. Nói chứ là cậu Hai kêu em đó, chứ em là em định kêu cô dạy đi học rồi.

Nghe nhắc đến cậu Hai, Ba Yến tròn xoe mắt nhìn A Ti chăm chú, cô tò mò hỏi.

– Cậu Hai?

A Ti nghĩ chắc là Ba Yến sẽ vui lắm khi nghe tin cậu Hai về, vậy nên cậu nhóc liền cười thỏa mãn mà thông báo.

– Cô Ba ngạc nhiên lắm phải hông? Cậu Hai về hồi khuya hôm qua, biết cô xỉn rượu nên cậu nói anh Đông tới kêu em sáng xin cho cô nghỉ học một bữa. Chà, cậu Hai quan tâm cô Ba quá chừng, nhứt cô Ba rồi đó nha!

Ba Yến lúc này mới hiểu ra vấn đề, à, thì ra là cậu Hai quan tâm tới cô, cậu Hai biết cô nhậu nhẹt say xỉn nên muốn cô ngủ nhiều thêm một chút. Mím môi nở một nụ cười thỏa mãn, xem ra chuyện cô làm tối qua cũng đạt được kết quả tốt lắm chứ. Ai nghĩ làm bừa như vậy mà lại chiếm được sự thương cảm của người đàn ông lãnh khí kia… lần này thả câu có cá… hy vọng những lần sau cũng sẽ tốt đẹp như vậy nha!

A Ti nhìn thấy Ba Yến cười tủm tỉm, cậu nhóc nghĩ là cô đang rất sung sướиɠ, vậy nên cậu nhóc cũng cười theo, chọc ghẹo cô một trận.

– Cô Ba thích lắm chứ gì? Em thấy cô Ba cười kiểu này là biết cô Ba thích dữ lắm rồi. Thôi để em đi lấy cơm cho cô Ba ăn nha, ăn nhiều còn có sức nhớ mong cậu Hai nữa chớ.

– Quỷ nhỏ! Đừng có ghẹo cô, đi lấy cơm đi, hai đứa mình ăn cơm.

– Dạ!

*

Cậu Hai kết thúc chuyến tiếp khách sớm hơn mọi khi rất nhiều, bình thường cậu đi phải hơn hai tuần, lần này đi không tới hai tuần đã về. Mà thực ra cậu về sớm cũng là có mục đích riêng, không hẳn là vì lo cho Ba Yến, cậu là có tính toán khác của cậu.

A Đông trợ thủ đắc lực của cậu Hai, sau khi nghe theo lệnh của cậu Hai ra ngoài làm việc, vừa về đến nhà liền vào phòng nghiêm túc báo cáo tình hình.

– Đúng như cậu Hai đã đoán, chú Ba Trần Thiên kí kết được mối làm ăn với ông Kim, một tháng nữa sẽ cho xây dựng xưởng sản xuất ở thôn Hạ. Lần này mở xưởng sản xuất sẽ thu hút lao động trong xứ đến làm, chắc chắn sẽ được lòng của người dân xứ Gò mình. Bên nhà chú Ba cũng cho treo biển tuyển dụng lao động, nghe nói tin tức này đang rất “hot”, người dân kéo tới đăng kí xin việc làm rất đông.

Cậu Hai nhếch khẽ môi, chuyện này cậu đã đoán trước được, cũng rất thâm phục năng lực của chú Ba nhà cậu. Chẳng qua là nhà xưởng còn chưa được xây, thành công hay không thì còn xa lắm, chưa nói trước được chuyện gì đâu.

– Tôi đã nói với chú mà, chú Ba này khôn lắm, không giống với em trai tôi đâu. Chỉ vì muốn lấy lòng dân xứ Gò mà chấp nhận mạo hiểm xây dựng nhà xưởng ở đây, phải nói là quyết tâm hừng hực đó chứ. Nhưng mà xây nhà xưởng là một chuyện, còn cạnh tranh với nhà xưởng của nhà mình được hay không thì lại là chuyện khác. Mà nhắc tới nhà xưởng mới nhớ, cậu Tư đã có thông báo khi nào thì về chưa?

– Tôi nghe nói, khoảng hai tháng sau, có thể cậu Tư sẽ về. Bà Hai hình như có ý muốn hỏi cưới cô Liên cho cậu Tư, là hỏi cưới luôn, không có lựa vợ cho cậu Tư giống như cậu.



Cậu Hai lúc này nhịn không được mà nở một nụ cười trào phúng lạnh lẽo, giọng cậu trầm xuống, áp khí toả ra nồng đậm.

– Dễ hiểu mà A Đông, thứ nhất là thằng Phương nó không phải con trưởng, không cần phải theo quy tộc để lựa chọn dâu trưởng. Còn thứ hai là vì mẹ tôi muốn nó có được chỗ dựa vững chắc bên nhà vợ, vậy nên mới chọn cho nó cô Liên con gái độc đinh của ông cả Lý. Còn về ông cả Lý thì… nghe nói ở thành thị ông ấy có một công ty bất động sản… tuy nhỏ nhưng rất có tiếng tăm trong giới đấy. Chà, mẹ tôi quả thật rất biết chọn vợ cho em trai tôi, đây là chọn vợ làm bệ phóng cho em trai tôi phóng nhanh đến vị trí kế thừa Trần gia đây mà. Đúng thật là một người mẹ hết lòng vì con!

A Đông vô thức cảm thấy rùng mình, mặc dù anh đã quen với áp khí lạnh lẽo trên người cậu Hai, nhưng quả thật lúc này cậu Hai trông khủng bố quá, đến anh còn cảm thấy bị áp bức không chịu đựng nổi. Mỗi lần nhắc đến chuyện của bà Hai và cậu Tư thì cậu Hai luôn như thế này, mối quan hệ ruột thịt của bọn họ càng ngày càng tệ đi…

Cũng không phải cậu Hai lạnh lẽo mẹ ruột và em ruột của mình, mà thực ra là do chính bà Hai đã ép cậu Hai phải trở thành như thế. Bà Hai sinh ra cậu Hai và cậu Tư nhưng bà thương không đồng đều, thứ của cậu Hai bà lại muốn đem cho cậu Tư và bà cũng chưa bao giờ chịu suy tính cho tương lai của cậu Hai. Bà thiên vị cậu Tư như vậy cũng dần dà đã làm cho tấm lòng hiếu thảo của cậu Hai bị nguội lạnh. Mà cậu Tư cũng không phải là một người hiểu chuyện gì cho cam, chính bản thân cậu ấy cũng sinh ra lòng tà niệm luôn muốn kéo anh trai mình xuống để cậu ấy được đi lên thay thế vị trí của anh trai mình. Những gì mà cậu Hai có được ngày hôm nay đều là do cậu Hai cố gắng từng ngày mà có. Để đổi lại được sự e dè của tộc họ, cậu Hai đã phải đánh đổi bằng cả máu thịt của mình. Còn người làm mẹ như bà Hai, bà ấy chỉ muốn hạn chế quyền lực của cậu Hai, hoàn toàn chưa từng nghĩ cho cậu Hai, đứa con mà bà đã dứt ruột mới sinh ra được.

A Đông thật sự rất thương cảm cho cậu Hai, nhưng anh lại không dám an ủi, cũng không dám khuyên nhủ gì về chuyện riêng tư này của cậu ấy. Anh là người làm cho cậu, trách nhiệm của anh là làm theo lệnh của cậu, còn ngoài ra những chuyện khác, anh không có quyền xen vào. Hơn nữa anh cũng không đồng tình với cách làm mẹ của bà Hai, lại càng ghét cái thói ta đây được yêu thương mà vênh váo của cậu Tư. Vậy nên nếu một ngày nào đó cậu Tư trực tiếp trở mặt với cậu Hai, vậy thì lúc đó cũng đừng trách tại sao cả anh và cậu Hai đều trở nên ác độc vô tình!

Chắc có lẽ là cảm thấy cảm xúc của mình quá kích động, cậu Hai lúc này mới chuyển sang chủ đề khác. Cậu nhìn A Đông, giọng cậu dịu xuống, thái độ điềm tĩnh, cậu hỏi.

– Chú liên lạc được với Ngao sư phụ chưa?

– Vẫn chưa cậu Hai…

Mặc dù vẫn chưa liên lạc được với Ngao sư phụ nhưng cậu Hai cũng không lấy làm khó chịu, cậu biết Ngao sư phụ không phải là người dễ tìm, vậy nên cậu cũng không trách gì A Đông. Vốn còn định hỏi A Đông thêm vài chuyện thì bên ngoài lúc này lại có người đến gõ cửa tìm, nghe qua giọng nói thì liền biết là Ba Yến đến tìm cậu.

A Đông dò chừng nhìn cậu Hai, anh liếc mắt nhìn về phía cửa, khẽ hỏi.

– Cậu Hai, hình như là cô Ba Yến… cậu có muốn gặp không?

Cậu Hai ngữ cảm rất bình thản, lời nói không mặn không nhạt, không mong cũng không ghét.

– Để cô Ba vào đi, chắc là cô Ba có chuyện gì đó.

A Đông gật đầu đã hiểu, chỉ là anh thấy cô Ba cũng không có chuyện gì đó đâu, đơn giản là cô Ba muốn gặp cậu Hai thôi. Mà anh cũng không tin là cậu Hai không biết ý của cô Ba, chẳng qua là cậu Hai đang tìm lý do để bao biện cho hành động tùy hứng của cô Ba. Hai cái con người này, khéo lại sắp yêu nhau đến nơi rồi cũng nên!

A Đông mở cửa cho Ba Yến vào phòng, Ba Yến cũng lịch sự niềm nở cảm ơn A Đông trước, sau đó mới hí hửng đi vào phòng gặp cậu Hai.

Ối chào! Thích quá chừng, mỗi lần ở bên cạnh cậu Hai là cô lại cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Cái áp khí khủng bố của cậu Hai nó dễ chịu làm sao, đã thật sự!

Nhìn thấy Ba Yến cười toe toét nhìn mình mà không nói gì, hai mắt cô sáng rực rỡ, long lanh nhìn anh chằm chằm. Thế Phong có chút ngại ngại, anh hắng giọng, hỏi cô.

– Cô Ba tới tìm tôi có chuyện gì vậy?

Ba Yến tới tìm cậu Hai là có mục đích, chẳng qua lúc này cô đang muốn hưởng thụ cảm giác thoải mái, vậy nên cũng không nóng lòng thực hiện mục đích riêng.

– Em biết cậu về, em tới thăm cậu… cậu vẫn khỏe phải không?

– Khỏe. Cô Ba cũng khỏe?

Ba Yến gật đầu lia lịa, miệng mồm linh hoạt.

– Khỏe như con đĩa ấy, chỉ có điều hơi nhớ cậu Hai nên ốm đi mấy lạng thịt.

Mấy lạng thịt? Hẵn là ốm đến mấy lạng thịt cơ?



Tâm tình thoải mái hẳn ra, Thế Phong thuận miệng chọc ghẹo Ba Yến một chút.

– Ồ! Hèn chi trông cô Ba ốm hẳn, cứ tưởng cô Ba nhậu nhẹt say xỉn bỏ ăn nên ốm, hóa ra là do nhớ tôi à?

Biết mình bị chọc ghẹo, Ba Yến liền gãi đầu cười gượng gạo, cô thẹn thùng đáp.

– Thi thoảng mới uống thôi ạ…

Cậu Hai lại cười.

– Là thường xuyên thi thoảng đúng không? Con gái xứ này nào có ai dám nhậu nhẹt chửi bới như cô Ba… lại còn chửi cả tôi nữa?

Ba Yến thoáng đỏ mặt, cô vung tay, đấm nhẹ vào tay cậu Hai, ngại ngùng lên tiếng lí nhí nói.

– Tại em muốn gặp cậu mà… bộ cậu Hai không muốn gặp em hả?

Cái mặt thẹn thùng kìa, đáng yêu thật! Bảo sao trước giờ người ta hay bảo là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Mỹ nhân cười cũng đẹp, khóc cũng đẹp, say xỉn cũng thấy đẹp! Anh cũng là đàn ông… không tính là anh hùng nhưng anh cũng tự nhận là bản thân mình cũng khó qua được ải của người đẹp!

Biết rõ bản thân mình không bài xích Ba Yến, hiếm khi có cô gái nào muốn nói chuyện yêu đương với anh, vậy nên anh cũng thoải mái hơn, tự nhiên thân mật hơn.

– Muốn chứ! Tôi cũng muốn gặp cô Ba, vậy nên tôi mới phải cố gắng bàn xong việc làm ăn rồi về gặp cô Ba đây.

Xuỳ! Cậu Hai khéo nịnh, ai mà không biết là cậu Hai nói đùa cho vui, Ba Yến cô không tin đâu!

Mặc dù cậu Hai rất là đẹp trai, bản thân Ba Yến cũng cực kỳ thích trai đẹp, nhưng con người cô có bản lĩnh, đâu phải trai đẹp nói gì cô cũng tin!

Vờ tỏ ra thẹn thùng mắc cỡ, Ba Yến lúc này mới vào vấn đề chính, cô lấy từ trong túi ra một mặt dây chuyền bằng ngọc màu trắng trong, sau đó nhét vào trong túi áo cậu Hai. Dưới sự khó hiểu của cậu, cô tỉ mỉ e thẹn nói.

– Cậu… đừng có làm mất cái này… cậu nhớ để ở bên mình… là ngọc bình an đó… sẽ giúp cho cậu bình tâm… kìm chế được cơn nóng giận.

Thế Phong ngờ vực lấy mặt dây chuyền ra xem, đây đơn giản chỉ là miếng ngọc màu trắng, hoa văn trên miếng ngọc là hình bát quái bình thường, rất đơn giản, không quá cầu kỳ. Chỉ là miếng ngọc này… anh cũng đã từng có một miếng…

Tâm tình có chút kỳ lạ, Thế Phong ngước mắt nhìn Ba Yến, anh không tỏ ra nghi ngờ gì, chỉ vờ như hiếu kỳ mà hỏi cô.

– Mặt dây chuyền này là của cô Ba à? Trông lạ quá!

Ba Yến cười tươi tắn, cô nhanh nhảu đáp lời.

– Mặt dây chuyền này là của thầy em, nhưng cậu cứ cho là của em cũng được. Cậu nhớ lúc nào cũng phải đem theo trong người nha, vài hôm em sẽ tới lấy rồi đưa tiếp lại cho cậu. Miếng ngọc này tốt lắm, em không có nói quá đâu, cậu nhớ phải giữ cho kỹ nha!

Thế Phong không rõ miếng ngọc này của Ba Yến có tác dụng gì, nhưng nếu cô đã nói như vậy, vậy thì trước cứ giữ lại, từ từ rồi anh cũng sẽ tìm được bí mật của miếng ngọc này mà thôi, không cần gấp.

– Ừ, nếu cô Ba đã nói là tốt, vậy thì tôi sẽ giữ lại. Khi nào cô Ba cần lấy lại thì cứ tới lấy, tôi sẽ đưa.

Thấy thái độ của cậu Hai dễ thỏa hiệp, Ba Yến có chút ngờ vực nhưng cô cũng không dám nán lại tò mò tìm hiểu lâu. Mục đích cũng đã đạt được, Ba Yến liền xin phép ra ngoài, cô lấy lý do không làm phiền cậu Hai nghỉ ngơi mà nhanh chân tốc biến chạy mất dép.

Sau khi Ba Yến rời đi, biểu cảm trên gương mặt tuấn mỹ của cậu Hai dần thay đổi từ trạng thái dễ chịu sang lãnh bạc khó dò. Cậu cầm trên tay mặt dây chuyền mà Ba Yến vừa đưa, đáy mắt xoẹt qua tia lạnh lẽo kỳ lạ. Giọng cậu trầm khàn, cậu đặt một câu nghi vấn, cũng là tự đặt câu hỏi cho chính bản thân mình…

– Cô Ba… cô rốt cuộc là ai đây? Là bạn hay là… thù?!