Một ngày đẹp trời nọ, cậu Hai bỗng dưng “đại giá quang lâm” đến tận phòng riêng của Hai Hạnh để “trò chuyện”. Có điều cuộc trò chuyện này lạ lắm, toàn là cậu Hai nói chuyện, còn Hai Hạnh thì im thin thít. Ngoài run run ấp úng nói được một vài câu không trọn vẹn thì suốt cả buổi, Hai Hạnh chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cậu Hai định tội mình, đúng đến không thể cãi.
Hai Hạnh mặt mũi chuyển trắng, vành mắt đỏ lên như muốn khóc, ánh mắt dè chừng sợ sệt, không dám nhìn thẳng vào cậu Hai. Hai Hạnh thừa biết chuyện xấu mà cô ta làm đã bị bại lộ, bây giờ nhân chứng vật chứng có đủ, cô ta có muốn giấu giếm bào chữa cho bản thân mình thì cũng không được.
Liếc mắt nhìn sang đồng phạm của mình vì sợ mà run như bị trúng gió đứng ở phía đối diện, Hai Hạnh vừa thấy tức giận mà cũng vừa thấy sợ hãi. Cô ta đã tính toán đâu đó cẩn thận rồi, tất cả mũi dao đều chỉa thẳng về phía bà Út Lựu và Trân Quý, thế quái nào cậu Hai lại có thể điều tra ra cô ta? Đây không phải do cô ta tính toán không kỹ, mà đây chắc chắn là do đồng minh của cô ta quá ngu ngốc… chỉ có mỗi việc chối tội mà cũng làm không được… đúng là vô dụng!
Thế Phong ngồi trên ghế, anh nhìn thấy rõ biểu cảm sợ sệt lo lắng của Hai Hạnh, lòng anh trở nên lạnh buốt, không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục dây dưa với loại người độc ác như cô ta. Anh đã tới đây thì xác định Hai Hạnh chắc chắn phải nhận tội, một chút khoan dung anh cũng không muốn ban cho cô ta.
– Cô Hạnh chắc đang nghĩ cách để thoát tội đúng không? Nhưng mà tôi nghĩ là cô Hạnh không cần phải nhọc lòng như vậy đâu, bởi tôi tới đây là để định tội, không phải hỏi tội. Bây giờ thì cô Hạnh thu xếp đi, tôi đích thân đưa cô Hạnh về nhà… không dám để cô Hạnh tiếp tục ở lại đây thêm một phút một giây nào nữa.
Hai Hạnh nghe cậu Hai nói như vậy, cô ta sửng sốt, tròn xoe mắt nhìn cậu. Thái độ rõ ràng là có chút không phục, cô ta run run, nói lắp bắp.
– Cậu Hai… cậu nói đưa em về nhà… là sao hả cậu? Em đã tới đây rồi… sao… sao có thể nói về là về?
Thế Phong lạnh giọng, đáp.
– Nếu cô Hạnh biết sợ, biết ê chề thì tại sao lại còn làm ra chuyện độc ác như vậy với Thanh Yến? Cô chỉ muốn tốt cho bản thân mình mà bất chấp gây hại đến người khác, cô không xứng đáng để tiếp tục ở lại đây nữa. Ân đền oán trả… luật chơi này cô Hạnh chắc phải lường trước được nhỉ?
Dứt câu, Thế Phong liền lớn tiếng ra lệnh cho A Đông.
– A Đông… kêu người tới giúp cô Hạnh đây thu dọn đồ đạc… càng nhanh càng tốt… kẻo trễ nải công việc của tôi.
A Đông gật đầu “dạ” một tiếng, sau đó cho người lần lượt tiến vào phòng của Hai Hạnh, thao tác nhanh nhẹn, thu dọn nhanh chóng đồ đạc của Hai Hạnh ở trong phòng.
Hai Hạnh ngớ người đứng nhìn người làm thu dọn đồ đạc của mình, bản thân rất muốn chạy đến chỗ cậu Hai, nhưng ngặt nỗi lúc này cô ta đã bị hai người làm kéo giữ lại. Vậy nên cô ta chỉ có thể đỏ mắt mà kêu gào van xin khẩn thiết.
– Cậu Hai… em xin cậu… xin cậu bỏ qua cho em lần này. Cô Ba cũng không bị gì nặng, nếu cậu muốn thì em có thể… em có thể tới xin lỗi cô ấy mà… Cậu không thể đuổi em về được… có đuổi cũng phải cho bà Hai biết… cậu Hai… em xin cậu mà…
Nghe Hai Hạnh dùng mẹ anh để uy hϊếp anh, Thế Phong bắt đầu nổi lửa giận ở trong lòng. Anh nhếch nhẹ khoé môi, lãnh khí dần dần tăng lên, âm giọng càng lúc càng trầm.
– À… ra là cô Hạnh ỷ y có mẹ tôi chống lưng, cho nên cô Hạnh mới thoải mái mà tác oai tác quái ở nhà của tôi nhỉ? Mà cô Hạnh cũng yên tâm đi, mẹ tôi sẽ tới nhanh thôi, tôi làm cái gì bà ấy cũng biết, cô chịu khó chờ chút nhé!
Hai Hạnh nhìn ánh mắt ghét bỏ của cậu Hai, cô ta bắt đầu run rẩy ở trong lòng, mọi hy vọng lúc này đều bị đạp đổ, lòng dạ rối tung rối mù lên hết. Cô ta rõ ràng là người đủ yêu cầu nhất để trở thành vợ của cậu Hai, thế nhưng hết lần này đến lần khác, cô ta lại luôn là người xếp ở vị trí sau cùng. Nếu như không có sự xuất hiện của Ba Yến, vậy thì cô ta đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi…
Cô ta hận Ba Yến… cô ta thực sự rất hận Ba Yến. Cô ta không hề hối hận về việc mà bản thân đã làm, ngược lại cô ta còn thấy tiếc nuối vì đã ra tay quá nhẹ. Đáng lý cô ta phải xử lý thủy tinh kia thành thủy tinh độc… làm cho chân của Ba Yến bị hủy luôn thì cô ta mới cảm thấy vừa lòng!
Chỉ là, việc cô ta đã làm, cô ta không hề nói cho bà Hai biết, bởi cô ta đã đinh ninh là cô ta sẽ không bao giờ bị phát hiện ra. Bây giờ, nếu để bà Hai biết cậu Hai muốn đuổi cô ta đi vì chuyện này, không biết bà Hai còn chịu bảo vệ cô ta nữa hay không. Chỉ cần bà Hai còn bảo vệ, cô ta không sợ là cậu Hai có thể đuổi cô ta đi được…