Nhà hàng Lucky, đây là nhà hàng trước đây khi cô còn là đại tiểu thư nhà Nam Cung, cô hay đưa em trai đến đây ăn, thứ nhất ở đây có món ăn cô yêu thích, thứ hai là Chính Dung cũng thích nơi này vì ở đây có cây đàn nó thích đàn nhất, và điều đặc biệt là cô có thể gặp may mắn mà thấy bóng lưng quen thuộc ở nơi đây. Trước khi cô đi mỹ du học cũng đã đến đây ba ngày liên tiếp, đến khi cô tưởng chừng không thể gặp anh thì cô thấy anh đi vào cùng cô gái kia, cô chỉ thấy được bóng lưng anh, cô không can đảm tiến lên nhìn rõ dung mạo anh như thế nào. Cô sợ như vậy cô càng không bỏ được, huấn hồ xưa nay cô luôn ôm bóng lưng kia mà thổn thức. Và cứ mỗi năm khi cô về nhà nhân dịp nghỉ học cô đều thường xuyên đến đây, nhưng bóng lưng kia vẫn cứ xuất hiện cùng cô gái đó, cô nghĩ đó là bạn gái hoặc đến nay người ta đã là vợ chồng của nhau, cô hiện tại cũng là vợ người khác vẫn còn muốn ôm mộng gặp lại anh sao?
" Phu nhân! Người dùng cơm đi, chủ tịch nói hôm nay 8h tối ngài ấy sẽ về nhà." Lý Thuần Khuê lên tiếng nhắc nhở khi thấy Nam Cung Dư Y ngẩn người nhìn cửa sổ, đây là một phòng ăn lớn, có cửa sổ sát sàn nhà, còn có tấm kính lớn đối diện cô, cô không hiểu vì sao lại có tấm kính lớn như vậy, mặc khác người đối diện sau lưng tấm kính kia là người đàn ông tuấn dật đang trầm tĩnh nhìn người con gái đối diện, anh nhìn cô ngẩn người, anh nhìn cử chỉ hành động dù rất nhỏ của cô anh cũng không bỏ sót.
" Tước, cậu tính khi nào mới cho cô ấy biết thân phận của cậu?" Từ Tử Hoa lên tiếng hỏi anh, cô là người bạn thân cùng anh trai Từ Tử Sinh của mình theo dõi cô gái kia cùng người đàn ông tuấn tú này từng bước trưởng thành, cô không hiểu giữa họ là khuất mắt gì? Anh, Mộ Dung Tước đại thiếu gia nhà Mộ Dung lại âm thầm lên kế hoạch chỉ để có được cô gái kia về làm vợ, lại dùng hiệp định 100 năm của hôn nhân ý không được ly hôn.
" Tử Hoa! Nếu để cô ấy biết mẹ tôi cùng ba tôi chính là hung thủ hại chết mẹ cô ấy liệu cô ấy có hận tôi không?" Mộ Dung Tước nhàn nhạt lên tiếng nói, đây là lần đầu tiên anh tiết lộ bí mật cho người khác biết, dù hai người bên cạnh có thân cận với anh cách mấy anh cũng chưa từng mở miệng. Nghe xong câu hỏi của anh hai anh em sinh đôi Từ Tử Sinh và Từ Tử Hoa lại đồng thời đưa mắt nhìn nhau.
" Ý cậu là gì? Tai nạn 15 năm trước là cố ý sao?" Từ Tử Sinh là người mở miệng trước.
" Tôi vẫn đang điều tra, chỉ biết mẹ tôi lúc ra đi, có căn dặn tôi phải chiếu cố đến cô gái tên Nam Cung Dư Y, mà lúc trong bệnh viện năm đó tôi cũng thấy cô ấy đang đứng trước cửa phòng khán khuẩn nhìn em trai mình mới chào đời, cũng là lúc tôi thấy cô ấy khóc. Về sau tôi mới biết mẹ cô ấy đã qua đời sau đó, mà em trai cô ấy vì ảnh hưởng do tai nạn và sinh sớm nên mắc chứng tự kỷ." Mộ Dung Tước mở bạc môi mỏng của mình kể lại câu chuyện anh luôn giấu diếm trong lòng suốt 15 năm qua, mặc dù đã có kết quả là 79% là sự thật ba mẹ anh có liên quan đến án mạng năm đó, nhưng anh vẫn cứ sợ, sợ cô cũng sẽ căm ghét anh, không chấp nhận anh, chính vì lời nói phẫn nộ và ánh mắt hận thù ngày đó cô nói đã khiến lòng anh sợ hãi.
Nam Cung Dư Y chậm rãi ăn xong các món ăn có trên bàn, đến khi mắt cô đưa xuống nhìn dứoi sảnh thì thấy được bóng dáng quen thuộc kia, bóng dáng ấy vẫn không thay đổi, còn có cô gái bên cạnh anh lúc này, vẫn là cô ấy. Nam Cung Dư Y buông đũa không muốn ăn thêm nữa, mà ngay lúc này Mộ Dung Tước bỗng nhiên dừng lại anh xoay người ngước mắt nhìn đến căn phòng có cô vợ nhỏ đang còn dùng cơm, anh tính là đợi cô ăn xong mới rời đi, nhưng do Mộ Dung Cầu gọi anh có việc nên anh phải lập tức rời đi.
Anh nghĩ, tối nay không biết đối diện với cô như thế nào? Cô muốn gặp anh là vì chuyện gì anh không thể đoán được tâm tư hiện tại của cô đối với cuộc hôn nhân bất ngờ này.
Nhà chính Mộ Dung gia.
" Mày, thằng nghịch tử, tao hỏi mày chuyện công ty nhà Nam Cung có phải do mày gây ra không?" Mộ Dung Cầu tức giận chỉ tay hướng Mộ Dung Bá Lâm mắng.
" Chẳng phải ba luôn bảo anh cả chú ý đến công ty nhà Nam Cung sao? Nhiều năm rồi có thấy anh cả làm ra chuyện gì đâu? Con đây là thay ba cùng anh cả thu tóm công ty ấy?" Mộ Dung Bá Lâm không hiểu thái độ của ba anh đang là tức giận cái gì, chẳng phải ba muốn công ty nhà Nam Cung trong tay mình sao? Nhiều năm như vậy vẫn chỉ để yên không hề đυ.ng, anh nay lập công lớn không mở miệng khen ngợi anh còn ở đây mắng anh.
" Tao bảo thằng cả chú ý là nếu công ty ấy có chuyện gì thì hãy ra tay tương trợ Nam Cung Chính Quân, mày đây là phá luôn cả công ty người ta, còn gán cho ông ấy cái tội danh gϊếŧ người rồi tự sát trong trại giam? Mày không phải con người?" Mộ Dung Cầu tức giận gần như ngất đi, vợ hai của ông ta phải bên cạnh không ngừng an ủi, bà là Ôn Nhu Nhu mẹ ruột của Mộ Dung Bá Lâm và Mộ Dung Như Uyển.
" Ba đừng lừa người khác, Chẳng phải ba vì người đàn bà của Nam Cung Chính Quân mà muốn hại nhà Nam Cung sao?" Mộ Dung Bá Lâm hừ lạnh xem thường, thái độ không sợ chết của anh khiến Mộ Dung Cầu càng tức giận.
" Con im miệng cho mẹ, con không hiểu chuyện thì lo mà cùng anh cả con học hỏi, Ở đây ăn nói lung tung còn ra thể thống gì?" Ôn Nhu Nhu tức giận cũng quát đứa con này. Bà tuy là vợ hai của Mộ Dung Cầu nhưng bà là người phụ nữ hiểu chuyện, sẽ không ghen ghét con riêng của chồng. Năm đó là do bà một phúc yếu lòng đem yêu Mộ Dung Cầu là chồng của bạn thân bà, lúc biết chuyện của hai người họ, Chung Ly Giai Giai là hòn ngọc quý trong tay gia tộc Chung Ly nổi tiếng mấy đời. Chung Ly Giai Giai và bà cùng Hoắc Uyển Dư là bạn thân của nhau từ thời học lớp mầm non đến khi ba người họ trưởng thành. Hoắc Uyển Dư lấy được người chồng tài giỏi lại cưng chiều cô ấy, Nam Cung Chính Quân là người đàn ông tốt, một tay gầy dựng sự nghiệp. Còn bà cùng Chung Ly Giai Giai cùng yêu Mộ Dung Cầu, đến khi tai nạn kia ập đến đem cả hai người bạn thân của bà rời xa bà, Chung Ly Giai Giai biết được bà thầm yêu Mộ Dung Cầu cũng an tâm giao ông ấy cùng con trai Mộ Dung Tước cho bà chăm sóc.