Chương 4: Chạm Mặt Mộc Dung Bá Lâm.

Trở lại thành phố H đã được một tuần. Thông tin hôm trước mà Lý Thuần Khuê điều tra giúp cô, hai mẹ con Thôi Tuyết Lệ cùng Thôi Chiêu My đã chuyển đến chung cư cao cấp thuộc tập đoàn Mộ Dung, được biết Thôi Tuyết Lệ cùng ba cô đã ly hôn sau khi ông bị bắt giữ, Thôi Chiêu My may mắn được lọt vào mắt xanh của cậu ba nhà Mộ Dung, lễ đính hôn sẽ được cử hành vào tháng tới. Họ sống trong nhung lụa, cao sang còn em trai cô thì không sống cùng họ. Nếu để cô biết họ bỏ rơi em trai cô, cô sẽ liều chết cùng họ.

Nam Cung Dư Y nhìn mái tóc dài của mình, lòng chợt đau, năm đó là vì thấy cô gái kia đi cùng anh cũng tóc dài, mà dường như anh rất thích tóc của bạn gái dài cho nên cô nuôi tóc đến tận bây giờ, còn hiện tại cô cùng người khác kết hôn có gặp lại anh cũng vô ích. Nghĩ vậy Nam Cung Dư Y cầm kéo tự cắt mái tóc dài quá thắt lưng của mình, cô thề, chuyện nhà Nam Cung cô phải điều tra, cô phải thật mạnh mẽ mới có thể lấy lại công bằng cho ba.

" Phu nhân, người." Lý Thuần Khuê cùng quản gia Âu ngạc nhiên khi thấy mái tóc ngắn ngủi chỉ vừa tới bả vai cô, nhìn cô như vậy cá tính mạnh mẽ hơn là mái tóc dài ôn nhu.

" Không có gì, trời nóng nên tôi cắt ngắn." Nam Cung Dư Y cố nặn ra một nụ cười trả lời thắc mắc của họ. Cô biết trả lời như vậy hai người họ sẽ không tin, trời đang rất lạnh mà cô nói nóng ai cũng tin thì kẻ đó cũng điên như cô.

" Phu nhân muốn ra ngoài?" Lý Thuần Khuê lên tiếng hỏi.

" Phải, tôi muốn đến các cửa hàng bán đàn, Chính Dung rất thích đàn, cho nên tôi muốn tìm thử." Nam Cung Dư Y trả lời. Lý Thuần Khuê biết tâm trạng cô không tốt, chỉ nhắn tin thông báo cho ông chủ, sau đó cùng thuộc hạ đưa Nam Cung Dư Y ra ngoài.

Đi cả ngày cũng hết mười mấy chỗ bán đàn nhưng vẫn không ai thấy Nam Cung Chính Dung, nhìn nụ cười ngây ngốc của em trai trong tấm ảnh hai chị em cô chụp chung, Nam Cung Dư Y lại rơi nước mắt. Cô lau khô nước mắt tính xoay người rời đi liền vô tình chạm vào một người, cô vội vàng cúi đầu xin lỗi lại bắt gặp ngay khuôn mặt ma mị, tên này cô từng gặp ở mỹ.

" Cô, mỹ nữ cô cũng đến mua đàn sao?" Khuôn mặt đẹp trai đến phụ nữ cũng phải ghanh tỵ với anh, anh chính là cậu ba nhà Mộ Dung, Mộ Dung Bá Lâm, nổi tiếng công tử ăn chơi, phóng túng, phụ nữ anh thay còn nhiều hơn thay áo, gần đây báo chí cùng truyền thông nói anh rửa tay gác kiếm chuẩn bị kết hôn với cô con gái vợ sau nhà Nam Cung tên Thôi Chiêu My, đề tài này đến hôm nay vẫn còn hót.

Mà người đàn ông này cũng đã giở trò với cô khi cô làm cùng với Lily.

" Xin lỗi, tôi không mua đàn." Nam Cung Dư Y lễ phép nói với ông chủ bán hàng, sau đó liền không thèm để ý đến Mộ Dung Bá Lâm xoay người muốn đi, cánh tay lại bị anh ta nắm chặt không buông.

" Mỹ nữ, đừng tỏ vẻ không quen biết tôi, mặc dù cô đã cắt tóc nhưng gương mặt xinh đẹp như cô tôi nhớ rất rõ!" Mộ Dung Bá Lâm cười yêu mị lên tiếng.

" Lưu manh." Nam Cung Dư Y mắng hắn, muốn rút tay lại để đi nhưng hắn thuận thế lấy tay còn lại ôm ngang eo cô, thuận tiện đưa cả cơ thể nhỏ nhắn cô gần anh hơn, Mộ Dung Bá Lâm hài lòng ngửi mùi hương thơm mát trên người cô, đây là mùi hương anh thích nhất kể từ gặp cô, cô khác với những phụ nữ cùng anh lăn lộn, họ dùng quá nhiều nước hoa, mùi rất nồng và khó chịu, chỉ có cô gái nhỏ này, cô ấy không dùng nước hoa, mùi này có thể là do sữa tắm cô hay dùng hoặc mùi hương nhẹ nhàng thanh mát vốn có của cô.



Mộ Dung Bá Lâm bị cô mắng nhưng không tức giận, ngược lại còn cười.

" Em muốn biết tôi lưu manh thế nào không?" Mộ Dung Bá Lâm siết chặt eo cô khiến cô đau nhíu mày, anh đưa gương mặt yêu nghiệt lại gần cô từ chữ nói rất nhẹ nhàng, anh xưa nay không thích ai mắng anh, phụ nữ mắng anh càng không được, thế nhưng từ miệng cô gái nhỏ này mắng anh anh lại không một chút tức giận ngược lại còn rất thích thú.

" Anh, buông tay." Nam Cung Dư Y vùng vẫy, lớn tiếng hơn. Lý Thuần Khuê nghe điện thoại xong quay lại thì thấy Mộ Dung Bá Lâm, cô lập tức cùng thuộc hạ chạy vào rất nhanh Mộ Dung Bá Lâm đã bị khống chế.

" Phu nhân, người không sao chứ?" Lý Thuần Khuê ôm Nam Cung Dư Y đang run rẫy vì sợ hãi, lo lắng lên tiếng hỏi. Cô chỉ nghe điện thoại ông chủ một lát liền bị tên yêu nghiệt này giữa đường xuất hiện, ông chủ mà biết chuyện không chừng còn lột da cô.

" Tôi, tôi không sao?" Được Lý Thuần Khuê bảo hộ, Nam Cung Dư Y bớt sợ hơn.

" Buông tay!" Mộ Dung Bá Lâm lên tiếng lạnh lùng ra lệnh.

" Tôi còn tưởng là người nào không biết tốt xấu, giữa ban ngày ban mặt lại giở trò với phu nhân nhà chúng tôi, thì ra đây là Lâm thiếu lừng danh đây sao?" Lý Thuần Khuê khoát áo dạ lông màu trắng lên cho Nam Cung Dư Y, sau khi thấy cô ổn định được rồi lúc này cô mới ngước mắt lạnh giọng nói với Mộ Dung Bá Lâm.

" Biết tôi là ai sao cô còn không kêu họ thả tôi ra?" Mộ Dung Bá Lâm hừ lạnh lên tiếng.

" Lâm thiếu, đây là phu nhân chủ tịch của chúng tôi, nếu ngài ngưỡng mộ phu nhân tôi xin hãy cứ nói ra cớ gì động ta chân khiến phu nhân tôi sợ hãi?" Lý Thuần Khuê đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ buông Mộ Dung Bá Lâm ra, cô buông lời sắc bén nhắc nhở anh.

" Phu nhân, cô được bao nuôi rồi sao?" Mộ Dung Bá Lâm tức giận nghiến răng lên tiếng hỏi Nam Cung Dư Y.

" Lâm thiếu, xin hãy dùng từ thích hợp hơn!" Lý Thuần Khuê nghiêm mặt lên tiếng cảnh cáo anh.

" Dùng từ với một mỹ nữ như thế nào cho thích hợp đây, cô ta dù sao cũng là làm tại quán bar, cô muốn tôi dùng từ như thế nào thì thích hợp?" Mộ Dung Bá Lâm khinh thường nhếch môi lên tiếng, anh tức giận vì nghe cô đã kết hôn, trước đây anh đã không dưới ba lần nỏ lời muốn cô làʍ t̠ìиɦ nhân anh, thế nhưng cô cư nhiên không đồng ý, lại sau lưng anh tìm kim chủ chống lưng, còn là phu nhân nhà người ta.