Chương 43

Mộ Dung Bạch ậm ừ.

- Vì tại hạ chỉ có sáu ngày mà thôi. Tại hạ ắt tự biết lo liệu, huống hồ còn biết dùng y đạo hỗ trợ và giúp võ đạo tựu thành. Nhưng dù sao vẫn đa tạ Giáo chủ quan tâm.

Công Tôn Nữ vẫn lo lắng:

- Vạn nhất vì khẩn trương khiến thiếu hiệp lâm nguy. Công Tôn Nữ ta trách sao khỏi ân hận suốt đời?

Mộ Dung Bạch đành thổ lộ.

- Tại hạ chưa muốn chết, càng không muốn tự hủy hoại, biến thành phế nhân vô dụng. Vậy nên chăng nếu tại hạ thú thật và chỉ cho Giáo chủ cùng luyện loại khẩu quyết tâm pháp tại hạ vừa lĩnh hội từ năm loại công phu đã do Giáo chủ nhờ tại hạ kiến giải độ nào?

Công Tôn Nữ bán tín bán nghi:

- Thiếu hiệp tự sáng tạo một đường lối võ học hoàn toàn khác? Từ năm loại công phu quả nhiên là hoàn toàn hữu biệt?

Mộ Dung Bạch nghiêm giọng:

- Võ đạo tự thân chỉ có một, như y đạo. Và sở dĩ sinh nhiều đường lối sở học khác nhau đều là do cách nhận thức mỗi người mỗi khác. Nhân vật thông tuệ thì nhờ nhận thức uyên thâm nên tạo sở học uyên ảo thượng thừa. Người kém hơn thì nhận thức và có mức tựu thành cũng kém hơn. Tại hạ tự nhận vì tinh thông y đạo nên có thể hỗ trợ với võ đạo tạo nên một đường lối sở học hợp với thể trạng và tư chất bản thân. Còn đạt được đại thành hay tiểu thành thì để sau mới tỏ.

Công Tôn Nữ thở dài:

- Ý thiếu hiệp quyết tránh càng nhiều càng tốt những can hệ với bổn Giáo? Vì sao?

Mộ Dung Bạch cũng thở dài:

- Giáo chủ mang mối hận diệt môn, thế nên vì quyết báo phục dù phải tạo ra một thảm trạng đồ sát vẫn không ngại ngần thì đó là điều dễ hiểu, dễ cảm thông, khiến tại hạ thật tâm muốn khuyên ngăn cũng tự nhận biết không đủ tư cách. Nhưng đã không tán thành, không thể khuyên ngăn thì thôi, lẽ nào tại hạ còn tiếp trợ dù với bất kỳ hình thức nào? Thật ý của tại hạ chỉ là thế, rất mong Giáo chủ cạn suy và lượng tình hiểu cho.

Công Tôn Nữ vụt cất cao giọng:

- Nếu đổi cương vị cho nhau, một khi cùng mang mối hận diệt môn như ta, thiếu hiệp sẽ hành động như thế nào? Dung tha và bỏ qua tất cả chỉ vì toàn bộ hung thủ năm xưa đều đã ra người thiên cổ?

Mộ Dung Bạch cố ý bật cười thành tiếng:

- Tại hạ biết thế nào cũng bị Giáo chủ hỏi câu này. Dù vậy, cũng xin thú thật, chính tại hạ vẫn chưa thể đoan quyết bản thân sẽ hành động thế nào vạn nhất có cùng cảnh ngộ, cùng tâm trạng như Giáo chủ. Nhưng hãy còn một điều, tại hạ vẫn muốn tỏ thật cùng Giáo chủ.

Có tiếng Công Tôn Nữ phát ra nhẹ lại, hòa thuận hơn:

- Thiếu hiệp thật khéo nói, khiến ta hết cả tức bực vì ngỡ thiếu hiệp dù là phàm nhân như mọi người nhưng lại có dạ từ bi hỉ xả của đức Phật tái sinh. Vậy còn điều gì nữa, xin cứ nói, ta nguyện rửa tai kính cẩn lắng nghe và sẽ suy xét cẩn thận, hứa không để tâm giận thiếu hiệp.

Mộ Dung Bạch lại mỉm cười:

- Xin đa tạ vì được biết Giáo chủ hứa không giận. Và điều tại hạ muốn nói, kỳ thực chỉ là thế này, rằng không biết có phải vì hành vi và tham vọng của Vạn Quỷ Cung hay không đã khiến tại hạ đương nhiên chán ngán, nhất là bất phục, mỗi khi nghe đề cập đến viễn cảnh của một võ lâm bị đồ sát. Thế nên, vạn nhất sau này tại hạ thay đổi ý định. Từ không tán thành bỗng đổi ra tiếp tay và giúp Giáo chủ báo phục mối hận diệt môn, chỉ mong Giáo chủ đừng đem chuyện này nhắc lại để cười tại hạ.

***

Công Tôn Nữ phì cười:

- Thiếu hiệp không chỉ khéo nói mà còn biết cách xoa dịu, khiến người nghe dù biết đang bị mắng vẫn không có chỗ phát tác. Nhưng thiếu hiệp đã nói thì nhớ đấy. Hãy hứa là không được miễn cưỡng, nghĩa là sáu ngày sau, nếu thật sự cảm thấy bất ổn, thiếu hiệp phải tỏ ra ngoan ngoãn và tiếp nhận công phu U Minh, thay vì quyết giữ lập trường, sinh ương bướng cố chấp hoặc tự chuốc họa vào thân hoặc sẽ bị Công Tôn Nữ này mãi mãi thống hận, quyết không bao giờ nhìn mặt.

Mộ Dung Bạch gật đầu hứa ngay:

- Giáo chủ yên tâm. Tại hạ nếu không vì Giáo chủ thì ít nào, cũng phải vì bản thân, đâu thể xuẩn động, chấp nê bất ngộ để tự chuốc khổ vào thân? Tại hạ hứa.

Công Tôn Nữ lui đi:

- Ta cũng không trông mong thiếu hiệp sẽ vì ta. Bởi thiếu hiệp là chân quân tử, đâu để mắt hoặc phải bận tâm vì nữ nhân? Được, ta sẽ đợi sáu ngày nữa vì thế không thể chúc thiếu hiệp mã đáo công thành hoặc những lời đại loại tương tự.

Mộ Dung Bạch lẻn thở phào và bắt đầu xoảy sở, chỉ một mình với những dự định bản thân.

Ở địa thế khá cao và phần nào biệt lập có một bình đài dù khiêm tốn nằm nép vào sườn dốc của núi đá thì vì từ dưới chân cứ thi thoảng lan tỏa lên những lượt sa vụ tợ sương mai – rất khó nhận thấy từ phía xa – nên vẫn gợi hiếu kỳ cho bất luận ai tình cờ hiện diện và phát hiện. Sở dĩ phải nói như thế vì vào đúng lúc này ở tại đây quả thật đang có một nhân vật tình cờ xuất hiện và phát hiện.

Đó là một nữ nhân, dung diện bình thường, có thể hiểu là không được trời phú cho một nhan sắc mặn mà, dễ làm say đắm lòng người nhưng cũng không đến nỗi quá xấu.

Nàng ta mệt mỏi đưa mắt nhìn lên phần đỉnh của bình đài và có một thoáng mỉm cười khi tự lên tiếng lẩm bẩm:

- Ta không thể cứ tiếp tục vắt kiệt sức lực bản thân bằng cách không nhân cơ hội này leo lên đó tự cho phép được nghỉ ngơi một lúc.

Nhưng dù nói như thế và nhất là rất muốn được nghỉ ngơi như thế, nàng ta lại chợt ngao ngán thở dài, ngước nhìn đỉnh bình đài một lần nữa:

- Cao quá. Liệu ta còn đủ sức để thực hiện chăng?

Do vậy, sẽ là hoàn toàn dễ hiểu nếu sau đó, cuối cùng, nàng ta đành uể oải buông người ngồi xuống, khoan khoái tựa lưng vào vách đá ở phần chân bình đài.

Hai mắt nàng cũng trĩu nặng nhắm lại.

Chợt nàng mở to hai mắt, xoay bên tả, xoay bên hữu và cẩn trọng tìm đâu đó quanh chỗ ngồi.

Có làn sa vụ đang từ từ lan tỏa lên, xuất phát từ nhiều vệt nứt trên nền đá dốc, cạnh chỗ nàng đang ngồi. Nàng còn cẩn trọng, đưa tay bịt kín mũi, sau đó chầm chậm đứng lên, vừa di chuyển quanh chân bình đài vừa dõi mắt kiếm tìm.

Ẩn khuất ở dưới chân bình đài và chính xác là ở phần tiếp giáp giữa chân bình đài cùng sườn dốc liền xuất hiện trước mắt nàng một miệng huyệt lộ thiên, không to – chỉ độ hai vòng tay ôm để một người chui xuống thì thừa rộng nhưng với hai người cùng chui thì không thể – nhưng cứ tối om om như thế rất sâu.

Làn sa vụ vẫn xuất phát và lan tỏa từ miệng huyệt.

Nàng sau khi khom người nhìn sâu vào miệng huyệt liền bật lùi trở lại thật nhanh, mặt biến sắc:

- Mùi hùng hoàng (Diêm sinh) nồng nặc thế này, không khéo núi ở đây sắp trở thành Hỏa Diệm Sơn? Lẽ nào trận phá hủy độ đó, tương tự địa chấn, khiến địa hình biến đổi, vô tình tạo một Hỏa Diệm Sơn, sắp sửa gieo tai họa cho muôn vạn sinh linh quanh đây?

Nhưng lúc toan chạy, nàng chợt khựng lại, tự bắt mình nghiêng đầu lắng tai như muốn nghe ngóng cơn cuồng nộ sắp phun trào từ miệng huyệt lộ thiên.

Và càng nghe nàng càng thêm biến sắc, đến độ tự xoay người và bỏ chạy thật nhanh.

Muốn chạy đủ nhanh với thể trạng lúc mệt và chưa thật sự có cơ hội nghĩ ngơi, nàng chỉ có thể chạy chếch xuống theo sườn núi. Leo ngược lên thì bất khả, cắm đầu chạy thẳng thì quá nguy hiểm, vạn nhất bị vấp chân và ngã lăn lông lốc theo chiều dốc xuống của sườn núi thì còn gì sinh mạng. Thế nên, chỉ có chạy chếch xuống, nửa ngang nửa xuôi theo sườn núi dốc là ổn thỏa nhất.

Vậy mà lúc toan băng ngang một tảng đá khá to nàng vẫn bất ngờ té khuỵu xuống, khiến bóng dáng chợt bị mất hút, hoặc đang ẩn sau tảng đá hoặc đã lăn tròn và chờ tan xác ở đâu đó dưới chân núi.

Đúng lúc này, từ đâu đó sâu thăm thẳm dưới đáy của miệng huyệt lộ thiên chợt lần lượt lao vυ"t lên hai bóng nhân ảnh với khinh thân pháp vô thượng

“ Vυ"t..!”

Nhân vật lao lên trước là một nữ lang xuân sắc cực kỳ xinh đẹp. Đà lao vυ"t từ dưới lên khiến nữ lang phóng quá cao vượt khỏi đỉnh bình đài. Dù vậy, chỉ cần một lượt lăng không tự đảo người theo hình cầu vồng. Nữ lang vẫn ung dung và bình ổn hạ chân một cách nhẹ nhàng ngay trên đỉnh bình đài. Đoạn từ đó, nữ lang đứng uy nghi, phóng tầm mắt nhìn bao quát khắp nơi mà không biết rằng lao lên ngay theo sau nữ lang, cũng từ miệng huyệt, bóng nhân ảnh thứ hai dù là nam nhân nhưng gã này

như bị hụt chân sao đó nên thay vì cùng theo đà lao lên đến tận đỉnh bình đài thì chỉ có thể tự giữ thân cho an toàn và bình ổn bằng cách đứng tựa lưng vào phần chân bình đài, ngay vị trí khi nãy đã có một nữ nhân vì mệt mỏi từng ngồi nghỉ.

Nữ lang đứng trên đỉnh bình đài gọi:

- Thiếu hiệp sao không cùng lên đây? Thật không ngờ từ địa thế này nếu nhìn xuống và nghe ai đó bảo ẩn khuất dưới kia là tổng đàn của bổn Giáo U Minh Thanh Hỏa thì Công Tôn Nữ ta quyết không tin.

Gã đứng dưới đáp vọng lên:

- Há chẳng phải Giáo chủ đã nói từ tước, rằng vì tổng đàn của quý Giáo vốn dĩ có địa hình hiểm trở là vậy, thế nên bao tiền nhân trước đây mới an tâm và dám kiến tạo một thần động U Minh đó sao? Do vậy, tại hạ không cần nhìn từ địa thế cao như Giáo chủ vẫn đoán biết tâm trạng lúc này của Giáo chủ là thế nào. Có phải Giáo chủ lo sẽ bị ai đó từ lối này chợt mạo hiểm đột nhập trở lại U Minh Thần Động?

Công Tôn Nữ buông người rơi xuống, nhẹ như chiếc lá rơi, hạ thân đứng cạnh gã nam nhân:

- Nếu là thiếu hiệp, liệu có dám lao trở xuống và tự tin vì đã biết rõ địa hình?

Gã lắc đầu:

- Dù có dây thật dài làm phương tiện để leo xuống, thì lòng đởm lược của người dám mạo hiểm cũng chưa đủ giúp kẻ đó đặt ý nguyện. Tại hạ bất khả.

Công Tôn Nữ hoài nghi:

- Thiếu hiệp vẫn ổn chứ? Vì sao đã vượt thoát, lại vừa trải qua tam phen tứ thứ những nguy cảnh thập tử nhất sinh vẫn không thấy thiếu hiệp hân hoan. Trái lại chợt trở nên u sầu muộn phiền?

Gã phủ nhận:

- Mộ Dung Bạch tại hạ đang muốn luyện sao cho bản thân luôn hỷ nộ bất lộ, nào có ý gì muộn phiền u uất như Giáo chủ tự võ đoán.

Công Tôn Nữ dàu dàu nét mặt:

- Thiếu hiệp lại muốn ám chỉ gì đây?

Mộ Dung Bạch nhoẻn cười:

- Thôi nào, chuyện gì đã qua hà tất mãi nhắc lại, vừa kém vui vừa khiến chúng ta có thể khó xử cho những lần gặp nhau sau này. Tại hạ rõ, Giáo chủ vẫn phiền muộn vì vận số đã không chiều ý Giáo chủ, đã không để tại hạ tiếp nhận võ học U Minh và lẽ ra phải thay Giáo chủ đảm nhận trọng trách. Âu cũng là thiên ý. Và vì đã nhìn nhận, thế nên chẳng phải suốt ba tuần trăng vừa qua giữa Giáo chủ và tại hạ vẫn giữ nguyên vẹn tình bằng hữu đồng chung cảnh ngộ đó sao? Theo tại hạ, chính Giáo chủ đang không hân hoan thì có.

Công Tôn Nữ phụng phịu:

- Thiếu hiệp đừng nhắc lại nữa. Vì chẳng qua ta chỉ gắng gượng làm vui suốt thười gian vừa qua, chứ nào được tâm trạng vui thật sự trong cảnh ngộ thiếu hiệp luyện theo thiếu hiệp, ta thì vò võ một mình tự luyện theo công phu của ta. Tóm lại, chỉ vì thiếu hiệp không muốn tiếp nhận công phu cùng trọng trách Giáo chủ U Minh Giáo Thanh Hỏa. Nếu không, ai ngăn cấm thiếu hiệp kiêm luyện nhiều loại công phu cùng lúc?

Mộ Dung bạch nghiêm mặt:

- Tạ hạ đã tự luyện và còn luyện được võ công theo đường lối sở học riêng. Thế nên, khi chẳng thể, tại hạ tuyệt đối quyết không phạm vào cấm kỵ của võ lâm hoặc tham lam tiếp nhận thêm công phu của quý Giáo. Dù vậy, như đã nói, tại hạ hứa sẽ không can ngăn hành vi của Giáo báo thù. Bù lại, tại hạ cũng quyết tận lực, vì sự tồn vong của võ lâm thay Giáo chủ dò xét thật tường tận mọi hư thực, hầu minh bạch đâu là nguyên do khiến quý giáo U Minh Thanh Hỏa trăm năm trước bị toàn thể võ lâm liên tay tận diệt.

Công Tôn Nữ chợt thở dài:

- Ý thiếu hiệp muốn nhắc chúng ta đã đến lúc chia tay?

Mộ Dung Bạch lại cười:

- Đâu cần vội như thế? Trừ phi chính Giáo chủ đang vội, chỉ muốn sớm quay lại tổng đàn, đối đầu và hành xử ngay kẻ có tâm địa phản trắc là Sầm Khiêm, vậy tại hạ không miễn cưỡng.

Công Tôn Nữ cũng cười, nhưng rất gượng:

- Chuyện đó ư? Dù ta không vội thì cũng chẳng lo, bởi họ Sầm chạy đâu cho thoát. Vì quyết chẳng ai ngờ ta và thiếu hiệp không những vẫn toàn mạng mà lại còn có cơ hội tái xuất như hôm nay.

Mộ Dung Bạch gật đầu:

- Đúng là sẽ chẳng ai ngờ. Vậy nếu Giáo chủ không vội, do biết rằng Sầm Khiêm vẫn ung dung tự đắc ngay đâu đó trong tổng đàn quý Giáo, thì xin cho tại hạ thỉnh giáo hai việc.

Công Tôn Nữ thoáng ngỡ ngàng:

- Có việc gì thế?

Mộ Dung Bạch thở ra nhè nhẹ:

- Thoạt tiên là mọi việc liên quan đến tiên mẫu, dù có ân cứu tử nhưng vẫn bị Lâm Uy Hùng vì nghi ngờ nên cố tình lưu giữ lại Lâm gia trang.

Công Tôn Nữ cau mày:

- Đó là một. Còn việc thứ hai?

Mộ Dung Bạch chợt chớp mắt:

- Tại hạ sẽ đề cập sau. Được chứ? Dù vùng vằng vì bất như ý, Công Tôn Nữ vẫn đáp ứng:

- Chuyện về lệnh đường, ta chỉ thuật kể những gì được nghe Sầm Khiêm bẩm báo mà thôi. Là thế này, lệnh đường chợt tình cờ hiện diện đúng vào lúc Lâm Uy Hùng suýt bị một cuồng nhân ngoạm và toan cắn nát yết hầu. Và cuồng nhân đó, theo Lâm Uy Hùng sau khi được giải thoát đã kể và giải thích lệnh đường nghe, hóa ra là nhân vật vì có quen biết Lâm Uy Hùng, lại đang lúc tɧác ɭoạи thần trí, nên Lâm Uy Hùng toan cứu để đưa về Lâm gia trang điều trị. Nào ngờ vì sơ ý, Lâm Uy Hùng mới suýt mất mạng vào tay bằng hữu đã lâm cảnh cuồng tâm.

Mộ Dung Bạch nghi hoặc:

- Vậy đâu là nguyên do khiến tiên mẫu trở thành đối tượng bị họ Lâm nghi ngờ?

Công Tôn Nữ cười lạt:

- Vì họ Lâm đã nói dối về cuồng nhân đó đối với lệnh đường.

- Nói dối?

Công Tôn Nữ giải thích:

- Sầm Khiêm vốn có tâm cơ và giảo hoạt, vì thế trước khi tiếp xúc đã bỏ công dò xét thật kỹ về họ Lâm, nhờ đó phát hiện chuyện hi hữu là họ lại được lệnh đường vốn không biết võ công vẫn có ân cứu tử. Sầm Khiêm qua dò xét mới biết cuồng nhân đó ở họ Kiều, tên Vân, một nhân vật tuy bản lãnh không cao nhưng vì luôn có hành vi quang minh lỗi lạc lại hay trượng nghĩa giúp người nên được võ lâm kính ngưỡng gọi là lão anh hùng.