– Nói, mày làm gì con bé?
Vừa lái xe, Kiên vừa nhìn hai cái đứa đang dính chặt lấy nhau qua gương, bực dọc tra hỏi.
Huy chỉ có thể bày ra bộ mặt oan ức, em đã làm gì đâu. Dù em là người lôi nó vào bar thật, nhưng người gọi rượu là nó, người say bí tỉ là nó, người làm loạn lên hại em phải phá cửa xe là nó, giờ thì người cứ bám chặt lấy em không chịu buông cũng là nó.
Rồi mắc gì anh tra hỏi em vậy, công bằng ở đâu!?
Kiên nghiến răng, khó chịu nhìn thằng em ruột như nhìn một đống rác không hơn không kém, ánh mắt tràn ngập vẻ khinh bỉ, đáng thẳng vào trái tim – theo lời Huy – vô cùng mỏng manh yếu đuối của thằng em.
Đêm hôm khuya khoắt lại đi lôi con gái nhà người ta vào quán bar, chuốc cho nó say bí tỉ, mày còn gì để chối cãi à. Cặn bã như mày, cẩu đẩu trảm cũng chưa hết tội, lại còn ở đấy mà kêu oan.
– Anh…
Ly, kẻ khi này đang uốn éo quắn quéo ngay cạnh Huy, đột nhiên ngước mắt lên nhìn về phía Kiên, khẽ gọi.
Khác hoàn toàn với thái độ khi đối xử với thằng em máu mủ ruột thịt, Kiên nghe Ly gọi mình thì cười hiền, nhẹ giọng:
– Sao vậy, anh lỡ làm em tỉnh à?
Ngay lập tức, Ly oà khóc, tay cứ dí dí vào mặt Huy, gào lên kể khổ:
– Anh, Huy bắt nạt em… Lúc ở nhà Huy đánh em một cái, vừa nãy còn đánh em hai cái… Huy bắt nạt em…
Huy rùng mình một cái, kinh sợ nhìn Kiên như nhìn một con quỷ mới trồi lên từ tầng 18 dưới địa ngục, chỉ thấy anh trai cũng đang nhìn mình, nụ cười trên môi còn chưa buông xuống, nhưng cảm giác hiền hiền khi nãy đã tắt ngúm từ đời rồi.
Khoan, anh, em oan mà, nghe em giải thích đã nào!!
***
Sau khi đưa Ly về nhà, Huy bị ông anh thương người ngoài hơn ruột thịt kia lôi đến nhà riêng của ổng. Nhìn con đường quen thuộc, nhìn cảnh vật cứ lướt qua bên ngoài cửa sổ, Huy thầm nghĩ, đời này coi như xong.
– Mày ngồi im đấy, lát anh ra hỏi tội mày!
Vừa về đến nhà Kiên đã hầm hè, dí Huy ngồi xuống ghế sô pha ngoài phòng khách rồi quay người đi thẳng. Thấy chồng về còn dẫn theo em trai, Hoa tò mò chạy vào phòng khách, nhìn cậu nhóc đang run như cầy sấy trên ghế kia mà chỉ biết cười.
– Hôm nay chú lại gây tội gì nữa hả?
Hoa bụm miệng nín cười, cố để mở miệng hỏi em chồng một cách đàng hoàng nhất có thể. Nghe chị dâu hỏi, Huy vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, xua tay điên cuồng, cố gắng chối bay chối biến:
– Chị dâu, em bị oan, em chưa làm gì cả!
– Chưa làm? Mày còn muốn làm gì con gái nhà người ta hả?
Kiên ra khỏi phòng, nhìn cậu em rồi cười lạnh. Huy lập tức im bặt, nhìn chị dâu bằng ánh mắt cầu cứu.
Thấy cũng tội, mà thôi cũng kệ. Hoa chỉ đành nhún vai, ra vẻ “nghiệp chú tạo ra thì chú đi mà gánh”.
– Huy.
Kiên nghiêm túc nhìn cậu em, giọng điệu nghiêm trọng.
– Anh biết mày thích Ly từ lâu rồi. Nhưng con bé vừa mới chia tay, vẫn chưa vượt qua được những tổn thương mà bạn trai cũ kia đem lại. Là bạn thân lớn lên cùng nhau, việc mày cần làm là an ủi nó, chứ không phải lôi nó đến quán bar, chuốc say rồi…
– Dừng!
Huy bực tức cắt ngang, mặt đỏ lên, không biết do bực mình hay là do bị nói trúng tim đen. Để tránh tình cảnh anh em tương tàn, Hoa vội vàng nhào qua ôm chồng, nhẹ nhàng khuyên giải.
– Thôi anh, cứ kệ chú ấy. Huy ạ, chú với bé Ly cũng ngoài hai mươi cả rồi, chuyện giữa hai đứa anh chị không tiện can thiệp. Chị biết chú không phải loại người cơ hội, nhưng cũng khuyên chú từ từ, để em ấy có thời gian bình tĩnh lại.
Huy im lặng, không còn cố lên tiếng phản bác.
Cậu biết cậu đã quá nóng vội.
Lúc Ly gọi cho cậu, vui sướиɠ kể lể, nói rằng mình đã trở thành bạn gái của người mà cô thích thầm suốt ba năm, Huy đã đau đớn biết nhường nào. Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi cạnh tên đó, dù biết hắn ta vốn chẳng hề thích cô, dù biết hắn ta ở bên cô chỉ để thấy được bóng hình của cô gái hắn thích, nhưng cậu lại chẳng làm gì giúp cô thoát ra khỏi vũng bùn lầy đó.
Hay nói đúng hơn, là cậu không dám.
Vì trong thâm tâm, Huy đã nghĩ, rằng cậu thua rồi, thua một kẻ mà cô mới chỉ quen biết vài năm. Nỗi đau, sự xấu hổ và nhục nhã của một kẻ thua cuộc ấy cứ níu cậu lại, khiến một người vốn không để tâm đến thái độ của người khác, nay lại chẳng đủ can đảm để đứng trước kẻ chiến thắng kia.
Cuối cùng, cậu để mặc cô bạn thân của mình sa vào một cuộc tình chẳng thể kết trái.
Ngay khi biết Ly chia tay, cậu đã có cảm xúc gì nhỉ? Vui ư? Hy vọng?
Dù là gì đi nữa, thì trên cương vị là một người bạn thanh mai trúc mã hoạn nạn có nhau, đó cũng là thứ cảm xúc chẳng thể dung thứ.
***
– Ê Ly, đi chơi đi.
– Ly, đi công viên không?
– Tao nghe nói có hiệu sách mới mở đấy, đi không?
Suốt mấy tuần liền, ngày nào Huy cũng tới tìm Ly rủ đi chơi, đều như vắt chanh. Dù cho lần nào cô cũng từ chối, cũng đá cậu ra khỏi nhà, cậu chàng vẫn chẳng hề chùn bước hay nản chí, vẫn rất tích cực làm phiền.
Thậm chí còn cậy mình có chìa khoá dự phòng của nhà cô, nhân lúc Ly ra khỏi nhà mà chuyển hết đống đĩa game qua đó, làm tổ trong phòng cô.
Mà cái chìa khoá dự phòng ấy nhé, có đòi cậu chàng cũng cứ dây dưa không chịu trả.
– Đồ tao cầm quá một tháng là thành của tao rồi!
Mỗi lần Ly lên tiếng đòi lại, Huy cũng khoanh tay ưỡn ngực trả lời như vậy, còn bày ra bộ mặt, thật sự, rất chi là gợi đòn.
Ly cũng tức, tức lắm chứ, ai đời chìa khoá nhà mình mà lại đòi không được. Nhiều lúc cô còn nghĩ, cho thằng này một phát ngất luôn rồi lấy lại chìa khoá có được không nhỉ.
Nhưng thôi, làm người ai làm thế.
***
– Thằng kia…
Ly nhìn thằng vô công rồi nghề nào đó cứ nằm ườn trong phòng cô cày game suốt từ lúc bắt đầu nghỉ hè, tức không nói lên lời. Cô gằn giọng, cố đè cái mong muốn đập chết Huy đang dần trỗi dậy kia, nghiêm túc hỏi:
– Mày bị chập à?
Huy: “…”
– Tao hỏi thật đấy, não mày có làm sao không? Hay đi lung tung rồi ngã đập đầu vào đâu rồi? Nghe tao, đi khám đi, chứ giờ trông mày nghiện lắm rồi…
Huy: “…” Yên lặng, lắng nghe, mày có thấy tiếng tim tao rạn nứt không?
Nghe được câu nói đầy chân thành của cô bạn thân, Huy có thể lờ mờ cảm nhận được, ngay lúc này đây, nếu đưa cho cậu một cây bút và xấp giấy, cậu có thể viết ra một bài hát với cái tên vô cùng nhân văn nhưng cũng đầy đau đớn: “Mọi cố gắng của tôi như hoá vào bọt sóng”.
Đùa gì chứ, cậu đã đặc biệt dành toàn bộ thời gian trong kì nghỉ hè quý báu để ở cạnh cái cô mới chia tay này, giúp cô nàng bớt đau khổ, ấy thế mà qua mắt cô thì cậu lại biến thành thằng vô công rồi nghề bị ngã đập đầu rồi chập mạch luôn?!
Huy đứng phắt dậy, trèo lên giường Ly, trùm chăn không nói gì.
Cái cmn tao dỗi, mày có chút lương tâm thì qua dỗ tao đê!!
Một phút…
Năm phút…
Mười phút…
Huy lật tung chăn ra, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đau khổ gào ầm lên:
– Đờ mờ nóng vãi!! Ê cái con kia, mày không qua dỗ tao à, tao vừa mới dỗi đấy!!
Ly nhìn Huy như nhìn sinh vật lạ mới đáp xuống trái đất, một lúc sau mới thắc mắc:
– Tao tưởng mày muốn đi ngủ?
Huy: “…” Các ông thấy không, nhớ, tuyệt đối đừng ngu dại như tôi, ngàn vạn lần đừng thích phải đứa có EQ cao ngất ngưởng như cái con này!!