Chương 44: Bàn tay đen tối đằng sau Thừa tướng

Đối mặt Tiêu Thiên trực tiếp cướp đi ngọc bội trong tay, Lưu Ngạo Thiên vẫn sầm mặt lại, không có lên tiếng.

- Lưu thừa tướng, đa tạ.

Tiêu Thiên giơ tay lên ngọc bội, lắc lắc phía trước mặt đối phương.

Lưu Ngạo Thiên nhìn Tiêu Thiên trước mặt, trong tâm phiền muộn vô cùng.

Nhưng hắn vẫn được duy trì hàm dưỡng, ủ rũ mở miệng:

- Vốn là đồ vật của bệ hạ, vật về nguyên chủ, có cái gì đa tạ.

- Lưu thừa tướng, bản vương nói chính là sách vàng truyền thừa, còn có sáu trăm vạn linh thạch kia a. Tiêu Thiên khoát tay một cái, mặt đầy xấu hổ.

- Vốn là, ta chỉ muốn năm trăm vạn.

Ai có thể ngờ Lưu thừa tướng giàu đổ nứt vách, còn đưa nhiều hơn một trăm vạn.

Tiêu Thiên mặt đầy trịnh trọng, tay trái nắm quyền chậm rãi nâng lên, thẳng đến trước mặt Lưu Ngạo Thiên dừng lại.

Sóng một tiếng, một ngón cái, bắn ra ngoài.

- Cám ơn, ngươi là người tốt.

Tiêu Thiên giơ ngón cái, trịnh trọng cảm kích.

Lưu Ngạo Thiên mặt ngoài bất động thanh sắc, nhưng bộ râu dài lại khẽ run lên, lộ ra tâm tình bồn chồn.

Con mẹ nó...

Người này thật đáng ghét!

- Được rồi, Tiêu Thiên, đừng đúng lý không tha người.

Tử Nhược Yên ngự trên đài, bỗng nhiên mở miệng.

- Nếu thừa tướng tức bệnh, ai tới tặng quà?

Không ít thần tử trên điện Đại Viêm vội vàng cúi đầu xuống, nhún vai, kìm nén cười.

Bệ hạ và Thân vương học xấu a, đều biết rõ mở miệng tổn thương người.

Lúc trước, Lưu thừa tướng thường xuyên dùng một chiêu giả bệnh này để chọc giận bệ hạ.

Trước mắt lời này, không phải là châm biếm hành vi trước đây của Lưu thừa tướng sao?

Nhưng Lưu Ngạo Thiên hít sâu một cái, chỉ có thể làm như nghe không hiểu, hơi khom người:

- Đa tạ bệ hạ che chở, quà lễ của thần, buổi chiều sẽ đưa vào trong cung.

- Vậy trẫm cũng phải cám ơn thừa tướng khẳng khái quyên góp.

Khóe miệng Tử Nhược Yên nhẹ nhàng nhếch lên, sau đó nhìn quanh đại điện, vung lên tay áo hoàng bào.

- Vậy còn có việc khởi bẩm sao?

Điện Đại Viêm, quần thần không lên tiếng, lặng lẽ khom người.

Thấy vậy, tâm tình Tử Nhược Yên thật tốt, giọng điệu sáng ngời:

- Bãi triều!

- Cung tiễn bệ hạ!

Tử Nhược Yên đứng dậy và rời khỏi điện Đại Viêm cùng với thị nữ.

Quần thần lúc này mới bình thân, chuyển thân đi ra ngoài phía điện Đại Viêm.

Sau khi đi ra đại điện, quần thần cũng tụ năm tụ ba, tụ lại chung một chỗ.

Trong đó thừa tướng Lưu Ngạo Thiên bước đi như bay, vẻ mặt âm trầm, mang Lưu Thế Mỹ bước nhanh rời khỏi, một khắc cũng không muốn chờ lâu.

Triều thần thuộc phe Thừa tướng cũng ảo não rời khỏi bên trong ánh mắt hài hước của Chung Dương Minh và người khác.

Lưu Ngạo Thiên tranh phong trong triều đại bại, bọn hắn cũng xem như thất bại, không khác nhau gì cả.

Trái lại Chung Dương Minh bên này, đó là tiếng cười nói, bầu không khí rất tuyệt vời.

Niềm vui và nỗi buồn của con người thực sự khác nhau.

- Chung Thượng thư, hôm nay hoàn toàn thắng lợi, buổi tối đi chỗ của ngươi ăn cơm.

Tiêu Thiên đi ra điện Đại Viêm, vừa đi qua phía Chung Dương Minh vừa gọi.

Về phần bên cạnh hắn, hai nữ Chung Linh và Lưu Diễm, thành thật đi theo, dường như là hai tiểu tùy tùng.

Bên này, ngoại trừ hai người Chung Dương Minh và Chung Lệ Song, còn có triều thần khác thuộc phe bảo vệ hoàng đế.



Bọn hắn nhìn thấy Tiêu Thiên qua đây, rối rít chắp tay:

- Gặp qua Tiêu Thân vương, Thân vương vừa rồi thật thần dũng.

- Tiêu Thân vương thật là làm cho chúng ta hãnh diện, nhìn kỹ, quả nhiên là khí chất phi phàm.

- Thân vương giỏi thật, có thể chế ngự được thừa tướng, vừa rồi gương mặt hắn đen như đáy nồi.

Đám triều thần này ngươi một lời ta một lời, đối với Tiêu Thiên cũng khen không dứt miệng, thay đổi ấn tượng trước đây.

Trước đây bọn hắn còn không hiểu, bệ hạ vì sao tìm một người bình thường không rõ về làm phu quân.

Hôm nay xem ra, rốt cuộc là bệ hạ a.

Nhãn quang chọn người, quả nhiên sắc bén, bọn hắn những thần tử này, không thể so sánh được.

- Lời này bản vương thích nghe, một người một vò rượu Nữ Đế Thanh Viêm, đến lúc đó phái người đi phủ Chung Thượng thư lấy.

Tiêu Thiên vung lên tay, hào khí vô cùng.

Mọi người liếc nhìn nhau, rối rít khen ngợi Thân vương hào khí.

- Thân vương, chúng ta là lấy loại nào a?

Hộ bộ Thị lang mũi đỏ bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt rõ ràng rất nóng.

Chung Dương Minh nghe xong tức giận chụp đối phương một chưởng:

- Hồ nháo, Thân vương ban thưởng, ngươi còn khơi mào đến.

- Lão sư, ngươi đây không hiểu được, hôm nay đây rượu Nữ Đế Thanh Viêm, phân bốn cấp bậc a.

Vị môn đồ đã lâu này, không ngừng cười hắc hắc.

- A, hôm nay cao hứng, đừng tính toán những thứ này.

Tiêu Thiên vừa nói, vừa làm một động tác tay với thị lang đây.

- Tám vàng và tám viên kim cương, đẳng cấp tối cao!

Thân vương, ngài thật là hào khí.

Thị lang vừa nói, giọng điệu đều đang phát run.

Về phần những người khác, trợn cả mắt lên tiếp tái xanh.

Một đám người kích động muôn phần, cuối cùng vẫn bị Chung Dương Minh ngăn lại, rối rít chạy đi làm việc.

- Ngươi thật sự rất không tồi.

Chung Lệ Song liếc nhìn Tiêu Thiên, cuối cùng hài lòng gật đầu một cái, chuyển thân rời khỏi.

Trong nhất thời, bên ngoài điện Đại Viêm bên trên quảng trường Bạch Ngọc, chỉ còn lại cấm vệ canh gác xa xa và Tiêu Thiên ba người bọn họ.

- Sáu trăm vạn linh thạch, gia hỏa kia sẽ không mượn cớ ỷ lại đi?

Tiêu Thiên vuốt vuốt ngọc bội trong tay, hỏi Chung Linh và Lưu Diễm.

Lưu Diễm lắc đầu:

- Sẽ không, Lưu Ngạo Thiên nếu nói, sẽ làm được.

- Lưu thừa tướng này, thật là cổ quái vô cùng, chỉ sợ có chút tâm tư nhỏ.

Tiêu Thiên bĩu môi, nhưng chẳng muốn quản quá nhiều.

Hắn vừa rồi cũng đã nhìn ra, Lưu Ngạo Thiên có bản lãnh, thế cục Hoàng triều Đại Viêm hôm nay, cũng cần người này ổn định triều đình, hiệp trợ thống trị giang sơn.

- Thân vương đại nhân, cổ tịch kia để cho người chết bất đắc kỳ tử là chuyện gì xảy ra a?

Chung Linh hiếu kỳ hỏi thăm, Tiêu Thiên lật sách như một người bình thường để cho nàng hoài nghi, cổ tịch truyền thừa kia có phải hỏng hay không.

- Ngươi nói sách kia? Nó dường như là một loại cuốn sách truyền thừa nào đó từ tộc Cổ Thần, cấm chế bên trong có thể xóa bỏ thực lực Thánh Cảnh cấp mười trở xuống.

Tiêu Thiên thuận miệng trả lời.

Chung Linh và Lưu Diễm vừa nghe, tròng mắt trừng một cái.

Xóa bỏ...

Thánh Cảnh cấp mười?

- Tộc Cổ Thần, đó là cái gì?

Lưu Diễm theo bản năng mở miệng.

Tiêu Thiên liếc nhìn hai người:

- Các ngươi không biết?



- Chúng ta chỉ nghe nói qua ngoại trừ nhân tộc, còn có yêu tộc, tộc Cổ Thần còn chưa nghe nói qua.

Hai người đồng loạt lắc đầu.

Nhưng Chung Linh rất hiển nhiên đối với chuyện khác, càng hiếu kỳ hơn:

- Thân vương, ngươi không ngừng mở ra đóng lại sách, như vậy có ích với truyền thừa sao?

Lưu Diễm cũng nhìn về phía Tiêu Thiên, nàng cũng hết sức tò mò.

- Không có ích a.

Tiêu Thiên lắc đầu, kỳ quái nhìn Chung Linh.

- Ngươi sao có thể có loại ý nghĩ vượt quá bình thường này, làm sao có thể lật đóng sách, sẽ có ích đối với truyền thừa.

- Vậy Thân vương ngươi vì sao một mực làm như vậy?

- Vì lực lượng cấm chế trong sách xoa bóp thật thoải mái a.

Tiêu Thiên vừa làm thủ thế lật sách vừa giải thích.

- Chính là lực lượng đứt quãng, nên ta mới không ngừng lật sách.

- ...

Hai nữ lần nữa trầm mặc, không tránh khỏi che kín mặt.

Đây chính là lực lượng xóa bỏ Thánh Cảnh...

Ngài dùng để xoa bóp?

Thân vương đại nhân, van xin ngươi làm một người đi!

Lưu phủ.

Lưu Ngạo Thiên trực tiếp hồi phủ, phân phó người trong phủ chuẩn bị, gom đủ sáu trăm vạn linh thạch đưa vào trong cung.

Sau đó cho mình hưu mộc, đợi ở trong phủ nghỉ ngơi.

- Phụ thân, Tiêu Thiên này khinh người quá đáng. Lưu Thế Mỹ đi qua đi lại trong sảnh đường, nổi nóng không thôi.

- Không bằng, dứt khoát gϊếŧ hắn?

Nói tới đây, Lưu Thế Mỹ là đưa ngang một cái trên cổ.

Lưu Ngạo Thiên không lên tiếng, chỉ lạnh lùng theo dõi hắn.

Đối mặt ánh mắt phụ thân, Lưu Thế Mỹ nuốt nước miếng một cái, chậm rãi thả tay xuống.

- Sự tình đã kết thúc rồi, không nên vì tiểu nhân không có tu vi, hỏng đại sự.

Lưu Ngạo Thiên nhìn nhi tử, thấp giọng nói.

- Ngươi biểu hiện hôm nay, vi phụ rất thất vọng.

- Phụ thân, ta...

- Một ngày kia, trở lại đế quốc, ngươi biểu hiện như thế, khó đăng đại sảnh!

Lưu Ngạo Thiên đứng dậy, chọc vào đầu Lưu Thế Mỹ.

- Đạo lý trước đây dạy cho ngươi, đều quên ở sau ót?

- Ta biết sai rồi, phụ thân.

Lưu Thế Mỹ vội vã cúi đầu.

Lưu Ngạo Thiên lắc lắc đầu, đi tới cánh cửa nơi phòng khách, chắp hai tay sau lưng nhìn bầu trời phía xa.

- Nhiều năm như vậy, đến thời cơ thích hợp, ngày trở về đế quốc đến càng gần, bước ngoặt cuối cùng hết thảy đều phải cẩn thận thận trọng chút.

Lưu Thế Mỹ cúi đầu:

- Vâng!

- Phái người mau sớm thả ra ngoài tin tức Tiêu Thiên đạt được sách vàng truyền thừa.

Lưu Ngạo Thiên mở miệng lần nữa, phân phó Lưu Thế Mỹ.

- Cho Tiêu Thiên tên khốn này tìm một chút phiền toái, cũng để cho Tử Nhược Yên nhức đầu một ít.

- Vậy mới dễ làm việc.

- Thật là xui xẻo, nếu không phải là cường giả xa lạ tên Diêm vương đáng sợ tùy tính xuất thủ, diệt Huyết Vân lâu, bắt cóc Tiêu Thiên, ta đã sớm thuận lợi khống chế Tử Nhược Yên.

- Cũng không đến mức có chuyện phiền toái hôm nay!