Chương 40: Nhất định phải đưa người vào chỗ chết

Lưu Ngạo Thiên vừa nói ra lời này, toàn bộ trong triều đình, đều tràn ngập một cỗ hơi thở sát phạt.

Nhiều người tỏ ra nghiêm nghị vì biết rằng điểm nhấn của trận đấu này sắp đến.

Rốt cuộc là Lưu thừa tướng, dẫn đầu làm khó dễ, đánh bệ hạ một cái ứng phó không kịp.

Đặc biệt là bệ hạ vừa mới cho thấy ân sủng đối với Tiêu Thiên, phát ra thế công như thế.

Chà chà!

Tiêu Thiên vốn có chút nhàm chán, ngã trên ghế thái sư, lập tức ngồi thẳng.

- Ồ, bắt đầu rồi à?

Ánh mắt Tiêu Thiên sáng rực, đột nhiên trở nên thích thú.

Thú vị a!

Loại cảm giác triều đình quỷ trá này, đối chọi gay gắt, một lời một câu đều là quan hệ đến tánh mạng.

Cực kỳ kí©h thí©ɧ.

So với một cái tát đập chết người khác, thú vị hơn nhiều?

Trên triều đình, đại đa số ánh mắt đều tập trung ở giữa bệ hạ và thừa tướng.

Nên không thấy tư thái của Tiêu Thiên, ngoại trừ Chung Linh và Lưu Diễm.

Chung Linh là ngự tứ thị vệ đeo đao, Lưu Diễm là Thống lĩnh cấm vệ, đương nhiên ở đây.

Hai người xa xa thấy, mặt Tiêu Thiên đầy dáng vẻ hưng phấn.

- Không hổ là Thân vương a, người khác muốn chém ngươi, còn rất vui vẻ.

Chung Linh âm thầm nghĩ đến, lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Lưu Diễm.

Lưu Diễm lắc lắc đầu, tỏ ý Chung Linh chớ có lên tiếng, lặng lẽ nhìn là tốt rồi.

Kết quả xấu nhất, không phải là Thân vương đại nhân vi phạm ý nguyện của mình, bại lộ thực lực, một cái tát đập chết thừa tướng mà thôi.

Có thực lực, đó là có thể muốn làm gì thì làm.

Thân vương muốn chơi, sẽ để cho hắn chơi thích hơn.

Bệ hạ a, xin lỗi.

Lưu Diễm lần nữa nhìn về phía Tử Nhược Yên, trong tâm rất áy náy.

Dù sao, bệ hạ còn bị Thân vương giấu kín đi.

Ngay thời điểm không khí này đọng lại, Tử Nhược Yên mở miệng:

- Thừa tướng, Thân vương Tiêu Thiên là phu quân trẫm, ngươi tùy tiện nói một câu, muốn trảm?

- Hồ nháo!

Ầm!

Tử Nhược Yên trong nháy mắt bạo phát uy áp, thực lực Nhập Thánh cảnh cấp chín, mở ra trọn vẹn.

Trong lúc nhất thời, quần thần đều kinh hãi.

Bệ hạ, thiên phú thật tuyệt thế vô song.

Mới hai mươi, cảnh giới như vậy, thật sự là...

- Lão thần chúc mừng bệ hạ, tu vi lại tiến bộ.

Lưu Ngạo Thiên bỗng nhiên khom người, hành lễ với Tử Nhược Yên.

Nhưng âm thanh hắn vang dội, chính là vô hình hóa giải uy áp của Tử Nhược Yên, để cho quần thần tỉnh lại từ bên trong chấn nhϊếp nơi này.

Chúng thần khác cũng tỉnh ngộ lại, rối rít đi theo Lưu Ngạo Thiên, làm lễ chúc mừng Tử Nhược Yên

- Chúng thần chúc mừng bệ hạ, tu vi tinh tiến, uy chấn tứ phương.



Tử Nhược Yên không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm Lưu Ngạo Thiên.

Nhập Thánh cảnh cấp chín, đều không nhìn ra đối phương.

Thậm chí, một câu nói của Lưu Ngạo Thiên hóa giải uy áp mình.

Thực lực của hắn còn thâm hậu hơn chính mình tưởng tượng,.

Tử Nhược Yên nghĩ, thấy rõ, quần thần cũng thấy rõ.

Đặc biệt là hai phu phụ Chung Lệ Song và Chung Dương Minh, sắc mặt nặng nề.

Lưu Ngạo Thiên còn gai góc hơn nhiềuso với bọn hắn tưởng tượng.

- Bệ hạ, tu vi tinh tiến là chuyện tốt, nhưng Hoàng triều Đại Viêm có thể có tình cảnh như vậy, cả triều trên dưới dựa vào không chỉ là thực lực, còn có năng lực, còn có một đạo lý.

- Thân vương Tiêu Thiên, thân là phu quân bệ hạ, nên có tài năng kinh thiên động địa, nhưng lại làm một ít thủ đoạn bẩn thỉu tranh lợi với dân.

- Bệ hạ tôn quý, Đại Viêm chí tôn.

- Nhưng ngươi đang làm gì đó sai trái với danh nghĩa của bệ hạ, khắp người hơi tiền, có tư cách gì làm phu quân bệ hạ?

- Đây chính là đức không xứng vị!

- Nên, thần mời phế Thân vương.

Lưu Ngạo Thiên nói đến đây, đột nhiên đưa tay chỉ Chung Linh đang mang bội đao làm thị vệ bên cạnh:

- Nữ nhi dòng chính của Chung đại tướng quân, Chung Linh, ngự tứ thị vệ đeo đao.

- Cả ngày đi theo Tiêu Thiên quấn lấy nhau, không hiểu nam nữ khác biệt, không hiểu tôn ti.

- Thống lĩnh Lưu Diễm, tự ý rời vị trí, đi theo Tiêu Thiên làm xằng làm bậy, không làm việc đàng hoàng.

- Hộ bộ Thượng thư Chung Dương Minh, trở thành đầu bếp của Tiêu Thiên, để cho người làm trò cười cho thiên hạ.

- Cái này chẳng lẽ không phải bôi xấu Triều Cương sao?

- Hôm nay bệ hạ cưng chìu Tiêu Thiên như vậy, về lâu dài, có phải đều không thượng triều!

Lưu Ngạo Thiên nói đến đây, giọng điệu như đinh đóng cột:

- Vì vậy, thần lại mời trảm Tiêu Thiên.

Trảm Tiêu Thiên!

Ba chữ này vang vọng thật lâu bên trong điện Đại Viêm rộng lớn, quần thần im miệng, im lặng không lên tiếng.

Chung Lệ Song đỏ mặt, hận không được chửi như tát nước lão bất tử này.

Êm đẹp kéo khuê nữ nhà mình làm gì, khiến cho thật giống như nàng và Thân vương chẳng ra cái gì cả.

- Bệ hạ, thừa tướng nói lời ấy sai rồi.

Chung Dương Minh bước ra một bước, đột nhiên mở miệng.

- Thân vương Tiêu Thiên thay đổi rượu Thanh Viêm, tạo hãng rượu, tạo phúc cho bách tính trấn Thanh Viêm, làm cầu sửa đường, lấy nó từ người dân và sử dụng nó cho người dân.Nói gì tranh lợi với dân?

- Rượu có danh bệ hạ, đó là công lan truyền thiên hạ.

- Hơn nữa thừa tướng có thể không biết, đại kế Nam Cương ngươi khen không dứt miệng, chính là xuất từ Thân vương mưu đồ, ta chẳng qua chỉ là thay thế giải quyết!!

Ánh mắt Lưu Ngạo Thiên ngưng tụ, hiển nhiên có chút bất ngờ.

Không chỉ thế, quần thần cũng là để lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Bọn hắn đều cho rằng đại kế Nam Cương, xuất từ Chung Dương Minh, ai có thể nghĩ là Tiêu Thiên bày mưu tính kế?

Khó trách Chung Dương Minh có thái độ kỳ quái, tránh nói về sự thành công của kế sách này, hóa ra là chờ ở chỗ này?

- Chư vị biết rõ, khuê nữ ta không xứng đáng, tính tình ngang bướng, chính là đi theo Thân vương mới cải thiện.

- Lưu thống lĩnh là người trấn Thanh Viêm, hãng rượu Thanh Viêm tạo phúc cho bà con, cộng thêm bệ hạ có lệnh, để cho nàng hộ vệ Thân vương, đi theo hầu hạ, có vấn đề gì không?



- Ta muốn hỏi thừa tướng một câu, Thân vương học rộng tài cao, nói chi là đức không xứng vị, bôi xấu Triều Cương kể từ đâu?

Chung Dương Minh đặt câu hỏi, dường như là một thanh kiếm sắc, chỉ hướng Lưu Ngạo Thiên.

Tử Nhược Yên bên trên Long ỷ, buông lỏng không ít.

Quả nhiên Chung Dương Minh là có chút chuẩn bị, tương ứng là dự liệu được một màn này, mới để cho Tiêu Thiên đến bái đường ra mắt quần thần.

- Hảo gia hỏa, có thủ đoạn a.

Tiêu Thiên cũng nhìn Chung Dương Minh, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với đối phương.

- Phải không?

Trên mặt Lưu Ngạo Thiên lại không có vẻ gì bối rối, ngược lại thẳng tắp nhìn chằm chằm Chung Dương Minh.

- Chung Thượng thư, chứng cớ đâu?

- Lưu thừa tướng, có ý gì?

- Tiêu Thiên, làm sao có khả năng có năng lực như vậy?

Lưu Ngạo Thiên lắc lắc đầu, nhìn Chung Dương Minh.

- Chung Thượng thư, ngươi chứng minh như thế nào, sự tình trong miệng ngươi, thật sự là Tiêu Thiên làm đâu?

- Ta hoàn toàn có lý do hoài nghi, ngươi chính mình việc làm, gắn ở trên thân Tiêu Thiên.

- Chung Thượng thư, ta thật là không đáng cho ngươi a.

Chung Dương Minh cắn răng, sắc mặt âm u.

Lưu Ngạo Thiên đích thực là đánh tới bên trên mệnh môn hắn, ban đầu chỉ là Tiêu Thiên và mình ngoài miệng nói một chút, lấy chứng cứ đâu?

- Ngươi nói Chung Thượng thư không có chứng cứ chứng minh những chuyện này là ta làm.

Âm thanh lười biếng của Tiêu Thiên bỗng nhiên vang dội. trên đài

Mọi người nghe âm thanh, rối rít nhìn về phía ngự đài.

Chỉ thấy thân thể Tiêu Thiên nghiêng về trước, chống khuỷu tay lên đầu gối, mắt nhìn Lưu Ngạo Thiên:

- Thừa tướng có chứng cứ chứng minh, những chuyện này không liên quan gì tới ta sao?

Tiêu Thiên dứt tiếng, cặp mắt Chung Dương Minh sáng lên.

Thân vương, làm trông rất đẹp!

Phản sát!

- Thân vương nói có đạo lý.

Lưu Ngạo Thiên ngược lại cười lên, ngắm nhìn bốn phía.

- Nếu ta và Chung Thượng thư, ai cũng không thuyết phục được ai, không bằng như vậy...

- Nếu Thân vương học rộng tài cao, năng lực xuất chúng, không ngại phơi bày một ít.

Lưu Ngạo Thiên vừa nói, trong tay nhiều hơn một bản cổ tịch.

- Đây là cổ truyền thừa tịch, Thân vương không ngại xem một chút?

Nhìn thấy vật Lưu Ngạo Thiên lấy ra, tất cả mọi người đều biến sắc.

Tử Nhược Yên càng mặt cười giận dữ:

- Lưu thừa tướng, ngươi muốn làm gì!!!

- Thừa tướng, ngươi hơi quá đáng.

Chung Dương Minh ở bên cạnh, không nhịn được quát lên.

Chung Lệ Song cũng lộ hung mang:

- Thừa tướng, ngươi đây không phải là muốn đẩy người vào chỗ chết?