Trong rừng núi đó, Lưu Diễm biểu tình đờ đẫn đi dọc trên đường, nghe Chung Linh miêu tả, cảm giác thế giới quan mình sụp đổ.
Chung Linh mở màn miêu tả Tiêu Thiên xách một ngọn núi, hoạt bát tung tăng hủy thi diệt tích thì nàng đã ở trong trạng thái gần như bối rối.
Đến phía sau nghe thấy tốc độ Tiêu Thiên phi hành, cuồng bạo đến Trấn Sơn phù đều trụ không được, càng là hoa mắt choáng váng đầu.
Chi tiết tiêu diệt tổng bộ Huyết Vân lâu, càng làm cho Lưu Diễm nhìn bóng lưng Tiêu Thiên, dường như nhìn thấy một quái vật.
Nghe thấy âm thanh huyết dịch lưu động?
Thân vương đại nhân, không phải là người đi?
Chờ chút!
Sắc mặt Lưu Diễm bỗng nhiên hoảng sợ:
- Lẽ nào... Chúng ta ban đầu lén lút nói sau lưng, Thân vương đại nhân đều nghe được?
- Đương nhiên nghe được.
Tiêu Thiên ở phía trước chắp tay sau lưng, bước đi hờ hững, cũng không quay đầu lại.
- Ngươi trở về nhà không phải nhổ nước bọt qua, ta là yêu nam họa quốc ương dân, dựa vào nam sắc cám dỗ bệ hạ sao?
- Hừm, ngươi còn nói ta ăn trong chén nhìn trong nồi, trêu chọc Chung Linh tiểu thí hài này đi.
Lưu Diễm lập tức dừng bước chân lại, cả người gần như hóa đá.
Chung Linh biểu tình cổ quái, nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Diễm:
- Lưu tỷ, ngươi... Ngươi nghĩ cái gì đâu?
Ầm!
Hai đầu gối Lưu Diễm mềm nhũn, quỳ trên đất, che mặt nằm trên đất, la lớn.
- Thật xin lỗi, Thân vương đại nhân, thật xin lỗi, Thiếu tướng quân!
- Thật sự là lúc ấy không biết nội tình, ta... Ta...
Tiêu Thiên không để ý lắm:
- Đi, một chút hiểu lầm mà thôi, ta còn chưa hẹp hòi như vậy, nhanh chóng lên đường.
Lưu Diễm lúc này mới đứng dậy, rõ ràng đã ngoài ba mươi, hôm nay lại cảm thấy rất xấu hổ, đỏ bừng mặt, thành thành thật thật theo ở phía sau.
Bên cạnh Chung Linh che miệng cười thầm.
Lưu Diễm là lính cũ dưới quyền mẫu thân, Thống lĩnh cấm vệ, bình thường là rất uy áp, một bộ dáng đại tỷ.
Hôm nay bộ dáng như vậy, vẫn là hết sức hiếm thấy.
- Đúng rồi, Thân vương đại nhân.
Lúc này, Chung Linh dường như nghĩ tới điều gì.
- Ngươi trong hoàng cung, còn có thể nghe thấy Lưu tỷ nói chuyện ở nhà mình a.
- Hừm, nghe được.
Tiêu Thiên vừa đung đưa, vừa gật đầu.
Chung Linh lại rất hiếu kỳ:
- Vậy những người khác nói chuyện, Thân vương đại nhân cũng nghe được, có thể rất ồn ào không?
- Kiểm soát là điều rất quan trọng đối với chúng ta, trùng hợp phương diện này ta rất sở trường.
Tiêu Thiên thuận miệng giải thích, xem như tán gẫu.
- Ta khống chế bản thân, coi thường những nhân tố không cần thiết này.
- Thật sự là một ngày kia Lưu thống lĩnh nhắc tới ta quá lâu quá thường xuyên, rước lấy chú ý của ta, lúc này mới tỉ mỉ lắng nghe, biết rõ nàng đang nói gì.
Đề cập đến đây, Tiêu Thiên hơi quay đầu đi, nhìn về phía Chung Linh.
- Lén lút nói cho ngươi biết, Lưu tỷ của ngươi sau lưng kỳ thực là kẻ lắm lời, thường xuyên lải nhải!
Chung Linh lập tức che miệng, quai hàm đều gồ lên đôi mắt nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm.
- Không phải đi, Lưu tỷ, ngươi...
Chung Linh lén lút dòm Lưu Diễm.
Toàn bộ khuôn mặt của Lưu Diễm đỏ như tôm nấu chín, đỏ bừng.
Tiêu Thiên đi phía trước quay lưng về phía hai người, âm thầm hưởng thụ.
...
Trở lại doanh địa ban đầu, người đã đi lầu trống.
Nữ cấm vệ đã mang đi đồ vật, đi trước trở về hoàng thành rồi.
Tiêu Thiên bọn hắn tự nhiên cũng đi qua hướng hoàng thành, cũng không có thi triển tốc độ, trên đường như dạo chơi, vừa đi vừa nghỉ, lúc gần hoàng hôn mới tới hoàng thành.
Trên đường về hoàng thành, không ít bách tính nhìn một nhóm ba người, đều né tránh hướng về hai bên.
Chủ yếu là thương thế trên thân Lưu Diễm tuy rằng khôi phục, nhưng khôi giáp tàn phá và máu tươi vẫn tồn tại, đối với bách tính vẫn là đủ dọa người.
Từng bước tới gần nội thành, người qua đường ít đi không ít, tuần vệ nhiều hơn, đây đều là chỗ quan cao đại tộc cư trụ.
Cũng không bao lâu, Tiêu Thiên bọn hắn đi đến lối vào Chung phủ.
- Về nhà đi!
Tiêu Thiên chỉ Chung phủ, hạ lệnh cho Chung Linh.
Chung Linh chính là dùng một loại ánh mắt đáng thương nhìn Tiêu Thiên:
- Thân vương đại nhân, ta cũng muốn đi trong cung ăn cơm tối.
- Ngươi cũng đừng náo loạn, mấy ngày nay ăn cơm tối trong cung, để cha ngươi một mình ở Chung phủ.
- Mỗi ngày buổi tối âm thầm mắng ta, phiền chết, bình thường ta đều lười nói.
Chung Linh biểu tình cứng ngắc:
- ...
Bên cạnh Lưu Diễm cũng xoa trán.
Thân vương đại nhân, thính lực khuếch đại hơi quá đáng đi.
Chung phủ cách hoàng cung đã quá xa, vậy cũng có thể nghe thấy?
Nhưng rất nhanh, Chung Linh nắm lấy tay Tiêu Thiên, nhẹ nhàng đung đưa làm nũng:
- Thân vương đại nhân, ngươi để ta đi trong cung chơi đi, đừng nhỏ mọn như vậy.
Tiêu Thiên nhếch mép một cái, lôi tay của đối phương ra:
- Thành thật một chút, trở về nhà ăn cơm tối, có cha còn không biết quý trọng.
Tiêu Thiên tức giận mở miệng.
- Ta từ nhỏ không cha không mẹ, bị người thu dưỡng còn bị làm đao sai bảo, mỗi ngày nghe lệnh gϊếŧ người.
- Ngươi tiểu thí hài này, thật là thân ở trong phúc không biết phúc.
Tiêu Thiên nói theo bản năng khiến hai người có mặt ngơ ngác.
- Đây...
Lưu Diễm kinh ngạc nhìn Tiêu Thiên, hiển nhiên không nghĩ đến, còn có chuyện này.
Tuy rằng Tiêu Thiên nói không nhiều, nhưng nàng cũng có thể tưởng tượng câu chuyện đằng sau nó phức tạp đến mức nào.
Chung Linh cũng thật bất ngờ nhìn Tiêu Thiên, há miệng muốn nói điều gì, lại không biết nói từ đâu.
Tiêu Thiên cũng biết mình đang nói bậy, nhún vai thờ ơ:
- Đi, biểu tình gì đây, đều là chuyện lúc trước, lẽ nào ta hiện tại sống không vui sao?
- Vậy ta nghe Thân vương đại nhân, về nhà.
Chung Linh nghiêm túc gật đầu với Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên hài lòng gật đầu, đưa tay xoa đầu Chung Linh thật mạnh, vò rối tóc đối phương:
- Đây mới là bé ngoan, trở về...
- Ngươi đang làm gì!!
Một tiếng hét kinh hoàng đột nhiên vang lên từ bên cạnh.
Nghiêng đầu nhìn, chính là nhìn thấy Hộ bộ Thượng thư Chung Dương Minh, vội vã bước nhanh chạy tới.
Kéo nữ nhi qua, Chung Dương Minh phẫn nộ nhìn chằm chằm Tiêu Thiên:
- Thân vương, ngươi là phu quân bệ hạ, làm sao có thể... sao có thể làm ra chuyện như vậy, ngươi không thấy có lỗi với bệ hạ sao?
L*иg ngực Chung Dương Minh chập trùng kịch liệt, hắn suýt tức nổ tung.
Thân vương Tiêu Thiên này càng ngày càng quá phận, hôm nay vậy mà còn lên tay.
- Lưu Diễm, ngươi vậy làm sao...
Lúc này Chung Dương Minh nhìn thấy Lưu Diễm bên cạnh, quan sát trên dưới một hồi, rất là bất ngờ.
Nhưng rất nhanh, hắn kịp phản ứng:
- Ngươi vừa vặn cũng có mặt, ngươi đến...
Nhưng Chung Dương Minh còn chưa nói hết lời, đã bị Lưu Diễm cau mày đánh gãy:
- Chung đại nhân, Thân vương đại nhân và Thiếu tướng quân trong sạch, ngươi sao có thể tùy ý mở miệng bêu xấu?
- A, không phải, ta...
Mặt Chung Dương Minh đầy khϊếp sợ, còn muốn mở miệng, lần nữa lại bị Lưu Diễm chặn trở về.
- Chung đại nhân, Thân vương đại nhân phẩm chất cao thượng, tính cách lương thiện, ngươi làm sao có thể dựa vào phỏng đoán của mình, tùy ý bêu xấu hắn?
- Ta vốn tưởng rằng, ngươi thân là trượng phu của tướng quân, lại ngồi ở vị trí cao, là một người hiểu chuyện.
- Nhưng hôm nay, ngươi không phân tốt xấu chỉ trích Thân vương, để cho ta rất thất vọng.
Chung Dương Minh trợn mắt, nhìn Lưu Diễm trước mặt, đầu óc dường như bị sét đánh thành hai nửa.
Hắn tự tay chỉ Lưu Diễm, lảo đảo lùi về sau, nhất thời vấp phải bậc thang trật chân té, đặt mông ngồi dưới đất.
- Trời ơi!!!
Chung Dương Minh cảm thấy như bầu trời của mình sụp đổ.
Thậm chí ngay cả Lưu Diễm, đều thất thủ?