Chương 20: Phu quân, ta không có làm mất mặt ngươi

Hảo ý của Chung Linh phù hợp với tâm ý Lưu Diễm.

Nàng đi đến trấn Thanh Viêm và tế bái loại rượu trượng phu thích nhất.

Vậy mà phát hiện có người bố trí trận pháp ở ngoài trấn Thanh Viêm, khí hung sát bao phủ, rõ ràng là trận pháp hiến tế.

Người đàn ông kỳ lạ mặc áo choàng đen này thực sự muốn hiến tế toàn bộ người dân trấn Thanh Viêm.

Lưu Diễm vội vàng mở ra trận pháp phòng ngự trấn Thanh Viêm, xuất thủ ngăn cản đối phương.

Vừa mới động thủ, nàng phát hiện tình huống không ổn.

Thực lực của đối phương, mạnh hơn nàng!

Bằng vào suy đoán sơ lược khí tức, hẳn đúng là vừa mới đột phá, bước vào Phá Không cảnh cấp năm tầng một.

Mình, chỉ là Niết Bàn cảnh cấp bốn tầng chín.

Nàng có thể kiên trì lâu như vậy, hoàn toàn là đối phương đang cố ý trêu đùa mình.

Dường như đối phương coi nàng là để rèn luyện.

Thẳng đến đối phương phát lực, đánh bay nàng ngã xuống đất, mới nhìn thấy lệnh bài bạch cốt của đối phương.

Hắc Hồn Điện!

Thế lực đỉnh phong vực Nam Hoang, coi như là loại tổ chức sát thủ đệ nhất như Huyết Vân lâu, cũng không nguyện ý đi trêu chọc.

Chỉ vì người Hắc Hồn Điện đều là những kẻ cực kỳ hung ác.

Tu hành công pháp đều vừa tà vừa quái, lối làm việc càng là phách lối hung ác.

Hơn nữa người Hắc Hồn Điện rất bao che, rất nhỏ mọn, nếu mà trêu chọc phải, dường như là keo da trâu không nhả.

Nhưng dù là Hắc Hồn Điện cũng không dám quá tự phụ khi đối mặt với bệ hạ.

Vấn đề là bệ hạ hôm nay không ở hoàng thành, mà là ở biên quan Bắc Cương.

- Thì ra là như vậy...

Lưu Diễm che bả vai bị xuyên thủng, chậm rãi từ dưới đất bò dậy.

- Hắc Hồn Điện các ngươi, sợ rằng có hợp tác với man quốc.

- Man nhân xuống nam, tấn công Bắc Cương, man nhân Thánh Sư tự mình xuất thủ, bức bách bệ hạ ngự giá thân chinh, các ngươi thừa lúc vắng mà vào.

- Thật là giỏi tính kế, Hoàng triều Đại Viêm chúng ta rốt cuộc là có vật gì xứng đáng với các ngươi?

- Lục tà Độc Chiểu lão nhân Hắc Hồn Điện Hướng Nguyên Bạch, cư nhiên mang theo ái đồ Xuyên Tâm Kiếm Cốc Hồng Mậu, đích thân tới Đại Viêm chúng ta.

Bát bát bát...

Người trẻ tuổi áo bào đen Cốc Hồng Mậu, nhẹ nhàng vỗ tay:

- Rất thông minh, phản ứng cũng rất nhanh...

- Được rồi, để ngươi luyện kiếm đã lãng phí không ít thời gian, tránh cho đêm dài lắm mộng, giải quyết xong nàng, sớm làm việc.

Bên cạnh, âm thanh Độc Chiểu lão nhân Hướng Nguyên Bạch khàn khàn.

- Huyết tế người trấn Thanh Viêm này, cần một chút thời gian, người nhìn chằm chằm Hoàng triều Đại Viêm không ít, chớ kinh động những người khác.

Khuôn mặt trẻ trung tái nhợt của Cốc Hồng Mậu để lộ ra nét hưng phấn:

- Lão sư yên tâm, trấn Thanh Viêm ở trong núi này, rất bí mật, sẽ không có người phát hiện.



- Thật là khiến người mong đợi a, tuyệt vọng nhìn đến thân thể bị phân giải, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, hẳn sẽ rất êm tai.

Vừa lên tiếng, Cốc Hồng Mậu mang theo kiếm, đột nhiên xông về trước mặt Lưu Diễm.

Bạch!

Dưới ống tay áo dài của chiếc áo choàng đen của Cốc Hồng Mậu, thanh kiếm mềm mảnh mai đột nhiên rút lại..

Sau một khắc, trường kiếm từ tay áo bào với góc độ cực kỳ xảo quyệt, đâm về phía Lưu Diễm, như độc xà tập kích.

- A!

Lưu Diễm rên lên một tiếng, cố nén khổ sở nhanh chóng giơ đao lên chém.

Mũi kiếm mảnh mai và sắc bén chạm vào lưỡi đao trong tay Lưu Diễm, tung tóe ra tia lửa.

Nhưng lực đẩy tốc độ cao lên thanh kiếm khiến lưỡi đao run lên, tay Lưu Diễm đều tê dại.

- Ha ha ha ha...

Trong miệng Cốc Hồng Mậu phát ra tiếng cười the thé, trường kiếm không ngừng vung vẫy, giống như nhuyễn tiên, từ đủ loại góc độ đâm về phía Lưu Diễm.

Cốc Hồng Mậu ra tay toàn lực, tốc độ kỳ quái vô cùng, khoảng cách cảnh giới nhìn một cái không sót gì.

- Không hổ là lính cũ bách chiến, quả nhiên kinh nghiệm phong phú, vậy mà còn có thể chống lại xà kiếm của ta.

- Nhưng, thanh kiếm này thì sao?

Cốc Hồng Mậu vừa dứt lời, lưỡi kiếm vốn mềm mại rơi xuống dưới tác dụng của linh khí, bỗng nhiên thẳng tắp.

Hưu!

Xuất kiếm như chớp điện, một kiếm này giống như gai nhọn xuyên tâm, đột nhiên lướt qua.

Lưu Diễm vội vàng giơ đao lên, nhưng đã muộn!

Lưỡi kiếm mảnh khảnh cọ sát vào sống đao, những tia lửa lóe lên làm tầm nhìn của Lưu Diễm bối rối.

Phốc xuy!

Cánh tay Lưu Diễm bị đâm xuyên, linh khí chấn động, để cho nàng lại cũng bắt không được chiến đao trong tay, rơi xuống đất.

Lạch cạch.

Âm thanh chiến đao đập xuống đất vang dội trong nháy mắt, Cốc Hồng Mậu mạnh mẽ đạp một cước về phía trước, chính giữa bụng Lưu Diễm.

- Rào!

Lưu Diễm trợn mắt, há mồm ói máu tươi, bay ngược đập xuống đất, kéo theo một đạo khe rãnh nông, cuối cùng dừng lại sau bia mộ của trượng phu mình.

- Khục khục... Khụ...

Máu tươi kèm theo ho kịch liệt, không ngừng từ trong miệng Lưu Diễm phun ra, lục phủ ngũ tạng dường như dời sông lấp biển, toàn thân gần như muốn mệt rã rời.

Lưu Diễm thở hổn hển, trong miệng khạc bọt máu, muốn bò dậy, thân hình lảo đảo một cái, lần nữa ngồi trên mặt đất.

- Ngươi sao không gọi a, quát lên.

Cốc Hồng Mậu đi tới trước mặt Lưu Diễm, một cước giẫm ở trên bả vai của đối phương, cười gằn mở miệng.

Ầm!

Sau lưng Lưu Diễm đánh vào trên mộ bia trượng phu, đau đến mồ hôi như mưa rơi, vẫn cắn răng, hung tợn trợn mắt nhìn Cốc Hồng Mậu, không nói tiếng nào.

- Không thú vị...



Cốc Hồng Mậu thu liễm nụ cười, một kiếm đâm tới phía trái tim Lưu Diễm.

Đối mặt cái chết sắp đến, Lưu Diễm không có sợ hãi, thân thể kề sát vào mộ bia trượng phu, dường như nằm trong ngực đối phương vậy.

- Phu quân, thân là thê tử của ngươi, ta không có làm ngươi mất mặt.

Lưu Diễm để lộ ra nét cười kiêu ngạo, nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nghênh đón tử vong.

Ngay khi Lưu Diễm chắc chắn phải chết, một đầu ngón tay bỗng nhiên từ bên cạnh đưa ra ngoài, nhẹ nhàng bắn ra.

Đinh!

Một tiếng kim loại va chạm sắc bén vang lên, mũi kiếm sắp đâm vào tim Lưu Diễm lại bị bật ngược trở lại.

Sắc mặt Cốc Hồng Mậu kịch biến, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được lực lượng đáng sợ truyền đến mũi kiếm.

Lực lượng bắn ngược lại để cho hắn lảo đảo lùi về sau, Xuyên Tâm kiếm trong tay gần như bay ra ngoài.

- Ngươi muốn làm gì với thủ lĩnh hộ vệ của ta sao?

Âm thanh quen thuộc và sự chậm trễ của cái chết khiến Lưu Diễm kinh ngạc mở to mắt.

Khi nàng mở mắt, phát hiện Tiêu Thiên không biết lúc nào, đã đi tới bên cạnh nàng.

- Thân... Thân vương?

Lưu Diễm trợn mắt nhìn, mới vừa rồi rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Tiêu Thiên vẫy tay chỉ vào Cốc Hồng Mậu:

- Tiểu nha đầu, gọt hắn!

- Giao cho ta.

Khóe miệng Chung Linh nhẹ nhàng nhếch lên, thời điểm xông về phía trước, đã rút trường kiếm ra.

Thân kiếm như lửa, dưới linh khí phun trào, nàng giống như sao băng đỏ rực, mạnh mẽ đánh về phía Cốc Hồng Mậu lảo đảo lui về phía sau kia.

- Vừa rồi chẳng lẽ là Thiếu tướng quân, thay ta đỡ được một kích trí mạng?

Lưu Diễm hiểu được, trong tâm chê cười mình suy nghĩ lung tung.

Vừa rồi, nàng vậy mà sẽ lầm tưởng, người xuất thủ ngăn trở Cốc Hồng Mậu công kích, sẽ là Thân vương.

Suy nghĩ một chút cũng không khả năng, Thân vương chỉ là người bình thường, không có chút tu vi nào, làm sao có thể chống đỡ được Xuyên Tâm Kiếm thế hệ thanh niên Hắc Hồn Điện, tiếng tăm lừng lẫy?

- Để ngươi mua rượu, làm sao suýt chút nữa đánh chết mình?

Tiêu Thiên vừa nói, vừa đánh giá hai tay tàn phế của đối phương.

Lưu Diễm nghe nói như vậy, vẫn chưa trả lời, thấy Tiêu Thiên bỗng nhiên vươn tay, bóp cằm của mình.

Sau đó, miệng của mình bị đối phương cạy ra, bị cưỡng ép trút xuống hai viên đan dược.

Sau đó hắn thản nhiên lau bàn tay dính máu trên người mình mà không hề có chút ghê tởm.

Trong chớp nhoáng này, Lưu Diễm cảm giác mình đối với Tiêu Thiên, có một ít nhận thức mới.

- Không tốt, Thân vương, ngươi nhanh để cho Chung Linh dẫn ngươi rời khỏi.

Sau khi ngây người, Lưu Diễm biến sắc, vội vã mở miệng.

- Đó là Độc Chiểu lão nhân Hắc Hồn Điện Hướng Nguyên Bạch, cường giả Giác Tỉnh cảnh cấp bảy!

Lưu lại nơi này, sẽ chết!