- Này?: Thái Đăng gọi nó.
- Giờ tôi không muốn nói gì hết, lần sau đi.
Hân Nhiên từ chối một cách phũ phàng. Thật sự bây giờ tâm trạng nó không ổn chút nào, tại sao chuyện này lại xảy ra chứ, nó thật sự đã quên được người đàn ông bội bạc kia rồi, tại sao bây giờ ông ta lại quay về đây, còn mang theo gia đình mới nữa chứ, chẳng khác nào đang xoáy vào nỗi đau trong tim nó. Cả buổi học hôm đó Hân Nhiên chẳng tập trung gì hết, chỉ đợi đánh trống là liền xách cặp đi về, nó không muốn chạm mặt ông ta.
- Chị ơi, đợi em với: Hân Anh chạy theo, cô đã đuổi kịp được Hân Nhiên.
- Bỏ tay tôi ra.
- Cho em xin lỗi, hồi nãy nhiều người quá, chắc chị ngại, giờ mọi người về hết rồi, chúng ta nói chuyện với nhau đi.
- Tôi không có gì để nói hết, bỏ tay tôi ra.
- Chị, em...
- Hân Anh!: Tiếng ông Tùng gọi, ông tiến tới chỗ hai chị em.
- Hân Anh, về thôi con. Cháu là bạn của Hân Anh phải không?: Ông nhìn nó, tươi cười nói.
- Ba, đây là chị Hân Nhiên mà.
- Hân Nhiên.: Mặt ông liền biến sắc.
Nó chỉ cười khinh bỉ, ngay cả con gái mà ông còn không nhớ.
- Lâu lắm rồi không gặp, giờ con khác xưa quá, nên ba không nhận ra.
- Không nhận ra cũng phải thôi, vì ông có bao giờ nhớ là có tôi trên đời đâu.
- Nhiên, ba xin lỗi, hiện giờ mẹ con con vẫn khỏe chứ?
- Ngày ngày vẫn thở, vẫn ăn uống ngủ nghỉ đều đặn.
- Nếu vậy thì tốt rồi.
- Không phải ông sợ mẹ con tôi sống thảnh thơi quá đến phá hoại hạnh phúc gia đình ông sao, xin lỗi, mẹ tôi không giống bà ta.
- Chị, chị đừng nói như thế.
- Tại sao tôi không được nói, à, mà tôi cũng không cần nói làm gì cho mệt người. Thật xui cho tôi vì gặp lại các người ở đây, nhưng biết làm sao được, thế thì về sau cứ coi như không quen biết, lơ nhau đi mà sống.
- Còn đừng nghĩ như vậy, ba rất muốn bù đắp cho con.
- TÔI KHÔNG CẦN!: Nó hét lên:
- Bao năm nay không có ông mẹ tôi vẫn lo cho tôi được, ông nhìn xem, có mất miếng da miếng thịt nào không, nên tôi mong ông cũng thế, coi như tôi không tồn tại đi, như cách mà mười mấy năm nay ông vẫn làm ấy.
Hân Nhiên nói rồi bỏ đi, thật không ngờ hoàn cảnh này lại xảy ra với nó, hồi nãy cứng rắn bao nhiêu, giờ đây nó lại yếu đuối bấy nhiêu. Hân Nhiên khóc rất nhiều, nỗi đau ngày xưa lại ập về, ngày mà ông ta bỏ lại nó, bỏ lại mẹ nó để đi theo người phụ nữ kia, cái lúc mà nó đợi ba về hát ru nó ngủ nhưng chẳng thấy đâu, cái lúc nó dại dột còn định đi tìm ba. Và rồi để khi nhìn thấy gia đình ông đang rất hạnh phúc, những câu hát mà ông thường hát cho nó giờ đây đứa bé khác đang được nghe, người phụ nữ mà ông âu yếm gọi là vợ cũng không phải là mẹ nó nữa. Hân Nhiên mới nhận ra giờ nó chỉ là đồ thừa, là thứ mà ông ta chỉ muốn vứt đi.
Khi tinh thần đã ổn định lại, nó mới mở cửa vào nhà. Mẹ nó đang nấu ăn ở bếp, thấy nó về liền mỉm cười nói:
- Về rồi đấy à, con vào tắm rửa đi rồi ra ăn cơm, hôm nay mẹ nấu món con thích đấy.
Nó không nói gì mà chỉ tiến tới ôm mẹ, bỗng nó nhận thấy mẹ nó giờ nhỏ bé quá, khuôn mặt cũng đã in vài nếp nhăn qua bao năm tháng. Vì nó mà mẹ khổ nhiều rồi, vì nó mà mẹ phải gồng mình để trở lên mạnh mẽ, thay luôn cả trụ cột trong gia đình, vì nó mà phải che giấu những yếu đuối bản thân mà người phụ nữ nào cũng cần được san sẻ, vì nó mà mẹ đã hi sinh quá nhiều.
- Mẹ, con yêu mẹ: Không biết bao lâu rồi Hân Nhiên chưa nói câu này với mẹ.
- Sao mắt con lại đỏ thế, có chuyện gì à?
- Dạ có gì đâu.
- Không có gì mà lại ra đây ôm mẹ á? Khó tin nha.
- Thì tại con yêu mẹ thôi, chẳng lẽ mẹ lại không muốn thế à?: Nó nũng nịu nói
Mẹ chỉ xoa đầu nó, dịu dàng bảo:
- Có gì thì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ luôn ở bên con.
- Vâng ạ.
- Thôi đi tắm đi cô nương. Rồi còn ra ăn cơm nữa.
- Vâng, con cũng đói quá rồi, đồ mẹ làm là số một đấy.
- Chỉ khéo nịnh, đi tắm đi.
- Vâng.
Vì có mẹ động viên mà Hân Nhiên thấy tâm trạng cũng ổn hơn phần nào, trước mẹ đã phải vì nó mà chịu nhiều đau khổ rồi. Nhưng giờ nó đã lớn, nó sẽ bảo vệ mẹ, sẽ không ai có thể làm tổn thương mẹ nó nữa.
—————————————————————————————————————————————————
- Kiểm tra vở đi.: Thái Đăng đưa vở cho nó.
- Khỏi đưa đi, tôi hết làm tổ trưởng rồi.
- Sao vậy? Khi không tự dưng từ chức?
Hân Nhiên nhìn qua Hân Anh rồi nói tiếp:
- Vì tôi thích thế.
Xong rồi nó quay lên, làm tiếp bài tập của mình. Nhưng nhớ ra một chuyện, lại quay xuống:
- Thái Đăng này, chiều chủ nhật cho tôi xin nghỉ.
- Nếu lý do là đi với anh nào đó thì mơ đi.
- Ai nói tôi đi, tôi thấy mệt nên muốn nghỉ một bữa.
- Nhìn tôi có giống như tin cậu không?
- Tôi nói thật mà.
- Phải đấy, hay cậu cho chị ấy nghỉ một hôm đi: Hân Anh vừa nói vào là Hân Nhiên liền Không nói nữa.
- Không cần nữa.: Nó bỏ ra ngoài. Để lại Thái Đăng ngơ ngác, không hiểu mình vừa nói gì sai.
- Không phải do cậu đâu, mà chị ấy giận tớ đấy.: Hân Anh rưng rưng nước mặt
- Không biết đến bao giờ chị ấy mới tha thứ cho tớ đây.
- Cậu đừng khóc nữa, tính Hân Nhiên thế thôi, nhưng tôi tin cậu ấy sẽ không giận cậu lâu đâu.
- Thật sao?
- Ừ.
- Cậu giúp tớ với nhé?
- Tôi sẽ cố.
Chiều tới nó lại đi làm, như mọi hôm, nó mang cafe lên cho Thái Đăng.
- Này, chiều hôm đó cho cậu nghỉ đấy!
- Thật sao?
- Ừ, tôi thấy cậu nghe vẻ nói thật, nên tôi cho.
- Thế thì cảm ơn. Tôi xuống làm việc tiếp đây.
Hân Nhiên nói rồi đi xuống, vậy hôm đó nó có thể cùng anh Quân đến trạm.
Anh Quân được làʍ t̠ìиɦ nguyện một cách dễ dàng, trông anh ấy chăm sóc mấy bé cún mà đẹp trai làm sao, mấy bé trong trạm đứa nào cũng thích anh, cứ thấy là vẫy đuôi mừng tít.
- Làm công việc này tuy cực mà vui thật đấy.
- Dạ phải, thấy chúng nó khỏe mạnh, vui đùa, mệt tới đâu cũng thấy nhẹ hết cả người.
- Về sau anh sẽ tới đây thường xuyên, em có muốn đi cùng không?
- Dạ có.
- Thế hôm nào mình đi anh sẽ qua quán đón em sau giờ làm nhé.
- Thế có phiền anh quá không ạ?
- Phiền gì, anh chiều nào cũng tập luyện ở cậu lạc bộ gần đó. Nên tiện đường sẽ sang đón em luôn.
- Thế thì em cảm ơn ạ.
- Em cứ khách sáo.
- Mà anh ơi, em về trước nhé, em đang có việc, phải về quán.
- Để anh chở.
- Thế cũng được ạ.
Anh Quân đưa Hân Nhiên về quán, vô tình Thái Đăng đã nhìn thấy.
- Dạ anh về trước đi, tí em tự về được.
Nó chạy vào trong quán, hỏi chị Thương.
- Bữa em để quên cái túi ở đấy, chị có thấy không ạ?
- À đây, để chị lấy cho.
- Chị ơi, bàn kia gọi một ly matcha.
- Rồi đợi chị chút.
Nó quay sang, là Hân Anh.
- Cô, làm gì ở đây?
- Dạ, em tới làm việc ạ.
- Ai cho cô?
- Tôi cho đấy: Thái Đăng nói.