Quyển 1 - Chương 50: Tôi bán xúc xích nướng ở địa phủ

Nghĩ vậy, ông ấy đến cạnh tủ lạnh xem thử, có hai loại đồ uống và có một vài kimbap chưa bán hết.

Ông ấy chọn một cuộn kimbap và một lọ đồ uống rồi đi đến quầy thu ngân.

Cố Tinh Yên thấy thế, vô thức nói theo quán tính:

“Ông cụ, ông uống đá được không ạ? Cháu có lon không lạnh.”

Nói rồi cô lập tức phản ứng lại, ông cụ trông có vẻ cực kỳ bình thường trước mặt không phải ông lão dạ dày yếu mà là quỷ hồn.

Trông ông ấy đã già nhưng từ quần áo có thể thấy là người thời những năm bốn mươi, năm mươi, còn “trẻ” hơn Bặc Sinh thời Thanh cả trăm tuổi.

Ông cụ chỉ thấy lời nhắc của cô rất ấm áp, trên thực tế, rất nhiều quỷ hồn chết già vẫn sẽ duy trì một vài suy nghĩ và thói quen lúc già, ví dụ như thích đi bộ, thích dưỡng sinh,…

“Cảm ơn cô nhắc nhở, vậy tôi đổi lon khác.”

Mặc dù ông ấy vẫn nghi ngờ và thận trọng với cửa hàng này nhưng lại có ấn tượng tốt với người phục vụ.

Khụ, nhưng chỉ tốt hơn được chút thôi.

“Vâng, mời sang bên này trả tiền, đặt ngón tay lên bề mặt máy là được.”

Cố Tinh Yên xem đối phương là ông cụ không hiểu đồ công nghệ cao, cực kỳ kiên nhẫn hướng dẫn.

Ông cụ quơ đầu ngón tay, lập tức nghe loa cửa hàng vang lên.

“Cửa hàng đã nhận 28 tệ.”

“Quá rẻ…”

Ông cụ vẫn không nhịn được thầm lẩm bẩm thành tiếng.

Thoáng chốc đồ ăn đã được đóng gói xong, ông ấy nhận đồ ăn rồi lập tức xoay người ra ngoài, lúc ra khỏi cửa hàng tiện lợi thì bất giác cúi đầu như sợ bị người quen nhìn thấy.

Nhưng mới đi được vài bước, đội trưởng Ngưu đi ngang qua ông ấy, sải bước về phía trước.

Ông cụ mới nhìn đã nhận ra đối phương, thầm nghĩ dù bề ngoài đối phương chỉ là đội trưởng đội tuần tra nho nhỏ nhưng đó là do người ta không muốn bò lên trên.

Với Đông Nhạc Đại Đế Hoàng Phi Hổ sau lưng anh ấy, quyền lên tiếng của đội trưởng Ngưu ở Phong Đô không hề thấp chút nào!

Hay là, gọi lại hỏi thử?

Ông cụ định dò hỏi đội trưởng Ngưu, trên thực tế ông ấy cũng làm vậy.

“Tiền bối Ngũ Sắc, xin dừng bước.”

Đội trưởng Ngưu nghe xưng hô này, suýt chút lảo đảo, xoay người bực bội nói:

“Haiz, đừng gọi tôi như vậy! Đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không phải họ Ngũ Sắc, tôi họ Ngưu.”

Ông cụ lập tức ân cần cúi đầu xin lỗi:

“Xin lỗi, tiểu nhân không biết.”

“Đừng, đừng đừng, đừng xưng gì mà “tiểu nhân”, ta không nhận nổi đâu.”

Đội trưởng Ngưu vội xua tay nói.

“Ông cụ này, ông là?”

Ông cụ quay đầu nhìn cửa hàng tiện lợi đang mở cửa, kéo đội trưởng Ngưu lén lút vào ngõ nhỏ.

“Ông làm gì vậy? Tôi… Tôi không nhận hối lộ.”

Chuông cảnh báo trong lòng đội trưởng Ngưu vang lên, định kéo ông cụ ra đường lớn.

Ông cụ đỏ mặt, vội vàng giải thích:

“Ngài hiểu lầm rồi! Tôi quên tự giới thiệu, tôi là trưởng phòng hồ sơ vụ án khu 6, tôi tên Vệ Hưng Học, tôi chỉ thấy đồ ăn của cửa hàng tiện lợi này có vấn đề, định phản hồi với ngài.”

Đội trưởng Ngưu vừa nghe lập tức dở khóc dở cười.

“Ngọn gió nào thổi người khu 6 qua đây vậy?”

“Khụ khụ…”

Vệ Hưng Học không muốn giải thích chuyện này, tiếp tục vấn đề chính.

“Ban nãy tôi thấy ngài cũng mua đồ trong cửa hàng, xin hỏi ngài biết sao trong đồ ăn có minh lực không?”

“Không biết.”

Đội trưởng Ngưu dứt khoát trả lời.

“Vậy ngài không thấy sau lưng có vấn đề gì à?”

Vệ Hưng Học kích động nói, vẻ mặt trách cứ như thể “sao ngài không làm việc nghiêm túc gì hết”.

Đội trưởng Ngưu sờ cái bụng đã no căng, hỏi lại:

“Vậy ông nghĩ có vấn đề gì?”

Vệ Hưng Học không ngờ con trâu này lại không thích suy nghĩ, mặt tối sầm.

Ông ấy chỉ có thể cắn răng nói suy đoán của mình.

“Nội bộ Phong Đô chúng ta, tất cả nguyên liệu nấu ăn có thể sản sinh minh lực đều đã cung cấp cho Mạnh Bà hết rồi. Tôi nghi ngờ, có người buôn lậu thịt từ bên ngoài vào, sau đó dùng bí thuật nào đó trộn lẫn minh lực với thịt không rõ nguồn gốc biến thành thịt, hoặc là có người lén trộm từ khu sản xuất…”