Quản lý ở khu chung cư này không chặt, ba người ôm vài thú cưng nghênh ngang đi vào, Yến Lâu dạo khắp một lần trong này, cuối cùng dừng lại ở gần một bãi cỏ bằng phẳng. Cậu chỉ vào tảng đá lớn có khắc chữ trên cỏ, nói: “Hẳn là nơi này, rất lâu trước kia, tôi ở bên đó, hẳn là ở lầu bốn, trong một tòa nhà rất cũ kỹ…”
Trong ký ức, những người có cuộc sống không như ý rất nhiều, mọi người ở chung không hòa thuận là bao.
Yến Lâu chọn những chuyện vụn vặt kể cho Nicholas nghe, nói đến bà cụ hay phàn nàn ở tầng dưới, nói cặp tình nhân nhà bên cạnh không bày tỏ tình cảm thì cũng là đòi chia tay, nói đến cụ già què chân bị con cái bỏ rơi không nuôi dưỡng…
Cậu nói rất nhiều nhưng không nhắc đến ba mẹ mình, cũng không nói đến mình.
Nicholas lẳng lặng nhìn cậu, một lát lâu sau, bỗng nhiên y nắm tay cậu, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đến chỗ khác nhìn xem?”
Yến Lâu há miệng, im lặng một chốc.
Chợt cậu nhớ đến một chuyện, mỗi tay Nicholas đều ôm mèo, bây giờ y nắm tay mình, con mèo còn lại đâu rồi?
“Kẹo Dẻo đâu rồi?” Yến Lâu tìm kiếm bóng dáng mập mạp của Kẹo Dẻo khắp nơi, đây không phải là thế giới Hắc Ám, nếu chạy ra đường thì phải làm gì đây?
Nicholas hất cằm ra hiệu: “Bên đó.”
Yến Lâu nhìn qua, bên cạnh mặt cỏ có một thùng rác, Kẹo Dẻo đang ngồi nhìn cái nắp thùng rác bằng nửa con mắt, nóng lòng muốn thử.
Cậu nhìn cảnh tượng này mà ngẩn người, quá giống, bất kể là ngoại hình, thần thái, tính cách hay là cử chỉ bây giờ, gần như Kẹo Dẻo giống hệt Kẹo trong ký ức cậu… ngoại trừ béo.
Cậu chậm rãi cong môi, nói: “Trước đây tôi có một con mèo… không, không phải mèo của tôi, nó là mèo hoang, tên là Kẹo, thật sự rất giống Kẹo Dẻo…”
Kẹo Dẻo tự tin tràn trề nhảy lên, đυ.ng cái “rầm” làm ngã thùng rác, may là bên trong không có bao nhiêu rác. Nhưng hình như thùng rác nghiêng ngã đè trúng thứ gì đó, tiếng “ngao” cáu kỉnh mềm mại khiến vài chú mèo giật mình.
Yến Lâu vội phất tay khôi phục thùng rác về như cũ, chỉ chốc lát sau, một con mèo màu cam hùng hổ chạy ra, phẫn nộ kêu to với Kẹo Dẻo dám xâm phạm vào lãnh thổ của nó. Lông đuôi Kẹo Dẻo xù lên, càng phẫn nộ rống to với mèo con.
Nicholas hoang mang nghiêng đầu, hỏi: “Mèo của thế giới Âm Dương nhà em trông như thế à?”
Nhìn mèo con màu cam chân trắng, lông quanh cổ màu trắng, Yến Lâu im lặng, vừa rồi cậu cảm thấy Kẹo Dẻo là Kẹo chuyển thế đến tìm cậu chỉ là ảo giác không đáng tin. Các phiên bản thu nhỏ, phóng to và xinh đẹp của Kẹo chạy khắp nơi trên mặt đất, đi dạo bừa cũng gặp được một đứa.
“Cũng có duyên đấy.” Nicholas ngồi xuống, giơ tay xách mèo con hung dữ lên: “Hình là con cái.”
Yến Lâu: “Ồ?”
Nicholas nhấc mèo lên con lên, cười nói: “Ta nói đây là con mèo cái nhỏ… chúng ta bắt nó về đi?”
Yến Lâu không có ý kiến, chỉ cần bệ hạ thích thì dẫn cái gì về cũng được.
Nicholas nói: “Vậy em đặt tên cho nó nhé?”
Yến Lâu ngẫm nghĩ: “Mèo cái nhỏ à… vậy tên là Kẹo Sữa đi.”
Nicholas nhướng mày: “Được, Kẹo Sữa.”
Kẹo Sữa thưởng cho y một vuốt.
Hai người ôm mèo nhỏ vừa gia nhập vào đoàn, chậm rãi đi ra khỏi khu chung cư, Kẹo Mềm đã dời trận địa, giao cho quan hốt phân nhỏ Yến Thành ôm.
Trong ngực Nicholas có một mèo lớn một mèo nhỏ, Kẹo Đậu và Kẹo Sữa cùng áp tai vào thở, cách một lúc là đánh nhau.
“Mèo Kẹo mà em vừa nói trông như thế nào?” Nicholas cố ý khiến Yến Lâu nói thêm mấy câu mới nhắc đến chuyện lúc trước.
Yến Lâu nhớ lại, nói: “Giống mấy đứa này, đều có móng vuốt trắng, lông quanh cổ màu trắng, mắt ngọc bích to tròn, trên người có rất nhiều sẹo, cũng rất hung dữ…”
Kẹo Dẻo nghe cậu lải nhải, không đánh với Kẹo Sữa nữa, từ từ liếʍ móng vuốt, vung đuôi to như là đang làm theo lời cậu để nhớ đến quá khứ.
Hừ, trước khi trẫm mập lên, có thể một mình đánh bé vô dụng nhà mi!
Dĩ nhiên bây giờ trẫm cũng có thể đánh, đánh được ít nhất là bốn, năm tên gì đó!
Kẹo Sữa: “Meo!”
Kẹo Mềm ở gần đó ngẩng đầu “meo” một tiếng ủng hộ lão đại nhà mình. Cho dù lão đại không đánh được, còn anh nữa mà, anh có thể đánh em, mới đến thì phải nghe lời lão đại, em hiểu chưa!
Kẹo Sữa: “Meo.”
Mấy con mèo ngẩng đầu kêu “meo meo” ồn ào, Yến Lâu và Nicholas từ từ ngừng nói, không khí trở nên yên lặng.
Bọn họ giẫm lên bóng cây long não dưới hoàng hôn, ánh nắng vàng rải rác hắt ra dưới bóng cây, bị gió thổi một cái là cành lá lay động, trời chiều bị nghiền thành ánh sáng dịu dàng đầy đất.