Thói quen cắn người ta của Yến Thành đã được sửa rất nhiều lần, lúc chơi với búp bê trong cửa hàng thì ít khi tái phạm, nhưng lần này bỗng nhiên cậu bé tiếp xúc với hoàn cảnh xa lạ, đối mặt với người xa lạ, không tránh được phải đề phòng.
Yến Lâu vội vàng bảo Yến Thành nhả ra, sợ răng nanh của cậu bé cắn nát tay cháu ngoại mình. Yến Thành nhả cánh tay dính đầy nước miếng của Tề Kỳ ra, trên tay có dấu răng nông, nhưng không rách da cũng không chảy máu. Yến Lâu kinh ngạc nhíu mày, xoa đầu Yến Thành khen ngợi: “Có tiến bộ đấy, em biết không cắn người ta bị thương.”
Tề Kỳ đau thương ôm cánh tay, em trai hung tàn quá, không chịu nổi, huhuhu!
Bọn họ ầm ĩ bên ngoài một hồi lâu, rốt cuộc mẹ Tề đi tìm đồng hồ cũng ra ngoài. Thấy đám người đứng đầy phòng, ban đầu bà còn hoang mang, cho đến khi trông thấy Du Húc mới thả lỏng. Nhưng sau khi nhìn rõ Yến Lâu, bà sợ run một hồi, bỗng nhiên giơ ngón tay chỉ vào người cậu, hô to: “Tên họ Du kia, sao anh lại đào anh ấy từ dưới đất ra?”
Ba Tề ngơ ngác đi theo sau lưng bà: ???
Tề Kỳ mông lung: ???
Yến Lâu ngây ra một lát, không biết phải nói gì.
Thân thể cậu còn đang ngủ rất an tường trong lòng đất, cảm ơn!
Du Húc giải thích đi giải thích lại thật lâu, ba Tề và mẹ Tề mới hiểu rõ tình hình. Hai người không hổ là ba mẹ ruột của Tề Kỳ, đều có tí cảm giác không đáng tin, thấy quỷ sống đã không sợ mà còn sờ sờ, hỏi Yến Lâu có cảm giác gì.
Yến Lâu: “…” Không có cảm giác gì, chỉ là móng tay em dài quá, chọc vào người anh.
Mẹ Tề vừa lau nước mắt vừa nhớ lại tình cảm của ba người trong viện mồ côi, nhưng Yến Lâu càng nghe càng thấy không đúng lắm. Cái gì mà ba người bọn họ đánh côn đồ, dẹp tan lưu manh? Không có cái nào đúng hết được chứ? Một bé mập chỉ biết ăn ăn ăn, một bé khóc nhè đi đứng lảo đảo như vịt chết, cậu dẫn hai người này theo thì làm được chuyện lớn gì? Huống chi sức chiến đấu của cậu khi đó còn yếu xìu.
Yến Lâu nhìn Du Húc và mẹ Tề thay nhau tâng bốc mà không biết nói gì, lý trí bảo cậu chọn im lặng. Một mình cậu có thể làm cho hai tên ngốc Du Húc á khẩu nhưng còn mẹ Tề có năng lực nhả pháo max cấp thì… Cậu xin kiếu!
Tề Kỳ tò mò chen vào giữa bọn họ, hỏi một câu mà ai cũng nghi ngờ rất lâu: “Mẹ, rốt cuộc trong cậu Yến và cậu Du, ai mới là cậu cả?”
Mẹ Tề liếc nhìn hai người kia, nhún vai: “Trời mới biết… dù gì thì mẹ không biết đâu, chính bọn họ cũng chả biết.”
Tề Kỳ: “… Vậy con phải gọi ai là cậu cả, ai là cậu hai?”
Mẹ Tề chọt vào trán cậu ta, đầy vẻ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Thằng bé này, không được di truyền chút thông minh nào từ mẹ thế? Con gặp ai một mình thì gọi người đó là cậu cả, không phải dễ rồi à?”
“Ồ.” Tề Kỳ ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy gặp cả hai thì sao ạ?”
Mẹ Tề vuốt tóc, lười biếng đáp: “Để bọn họ tự đấu với nhau đi, ai thắng thì người đó là cậu cả, trước khi chưa đấu xong con đừng chen vào là được.”
Du Húc: “…”
Yến Lâu: “…”
Em gái à, hai anh đang ở đây nghe mà, em nể mặt hai anh chút đi.
Đoàn người không ở nhà Tề Kỳ lâu, gặp nhau tán gẫu chút chuyện cũ là đi. Bọn họ đều là người thoát khỏi trần tục, không thể tiếp xúc với bình thường quá nhiều, làm vậy sẽ làm loạn cuộc sống của gia đình Tề Kỳ.
Sau khi đi rồi, Du Húc hỏi Yến Lâu: “Em có muốn đến tế bái mình không?”
Nicholas ôm hai chú mèo, thằn lằn nhỏ đen sì há mồm từ chối thay y: “Không cần đâu, mọi người về đi, hai bọn tôi tự đi là được.”
Du Húc định nói gì đó, nhưng Trác Vũ Sanh kéo anh ta cáo từ rất nhanh.
Yến Lâu cũng ôm một con mèo trong ngực, lông da cam, đầu to tròn, cổ ngắn thô, tứ chi cũng cứng cáp hơn mèo bình thường, hoa văn trên lông hơi kỳ cục. Con mèo kỳ cục này chính là Kẹo Hồ Lô bị biến thành mèo, ắt là vì mèo và hổ có tính chất tương tự, Kẹo Hồ Lô biến thành mèo xong vẫn giữ lại nhiều vẻ của hổ, trông tổng thể rất khỏe mạnh hoạt bát.
Một tay Yến Lâu túm Kẹo Hồ Lô nặng trịch, tay còn lại nắm Yến Thành nhìn xung quanh, nói: “Bệ hạ muốn đi đâu?”
Nicholas ngẫm nghĩ rồi nói: “Trước đó Du Húc có nói là viện mồ côi mà mọi người từng sống nằm ở thành phố lân cận?”
“Đúng vậy.” Yến Lâu nheo mắt nhìn về phía xa: “Khá gần ở đây.”
“Hôm nay đã gặp nhiều cố nhân thế này rồi, hay là hoài cựu cả thảy, đi theo dấu chân quá khứ của em chút?” Nicholas vừa nói vừa nghiêng đầu cẩn thận quan sát vẻ mặt Yến Lâu. Y rất muốn biết quá khứ của cậu ra sao, muốn nhìn tất cả những gì cậu trải qua, nhưng y không muốn ép Yến Lâu.
Nếu là bình thường, có lẽ Yến Lâu hơi bài xích, nhưng hôm nay cậu gặp Du Húc và mẹ Tề, chính bản thân cậu cũng hoài niệm quá khứ. Có sự tồn tại của hai người kia, hình như khoảng thời gian đó cũng không hẳn là tệ, luôn có tia sáng óng ánh ấm áp trong ký ức.
“Cũng được.” Yến Lâu gật đầu: “Hiếm khi có cơ hội, tôi cũng muốn về xem.”
Với kẻ không phải người như bọn họ mà nói, từ đây đến thành phố lân cận chỉ mất chút thời gian.
Yến Lâu đứng trên con đường rộng rãi, nơi đây đã không còn là con phố náo nhiệt trong trí nhớ của cậu. Cậu mỉm cười bất đắc dĩ: “Hỏng rồi, qua vài chục năm, ở đây đã không còn giống lúc trước.”
Nicholas an ủi: “Không sao, chúng ta có thời gian mà, từ từ tìm.”
Phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố thay đổi rất nhiều, nhưng núi cao sông ngòi gần đây không khác là bao, còn có vài kiến trúc đặc trưng vẫn còn tồn tại.
Yến Lâu không tìm được chỗ của viện mồ côi, chỉ đi dọc theo dòng sông đυ.c ngầu, tìm thấy chỗ vốn là tòa nhà cũ năm đó. Bây giờ đã là một khu chung cư mới, không hề có chút bóng dáng của tòa nhà cũ.