Edit: Ngọc
Beta: Hạ Y
___________
Trong tường thành có căn phòng tối, phía trên căn phòng có một cái khe hở, ở thời chiến quả đúng là điểm công kích có ích, lúc này nó cũng thuận tiện trong việc theo dõi bên ngoài thành của bọn họ.
Diện tích phòng tối nhỏ hẹp, chỉ có thể chứa được hai đến ba người, Cách Tang và Phan Sâm đi trên tường thành nhìn ngôi đình, Cassido càu nhàu không chịu đi, có lẽ quá lười để leo những bậc thang cao như vậy.
Brian chưa bao giờ dịu dàng với thằng em ngu xuẩn này, thuận tay đẩy anh ta ra ngoài: “Mày qua phòng tối bên cạnh đợi đi.”
Cassido nhanh chóng kéo anh ra: “Em sợ bóng tối!”
“Mày sợ tối thì liên quan gì đến anh?”
“Anh là anh trai em!” Cassido hùng hồn nói: “Đương nhiên anh phải chăm sóc cho em chứ.”
Brian: “Tao…”
Trong phòng tối nhỏ hẹp đó chỉ còn lại hai người, còn thêm hai con mèo và một con Horace, nhưng không quan trọng.
Kẹo Dẻo uể oải nằm cạnh chân cậu, lông tơ mềm mại quét qua vạt áo của cậu, phát ra tiếng “sột soạt” nhẹ.
Hiếm khi Yến Lâu có chút sốt sắng, cậu lại gần Nicholas, gần đến mức có thể nghe thấy rõ hơi thở của nhau.
Phòng tối dĩ nhiên không có cửa sổ, ánh sáng duy nhất tỏa ra từ cái khe hở nhỏ, còn có ánh sáng mỏng từ mái tóc bạc trắng của Nicholas.
Dưới sự bao phủ của bóng tối, Yến Lâu hơi tham lam nhìn chăm chú vào người bên cạnh, không dám vượt qua ranh giới, nhưng khó có thể tự kiềm chế được.
Nicholas đứng cạnh khe hở, nheo mắt nhìn tình hình bên ngoài, mặc dù không quay đầu lại nhưng y có thể cảm nhận được có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình.
Có lẽ chính Yến Lâu cũng chưa từng để ý, ánh mắt cậu nhìn của Nicholas luôn luôn trái ngược với bản thân cậu, phong thái của cậu có bao nhiêu kiềm chế thì ánh mắt cậu có bấy nhiêu nóng bỏng.
Đặc biệt là trong hoàn cảnh mờ mịt và chật hẹp của căn phòng tối này, thật khó khiến người ta không để ý đến ánh mắt kia.
Nicholas hơi thiếu tự nhiên, cuộn tròn ngón tay, đột nhiên nói: “Tháng 12 này là lễ hội ở thành Angos đúng không?”
Yến Lâu sững sờ, nhanh chóng tập trung: “Đúng.”
“Ừm.” Nicholas nói: “Cậu không cần phải vội, đến lúc đó ta sẽ đi ngang qua thành Angos dò xét, có vấn đề gì thì nói cho ta.”
Yến Lâu phì cười: “Tạ ơn Bệ hạ.”
Nicholas thiếu tự nhiên, quay đầu, tiếp tục chú ý tình hình bên ngoài thành, trên thực tế các phạm nhân còn chưa được đưa ra.
Ba đứa nhỏ đi dạo trên mặt đất, Kẹo Mềm lôi vạt áo của Nicholas để trèo lên trên, vừa động đậy liền bị Horace kéo xuống, Kẹo Mềm vừa gầy vừa nhỏ, đâu phải là đối thủ của Horace, chỉ có thể bị Horace đá như quả bóng.
Kẹo Dẻo ngồi cạnh chân Yến Lâu mở mắt ra, trong đôi mắt màu ngọc bích ánh lên một tia hung tợn.
Ở đâu ra thằng ranh con dám bắt nạt tiểu đệ của trẫm?
Nó hung ác kêu hai tiếng “meo meo”, lắc cái mông rồi nhào tới, cơ thể béo ục nhưng di chuyển nhanh nhẹn đến khó tin, cộng thêm sức tấn công kinh người của nó, Horace bị nó đè bẹp, cái đuôi dài nhỏ lộ ra ngoài đang run rẩy.
Tiếng cầu cứu của Horace phát ra một cách khó khăn từ giữa đống lông và thịt: “Grừ…”
Kẹo Dẻo chậm rãi, ung dung liếʍ chân, vẫn đứng yên mặc cho nó giãy giụa.
Kẹo Mềm đứng dậy, hào hứng đi tới chỗ đuôi của Horace, cái đuôi ngoe nguẩy nhưng không phải là đang trêu chọc mèo.
Yến Lâu để ý mấy đứa nhóc đánh nhau, cậu đang do dự có nên cứu Horace đang nằm dưới bờ mông của Kẹo Dẻo không, cậu thấy màu bạc sáng rõ, thân thể béo ú của Kẹo Dẻo bị Horace hất bay thẳng về phía Yến Lâu.
Yến Lâu: !!!
Sức mạnh của viên thịt mèo này lớn hơn so với cậu tưởng, lần này nó đập thẳng vào ngực khiến người ta cảm thấy nghẹt thở, Yến Lâu cảm thấy linh hồn mình như bị đánh tan.
Nicholas đưa tay giữ lấy cậu, hơi nhíu mày nhìn về phía Horace đang co rúm trên đất, lạnh giọng nói: “Horace!”
“Gừ…” Horace chột dạ, rêи ɾỉ một tiếng, một thân vảy bạc trong nháy mắt trở nên đen kịt, trốn trong góc phòng tối gần như không tìm thấy bóng dáng.
Yến Lâu đứng bất động tại chỗ, dựa lưng vào l*иg ngực Nicholas, một tay đặt lên hông giúp cậu đứng vững, hơi ấm kỳ lạ xuyên qua lớp vải thiêu đốt làn da của cậu. Cậu còn ngửi được một mùi hương nhẹ lạnh lẽo, thanh nhã, yên tĩnh vừa giống băng tuyết, vừa như giọt sương đọng trên tùng trúc, cũng giống như ánh trăng lạnh lẽo lướt qua cánh mũi, không phải hơi thở bá đạo mà lại mang vẻ đẹp riêng biệt.
Tiếng tim đập của Nicholas gần ngay bên tai, nhịp tim cậu hơi nhanh, đầu óc quay cuồng theo từng tiếng đập, gần như mất đi hoàn toàn khả năng suy nghĩ.
“Yến Lâu?” Nicholas hơi nghiêng đầu, có chút lo lắng gọi cậu một tiếng, một sợi tóc bạc rũ xuống theo động tác của y, giống như đang quấn quýt lấy tóc đen của Yến Lâu: “Cậu ổn chứ?”
Yến Lâu chậm chạp nháy nháy mắt, vội vàng rời khỏi vòng tay của Nicholas. Cậu hơi cụp mắt xuống, cố gắng bình tĩnh nói: “Thần… Không sao, tạ ơn Bệ hạ.”
Nicholas nói “ừm”, nhắm mắt lại, hơi nắm chặt cái tay ở sau lưng.
Thật lạnh…
Y nhớ rõ Yến Lâu là lệ quỷ, lệ quỷ càng cường đại thì oán khí càng nặng, Yến Lâu… Vì sao lại trở thành lệ quỷ?
Nicholas cụp mắt suy nghĩ, Yến Lâu không mở miệng, trong phòng tối thoáng chốc trở nên im lặng.
Kẹo Dẻo phá tan bầu không khí ngưng trệ, nó lo lắng đánh bọn gia nô yếu ớt, sau khi tiếp đất vội vàng chạy vòng quanh Yến Lâu, cọ cọ chân anh.
“Meo?”
Yến Lâu mở miệng, cúi người ôm lấy nó, tiện tay bế Kẹo Mềm đặt ở trên vai: “Tao không sao, mày cũng không nặng như thế.”
Nicholas liếc mắt nhìn cậu, mấp máy môi, nhưng y vẫn không vạch trần lời nói dối của cậu, giữ lại chút thể diện cho con mèo béo nóng nảy, ngạo kiều này.
Nhưng nghĩ tới việc Yến Lâu vừa trúng phải bạo kích, Nicholas chìa tay ra nói: “Để ta ôm chúng cho.”
Yến Lâu không từ chối, khoảng cách giữa hai người rút ngắn thêm lần nữa, trong lúc giao kẹo Dẻo, mu bàn tay của cậu sượt qua lòng bàn tay của Nicholas, nhiệt độ không quá cao nhưng khiến lòng Yến Lâu run lên.
Không ổn, cậu thực sự càng ngày càng không được bình thường, hay là tìm cơ hội rời đi càng sớm càng tốt, nếu không đầu óc cậu nóng lên lại làm ra chuyện gì đó bất kính.
“Ư ử…”
Trong góc phòng tối có tiếng nức nở oan ức, Nicholas dừng lại, hơi bất đắc dĩ nói: “Horace, ngươi bắt nạt Kẹo Dẻo với Kẹo Mềm, không thấy xấu hổ sao mà còn khóc?”
Horace:… Chủ nhân rác rưởi có mới nới cũ, chỉ nghe tiếng mèo mới cười, nhưng không thấy con vật cưng cũ đang khóc. Ta đã biến thành nhóc con bị mẹ kế nuôi, không người thương, không người yêu, mỗi ngày đói bụng đều phải làm việc, tất cả mọi người có thể ức hϊếp ta rồi…
Khóe miệng Nicholas giật một cái, không thèm để ý màn kịch này.
Y nhìn xuống đoàn người tụ tập dưới tường thành, một nửa chỗ người vây xem đều là binh lính ngụy trang, một cử động dị thường cũng không thể tránh khỏi ánh mắt của bọn họ.
“Đến rồi.”
Yến Lâu nghe thế nhìn sang, chỉ nhìn thấy nhóm người đông nghịt ở phía dưới, cũng không nhìn ra cái gì khác thường.
Đây có thể coi là chuyên môn nghề nghiệp, cậu là một thương nhân sống trong niên đại hòa bình, cho dù có đầu óc cũng không phải làm gián điệp, cậu thực sự không có kỹ năng trinh sát.
Horace vỗ cánh bay đến góp vui, nó vốn định đáp lên người Nicholas, nhưng Kẹo Dẻo đang nhìn chằm chằm, nghĩ đến vừa rồi mới bị Thái Sơn đè đầu thê thảm, Horace oan ức hạ xuống bả vai của Yến Lâu.
Nó không sợ con mèo bé kia, nó chỉ là… không thèm bắt nạt thứ rác rưởi, nó là thú cưỡi duy nhất trong thế giới hắc ám, so đo tính toán với con mèo béo làm gì? Hừ!
Trong phòng tối yên lặng hồi lâu, Yến Lâu cưỡng ép khắc chế ánh mắt của mình, không yên lòng nhìn xuống.
Nhờ đã tạo sẵn thế nên Quang Minh thần giáo thực sự đã đến đây cướp người.
Đối với một người “anh hùng”, người bình thường của Quang Minh thần giáo có thể tôn sùng, nhưng những người cấp cao sẽ không để ý, bọn họ bất đắc dĩ lắm mới phái người ra tay xử lý, cho nên không có nhiều người ở đây, nhưng thực lực có vẻ không tệ.
Nếu là tình huống bình thường, nhiều người như vậy cơ bản không thể đến gần vương thành được, nhưng dưới sự sắp xếp chủ ý của nhóm người Cách Tang và Phan Sâm, những tín đồ của Quang Minh thần giáo đã phải trả giá đắt, thành công cướp đi Kosselin và một vài tín đồ.
Nicholas trấn an vuốt sống lưng Kẹo Mềm, trong mắt không có nhiều cảm xúc.
Y vẫn luôn vẫn muốn nhổ cỏ tận gốc Quang Minh thần giáo, cho dù không quan tâm đến mấy con sâu nhỏ này, nhưng những quan viên khác cũng không tùy ý mặc cho những người này nhảy nhót khắp nơi. Huống chi… Yến Lâu hao tâm tổn trí tốn công bày mưu tính kế, và mọi thứ đều là vì lợi ích của cậu, không thể để cậu uổng công.
Đợi đến khi hỗn loạn trở lại bình thường, tất cả đều phát triển theo dự tính của bọn họ, Nicholas mới thu lại ánh mắt, dịu dàng nói với Yến Lâu: “Xong rồi, đi thôi.”
Hai người vừa đi ra khỏi phòng tối, Brian và Cassido ở phòng bên cạnh cũng bước ra.
Cassido không hài lòng lẩm bẩm, đại khái là oán trách Brian lạnh lùng hà khắc, vô tình, nhưng sợ hãi trước uy thế của đại ca, anh ta không dám lớn tiếng chửi.
Ngẩng đầu nhìn thấy Horace đang ngồi trên vai Yến Lâu, Cassido lập tức vui vẻ: “Aiza, cuối cùng Horace ngươi cũng phải bội Bệ hạ, đổi chủ nhân mới rồi hả?”
Yến Lâu: “…”
Nicholas: “…”
Horace: “Gừ!” Ngươi cút!
Brian: “Có câu miêu tả mày rất thích hợp, gọi là mồm chó không mọc được ngà voi.”
Cassido cười tủm tỉm: “Anh là anh trai em, hai chúng ta cùng một nhà.”
Brian: “…” Tính sai rồi.
Cassido: “Anh, anh là loại chó gì thế?”
Brian: “…”
Anh hít sâu một hơi, quay người cúi xuống hành lễ với Nicholas, sau đó đưa tay quăng Cassido xuống tường thành, “bịch” tạo thành một cái hố hình người.
Cassido chậm chạp bò ra khỏi hố, nằm bất động một bên, dù sao nếu đã xuống rồi cũng đỡ tốn công anh ta phải đi cầu thang.
Brian vỗ vỗ tay phủi bụi, sau đó áy náy nhìn Yến Lâu cười nói: “Thất lễ.”
Yến Lâu: “… Không sao.”
Khi lên xe ngựa, Nicholas nhẹ nói: “Brian không chỉ phụ trách trong hoàng cung, còn chịu trách nhiệm việc canh giữ hoàng cung, trong số những người trẻ tuổi, thực lực của cậu ấy là mạnh nhất.”
Yến Lâu chưa từng xem thường Brian, vị trí tổng quản nội vụ tương đương với đại thừa tướng, là phụ tá đắc lực Nicholas cực kỳ coi trọng, địa vị dưới một người trên vạn người, thực lực hiển nhiên không thể coi thường.
Xe ngựa chạy rất nhanh trở về hoàng cung, Yến Lâu không nán lại thêm nữa, sự việc vừa kết thúc liền từ biệt hai con mèo cam chuẩn bị trở về.
Trước khi vào truyền tống trận, Brian gọi cậu lại.
“Ngài Yến chờ một chút.” Brian nói: “Tôi vẫn chưa nói lời cảm ơn ngài.”
Yến Lâu nhíu mày, hơi khó hiểu nói: “Ngài Brian có chuyện gì cần phải cảm ơn tôi sao?”
Brian cười nói: “Là chuyện liên quan đến Cyril.”
Yến Lâu khẽ mỉm cười khi nghe thấy cái tên Cyril này: “Ngài Brian có quan hệ tốt với Cyril đại nhân sao?”
“Dĩ nhiên” Brian hơi nhíu mày, cực kỳ nhạy bén phát giác được cậu đang che giấu lòng căm thù: “Cyril là vị hôn phu của tôi.”
“Vị hôn phu?” Yến Lâu ngẩn người, trong nháy mắt Brian khẽ nheo mắt.
Brian mỉm cười nói: “Người biết chuyện này quả thật không nhiều, nhưng là sự thật 100%. Tính cách Cyril không tốt lắm, mấy năm nay gây thù chuốc oán rất nhiều, đề nghị lần này của ngài Yến đã giải quyết được một phiền toái lớn cho Cyril, tinh tộc Fillin và tinh tộc Elanser đều sẽ cảm kích sự giúp đỡ của ngài.”
Tâm trạng Yến Lâu thả lỏng đi nhiều, rất nhanh lấy lại vẻ nhã nhặn ngày trước: “Tôi không giúp đỡ được gì, là chính bản thân Cyril đại nhân có năng lực, cho nên mới được Bệ hạ phân công.”
Brian thu lại ánh mắt sâu xa, cười với cậu khách sáo vài câu, sau khi nhìn Yến Lâu rời đi, anh mới nở nụ cười yếu ớt: “Cyril đây là… lại quậy ra chuyện gì à?”
Một thị nữ không nghe rõ lời anh, ngờ vực nghiêng đầu: “Brian đại nhân, ngài có dặn dò gì không?”
Brian lắc đầu: “Không có gì.”
Anh chỉ đang nghĩ, Bệ hạ biết không?