Editor: Rain
Beta: Hạ Y
_______
Trận chiến tranh giữa ba tuổi và năm tuổi tiếp tục cho đến khi lên giường đi ngủ.
Vốn dĩ Tề Kỳ đặt búp bê ở đầu giường, sợ rằng nhìn sẽ làm người ta khϊếp sợ nên cậu ta đã nhét nó vào trong tủ.
Kết quả là vừa quay người liền nghe thấy giọng nói khıêυ khí©h của Tần Trạch Giang: “Lúc trước không phải cậu hỏi tôi có dám ôm búp bê đi ngủ không sao?”
Anh ta ôm búp bê âm u nằm trên giường, ánh mắt tràn đầy sự khinh thường: “Đến đây, đồ nhát gan.”
Tề Kỳ: …
Dcm làm sao có thể nhịn được? Tề Kỳ lập tức lấy con búp bê vừa bị nhét vào trong tủ ra, ôm lấy và bò lên trên giường, thuận tiện đá Tần Trạch Giang một phát.
Hai người đàn ông ngủ trên một chiếc giường đã chật, lại thêm hai con búp bê kích thước không nhỏ nữa nên thân thể của hai người hoàn toàn dán lại với nhau. Ban đầu trong phòng âm u và ẩm thấp, vốn dĩ Tề Kỳ có chút lạnh nhưng người bên cạnh giống như một chiếc lò, da sát bên nhau liên tục không ngừng truyền nhiệt, Tề Kỳ có chút mất tự nhiên nhưng cũng có chút buồn ngủ.
Cậu ta ngáp và đang muốn nhắm mắt thì đột nhiên cảm thấy trong lòng có động tĩnh, vừa cúi đầu liền nhìn thấy búp bê đang nhếch mép cười với cậu bé, một con mắt đỏ tươi phát ra ánh sáng.
Tề Kỳ run rẩy, nghĩ đến mình đang ôm đồ chơi này, cũng không biết lúc trước đầu của cậu bé bị hỏng không, vậy mà lại giận dỗi với tên ngốc kia thật sự ôm búp bê lên trên giường.
Búp bê một mắt độc ác cười, nó chậm rãi há miệng ra, trong miệng tối như bưng “xoẹt” hiện ra hai hàng răng sắt thép nhọn hoắt.
Tần Trạch Giang bực mình nói: “Cậu run gì chứ?”
“Tôi, tôi… nó, nó động đậy rồi, nó há miệng muốn cắn tôi!” Tề Kỳ sốc nên hét lên nhưng cậu ta không dám động đậy, cậu ta sợ rằng vừa động đậy thì búp bê sẽ bổ nhào đến và cắn chết: “Làm, làm sao bây giờ?”
Nghe vậy, Tần Trạch Giang giữ lấy thân thể của cậu ta và thò người đến, nhưng lúc đó búp bê đã khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh. Anh ta bực cả mình nói: “Yên coi, đừng lớn tiếng kêu nữa, cậu càng run thì nó càng dọa cậu.”
Tề Kỳ suýt chút nữa tức đến phát khóc: “Tại sao chỉ dọa một mình tôi chứ, dựa vào cái gì?”
Tần Trạch Giang nhếch mép cười nhạo cậu ta và nói: “Mềm rắn nắn buông, ai bảo cậu nhát gan dễ ức hϊếp chứ.”
Tề Kỳ đau buồn bò dậy, nhét búp bê vào trong tủ quần áo, cậu ta không dám có ý muốn khiêu chiến với trái tim bé nhỏ của mình nữa, cho dù bị cười nhạo thì cậu ta cũng không dám nữa.
Ngoài dự liệu đó là lần này Tần Trạch Giang không sỉ nhục cậu ta nữa.
Cậu ta hừ hừ hai tiếng quơ lấy búp bê của mình và nói: “Tôi muốn ngủ rồi, đừng nhao nhao đánh tôi nữa.”
Tề Kỳ quăng cho nó một cái nhìn xem thường.
Buổi tối người chơi gặp phải chuyện búp bê dọa dẫm không chỉ có một mình Tề Kỳ.
Người chơi được phân vào ba căn nhà, nhóm Tề Kỳ sống tại một gia đình trên sườn núi, trong căn nhà lớn dưới sườn núi có hai đội sống ở đó, phân biệt là đội tình nhân một nam một nữ và đội ba người của chị gái yếu đuối.
Hai đội sống cùng nhau nhưng bầu không khí giữa hai bên không vui vẻ cho lắm.
Chị gái họ Trang, tên là Trang Thục Nhã, chuyện làm ăn ở trong nhà rất lớn, cô ta từ nhỏ đã được bố mẹ chiều chuộng đến lớn, được nuôi dưỡng yểu điệu, tùy hứng, nói năng cũng vô cùng thẳng thắn.
Cô ta và hai người đồng đội là bạn học cùng trường, nhưng mối quan hệ trước kia không được thân thiết, thậm chí trước đây cô ta căn bản không biết có hai người như vậy. Chỉ là vì Trang Thục Nhã tương đối có tiếng ở trong trường, sau khi gặp mặt ở trong game thì nhận ra cô ta nên hai người đồng đội đã chủ động hợp tác và chăm sóc cô ta.
Trang Thục Nhã thân kiều thể nhược lại lập dị, mở miệng thường làm mất lòng người khác, cô ta có thể thuận lợi đi đến giờ đều dựa vào tiền. Tục ngữ nói rằng có tiền mua tiên cũng được, chỉ cần chịu chi tiền thì luôn có người đồng ý tạo điều kiện cho cô ta, vì vậy tính nết lập dị của Trang đại tiểu thư ở trong phó bản mối nguy trùng trùng cũng không thay đổi được bao nhiêu.
Mặc dù không gian ngôi nhà này của bọn họ to một chút nhưng không sạch sẽ bằng căn nhà của nhóm Tề Kỳ, trong phòng toàn là bụi bặm, cửa sổ cũng lụp xụp, lọt gió và nơi nào cũng nồng nặc mùi nấm mốc.
Trang Thục Nhã vừa vào cửa liền cau mày lại, hai đồng đội của cô ta cũng biết đức hạnh của cô ta nên lập tức bảo ra ngoài ngồi một chút, bọn họ vào trong dọn dẹp sạch sẽ xong thì mời cô ta vào.
Trang Thục Nhã chi tiền để được phục vụ không từ chối, trong từ điển của cô ta đoán chừng không có những từ như từ chối, cần cù.
Vì vậy cô ta ôm búp bê của mình rồi đợi ở trong sân, dưới chiếc cây to ở sân có bàn ghế để nghỉ ngơi. Trang Thục Nhã lấy một chiếc khăn tơ tằm từ trong chiếc túi nhỏ mang bên người ra, cẩn thận lót nó ở trên dò đá, sau đó mới thận trọng ngồi xuống.
Búp bê của cô ta tương đối nguyên vẹn, ngoài nhem nhuốc ra thì chỉ có một mảng bong tróc trên mặt và vài đường tuột chỉ ở trên quần áo.
Trang Thục Nhã cầm con búp bê lên rồi nhìn trái nhìn phải, hồi lâu sau mới ghét bỏ và lắc đầu: “Thật xấu, búp bê xấu như vậy tặng cho tôi, tôi cũng không cần.”
Con ngươi của búp bê hơi chuyển động, ánh mắt nhìn cô ta hiện ra vẻ hung ác.
Người con gái còn lại trong đội tình nhân kia là Tô Xảo Nguyệt, cô ta có khuôn mặt búp bê kém tuổi, người không cao, nhìn có vẻ như loli ngực lép chưa trưởng thành nhưng trên thực tế tuổi của cô ta đã hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi.
Những người khác đều đang dọn dẹp vệ sinh, chỉ có Trang Thục Nhã là không làm gì, Tô Xảo Nguyệt bê chậu nước đi ngang qua không nhịn được mà nói một câu: “Mọi người đều đang làm việc, cô không biết xấu hổ khi một mình ngồi đây nghỉ ngơi à?”
Trang Thục Nhã nhìn cô ta, không quan tâm nói: “Có hai bọn họ rồi.”
Tô Xảo Nguyệt nghe thấy cô ta nói với giọng điệu đương nhiên như vậy liền không vui: “Bọn họ không thiếu nợ cô, cứ cho là người khác đối tốt với cô đi, cô cũng không thể đương nhiên như vậy chứ, thật sự coi mình là công chúa sao!”
Một câu của Trang Thục Nhã làm cô ta nghẹn chết: “Tôi tốn tiền thuê bọn họ đấy.”
Tô Xảo Nguyệt nghẹn họng, cực kỳ tức giận và rời đi.
Trang Thục Nhã không hề quan tâm cô ta, quay đầu tiếp tục diss búp bê của mình, ghét bỏ từ sợi tóc đến bàn chân, khi mắt của búp bê hiện lên ánh sáng đỏ và sắp bạo phát gϊếŧ người thì Trang đại tiểu thư lại lấy một chiếc váy nhỏ bằng ren xinh đẹp từ trong chiếc túi nhỏ ra, váy được trang trí bằng ngọc trai và kim cương.
Con ngươi của búp bê vừa chuyển động suýt chút nữa thì rơi khỏi tròng mắt, xin hãy tha thứ cho nó vì nó sinh ra tại thâm sơn cùng cốc, lần đầu tiên nhìn thấy chiếc váy nhỏ lấp lánh đến vậy.
Trang Thục Nhã cầm chiếc váy nhỏ khoa chân múa tay với búp bê, một lúc sau thì thỏa mãn gật đầu: “Không tồi, rất phù hợp. Dù sao bộ váy này tao cũng từng mặc một lần rồi, thưởng cho mày.”
Búp bê: khôn ngoan mỉm cười.jpg
Mặc dù người phụ nữ này vô cùng đáng ghét nhưng cô ta có tiền và chiếc váy nhỏ xinh đẹp nên nhẫn nhịn thôi.
(tới búp bê cũng mê tiền =))))))Lát sau, người dân trên đảo đưa đồ ăn đến, món chính là bánh màn thầu, một chút hải sản và dưa cải, những người chơi bàn bạc và chia nhau.
Trang đại tiểu thư có chút tò mò liếc nhìn chiếc bánh màn thầu lớn màu trắng: “Đây là bánh màn thầu sao? Ngon không?”
Đồng đội vừa ăn một miếng, ngậm bánh màn thầu nuốt không trôi, nên trả lời thế nào bây giờ? Ai mà biết được màn thầu có hợp khẩu vị với quý cô hay không!
Tô Xảo Nguyệt ngứa mắt với bộ dạng này của cô ta, nói: “Cô tự ăn một miếng không phải là biết rồi sao? Nhưng mà tôi nói cho cô biết, ai cũng có nhiều đồ ăn như vậy, không được lãng phí, nếu như ghét bỏ không ăn thì đến lúc đó đói cũng không có ai chia cho cô nữa đâu!”
Trang Thục Nhã không phản ứng trước sự đe dọa của cô ta, đôi đũa tre cũ có chút bẩn, sau khi cô ta ghét bỏ vứt đi thì đã lấy một đôi đũa bạc từ trong chiếc túi nhỏ ra, sau mỗi lần nếm thử một miếng nhỏ xong liền “phì phì” nhổ ra: “Đây là thức ăn cho chó sao? Khó ăn như vậy!”
Những người khác đang ăn: …
“Rau không tươi, xào chín quá, còn mặn, không khử được mùi tanh của hải sản, một mùi hôi.” Trang Thục Nhã đánh giá một lượt: “Còn bánh màn thầu này, vừa khô vừa không có mùi vị gì, còn không bằng thức ăn cho chó của nhà tôi!”
Mọi người liền nghẹn, đột nhiên không còn khẩu vị nữa.
“Có đồ ăn là tốt rồi, còn kén chọn, cô không ăn thì đói chết ở đây đi.” Tô Xảo Nguyệt khinh thường, tức giận nói: “Còn thức ăn cho chó, cô từng ăn thức ăn cho chó rồi sao.”
“Sao tôi lại ăn thứ đó được chứ?” Trang Thục Nhã nói: “Tôi kêu người khác ăn xong rồi nói cho tôi biết.”
Người này quả là có bệnh, Tô Xảo Nguyệt không nuông chiều cô ta: “Cô không thích ăn thì đừng ăn nữa, cô chết đói là được rồi.”
Trang Thục Nhã hừ nhẹ một tiếng, xách túi, đứng dậy và đi ra ngoài, hai đồng đội của cô ta vội vàng nhét mấy miếng đồ ăn vào miệng rồi đuổi theo cô ta.
Tô Xảo Nguyệt bực cả mình xỉa xói với bạn trai: “Anh nói xem, đầu của người phụ nữ này có phải có bệnh không, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, bệnh công chúa cũng phải chia trường hợp được không? Có tiền? Có tiền thì giỏi lắm à, nơi này có tiền cũng có tác dụng đếch gì?”
Bạn trai của cô ta buồn cười và sờ đầu cô ta, nói: “Đừng tức giận nữa, ăn đi. Còn nữa, vừa nãy em nói bậy đấy.”
Tô Xảo Nguyệt không cẩn thận làm mất hình tượng trước mặt của bạn trai: … Người phụ nữ kia quả thật rất đáng ghét.
Cô ta cho rằng chị gái làm cho người khác ghét kia sẽ đói bụng một buổi tối, kết quả là chưa đến nửa tiếng sau cô ta đã trở về, sau lưng còn có mấy người dân trên đảo bưng đĩa, một mùi thơm ngon từ trong đĩa tỏa ra ngoài.
Tô Xảo nguyệt cầm bánh màn thầu: ???
Trang Thục Nhã vẫy tay với người dân trên đảo đang giao món ăn: “Được rồi, đặt xuống rồi đi đi, sáng sớm ngày mai đến thu dọn đĩa.”
Người dân trên đảo im lặng đặt đồ xuống, sau khi mở chiếc nắp đậy ở trên ra là một bàn tiệc hải sản đủ cả hương sắc lẫn mùi vị.
“Như vậy còn tạm được.” Trang Thục Nhã trên cao nhìn xuống nói: “Đừng ăn những thứ kia nữa, đó là thứ để cho người ăn sao?”
Tô Xảo Nguyệt tiến thoái lưỡng nan, một lúc lâu sau cô ta kiên định nhét bánh màn thầu vào trong miệng và sẽ không tiếp nhận đồ bố thí của người phụ nữ này.
Vì vậy cô ta vừa húp canh rau gặm bánh màn thầu, vừa dùng biểu tình hung ác nhìn người phụ nữ kia ăn bữa tiệc hải sản.
Yến Lâu ở trên mái nhà kiểm tra tình hình cũng nhìn thấy cô ta ăn bữa tiệc hải sản, sau khi nhìn một lát thì ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn Đường Cát.
Đường Cát hiểu ngay: “Đại nhân, ngài đợi một chút, tôi sẽ làm cho ngài hải sản tươi ngon nhất.”
Yến Lâu thỏa mãn gật đầu.
Trang Thục Nhã không những có tiệc để ăn mà khi ăn người đồng đội nam kia còn bóc tôm đưa nước, phục vụ vô cùng chu đáo. Còn đồng đội nữ còn lại thì toàn bộ quá trình đều cúi đầu ăn đồ ăn, từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ là thỉnh thoảng ánh mắt nhìn Trang Thục Nhã mang theo sự đố kị và ghen tị.
Tô Xảo Nguyệt đau buồn liếc nhìn bạn trai cô ta, anh ta khó xử nhìn canh rau bị cô ăn chỉ còn lại cặn: “Hay là, anh bón canh cho em uống?”
Nhìn canh lá rau ở đáy bát, Tô Xảo Nguyệt mệt mỏi nói: “Thôi bỏ đi, chúng ta về nghỉ ngơi thôi.”
Giữa con gái với nhau luôn thích so sánh một chút, đặc biệt là khi đối diện một người mà mình ghét thì thường xuyên sẽ nhịn không được mà muốn phân cao thấp.
Tô Xảo Nguyệt trở về phòng vẫn kìm nén sự tức giận, cô ta suy nghĩ rất lâu, sau khi nhìn thấy bạn trai đang sửa sang giường chiếu thì mắt sáng lên: “Ha, đúng rồi! Người phụ nữ kia có tiền, lớn lên xinh đẹp thì làm sao, cũng chẳng có bạn trai!”
“Hả? Không phải người đàn ông đó sao?” Mặt bạn trai cô ta nghi hoặc.
“Không phải.” Vẻ mặt của Tô Xảo Nguyệt như kiểu ánh mắt của anh thật kém: “Người đàn ông đó với người phụ nữ họ La kia mới là một đôi, khi dọn dẹp vệ sinh em đã nhìn thấy, lúc bình thường hai người họ cũng mày lại mắt đi mà.”
Bạn trai cô ta kinh ngạc nói: “Vậy sao lại ân cần với Trang Thục Nhã như thế? Anh còn cho rằng…”
Tô Xảo Nguyệt dừng lại, nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì vậy xua tay nói: “Ai mà biết được bọn họ có chuyện gì, dù sao thì không có quan hệ gì với chúng ta. Chờ đã, sao anh lại nhớ rõ tên của người phụ nữ đó như vậy?”
Bạn trai cô ta: …