Trác Vũ Sanh nhanh chóng đi bắt Cẩm Chướng về.
Cẩm Chướng mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, khuôn mặt dịu dàng, khắp người tràn ngập ánh sáng nhẹ nhàng của tình mẹ, đúng như ý nghĩa của nàng.
” Cẩm Chướng.” Nhìn thấy dáng vẻ đoan trang, nhẹ nhàng của búp bê, Trác Vũ Sanh hơi không đành lòng: “Ngươi là một cô gái thông minh như thế, có một số việc không thể cưỡng ép, đã từng trải qua, ngươi nên biết kết quả chứ.”
Cẩm Chướng mỉm cười nói: “Ta không muốn từ bỏ, đại nhân.”
“Có thể đây chỉ là mong muốn đơn phương của ngươi thì sao?” Trác Vũ Sanh nói: “Lindsay nghĩ như thế nào? Có lẽ cô bé chỉ cần mẹ ruột của mình thôi.”
“Ta biết.” Cẩm Chướng nói: “Chẳng qua ta muốn yêu thương cô ấy, muốn bù đắp sự hối tiếc của cô ấy. Ta biết rõ Lindsay đã chết, cô ấy vĩnh viễn sẽ không nhận được tình yêu của mẹ, nhưng ta hy vọng có thể an ủi một chút cho linh hồn của cô, cho dù là giả dối, cho dù là cô ấy sẽ nhanh chóng quên mất.”
“Con gái lớn không quản được…” Trác Vũ Sanh buồn bã thở dài.
Anh ta bị sự cố chấp của Cẩm Chướng làm cho đau đầu, không phải là phản đối tình mẹ đong đầy của nàng, mà là lo lắng Cẩm Chướng cho đi nhiều tình cảm, nhưng cuối cùng không được đáp lại chút nào. Rốt cuộc vẫn là đứa do anh ta một tay nuôi lớn, Trác Vũ Sanh cũng không nỡ nhìn thấy Cẩm Chướng bị tổn thương.
Yến Lâu thờ ơ hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Cẩm Chướng, ngươi muốn có con, hay là muốn Lindsay làm con của ngươi?”
Cẩm Chướng quay đầu lại nhìn cậu: “Khác nhau à?”
“Dĩ nhiên là có, hơn nữa còn rất lớn.” Yến Lâu thản nhiên nói: “Nếu ngươi chỉ muốn có một đứa con, bọn ta có thể làm cho ngươi một con búp bê, ngươi có thể tự tay nuôi lớn. Nhưng nếu như ngươi muốn Lindsay làm con của ngươi, như vậy đầu tiên ngươi cần phải nhận được sự đồng ý của Lindsay, chuyện này không phải là chuyện riêng của ngươi.”
Cẩm Chướng cân nhắc một lúc lâu, mới mỉm cười nói: “Mặc dù trong mắt người khác Lindsay không phải là đứa trẻ ngoan, nhưng ta yêu cô ấy, ta sẵn sàng vì cô ấy mà làm một người mẹ đủ tư cách, bất kể phải trả giá lớn như thế nào.”
Yến Lâu lắc đầu, nói: “Ngươi không hiểu rõ ý của ta rồi. Mặc dù linh hồn của Lindsay bị vây khốn trong trò chơi, mỗi lần phó bản bắt đầu, cô bé ấy sẽ quên rằng mình đã chết, trở thành Lindsay khi còn sống, nhưng không phải sau khi trò chơi kết thúc.”
“Sau khi trò chơi kết thúc sẽ có một khoảng thời gian tự do, cô bé ấy có suy nghĩ của mình, có lựa chọn của mình, ngươi nên nói cho cô bé biết suy nghĩ của ngươi, trưng cầu ý kiến của cô bé.” Yến Lâu nói: “Tình mẫu tử là do hai bên cùng bỏ ra và nhận được, không phải mong muốn đơn phương của ngươi là có thể đạt được. Hơn nữa, tình mẫu tử không gắn liền với thân phận của ngươi, nó không liên quan gì đến việc ngươi là người hay búp bê, nó chỉ liên quan đến tình cảm của ngươi.”
Sau khi nghe xong Cẩm Chướng sửng sốt một lúc, mới cảm kích nói: “Ta đã hiểu, đa tạ đại nhân đã chỉ điểm.”
Nàng hành lễ với mấy người, sau đó bay ra ngoài, lần này không ai có thể ngăn cản được nàng.
Trác Vũ Sanh nhìn Yến Lâu một cái, nói: “Cậu cảm thấy nàng ta có thể thành công không?”
Yến Lâu lắc đầu: “Làm sao tôi biết được.”
“Tôi cảm thấy mắt nhìn của mình thật tốt.” Trác Vũ Sanh cười, giơ ngón cái về phía cậu: “Chọn trúng cậu đến cửa hàng búp bê, quả nhiên là người sáng suốt.”
Nicholas đẩy anh ta ra: “Biết là được rồi, đừng áp sát như thế.”
Trác Vũ Sanh: “… Anh đến mức này rồi à?”
Bình thường sẽ không đến mức thế, nhưng ai đó trước đó khiến Thiên Điểu nghi ngờ Yến Lâu là mẹ kế của nàng? Dĩ nhiên y phải để cho hai người giữ khoảng cách.
Nicholas: Hẹp hòi như thế đấy!
Tâm nguyện của Cẩm Chướng tự nàng đi giải quyết, Yến Lâu cần hỏi nhóm Tiên Hoa chuyện quan trọng hơn.
“Các ngươi có biết Beatrice không?”
“Đương nhiên là biết!” Nhóm Tiên Hoa nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Sơn Trà đứng ra giải thích với bọn cậu.