Chương 104.1

Nicholas ho khan một tiếng: “Chỉ… học một chút thôi.”

Y dừng lại, tiếp tục: “Lúc đầu ta nghĩ em không muốn đón nhận ta, cho nên ta có chút lo lắng. Về sau em nói cần chút thời gian, ta sẽ đợi, ngoài việc chờ đợi, ta cũng muốn theo đuổi em trong khoảng thời gian này, để em không bất an quá nhiều.”

Chuyện này nghe có vẻ hơi buồn cười nhưng Yến Lâu lại cảm thấy sống mũi cay cay.

Cậu cảm thấy mình sắp chết chìm trong sự dịu dàng của Nicholas, một người cao quý nhường ấy lại sẵn sàng bỏ đi lòng kiêu hãnh của mình, cố gắng hết sức mang lại cho cậu một chút cảm giác an toàn.

Yến Lâu nghĩ, có lẽ may mắn và bất hạnh là tương đương nhau, cậu đã trải qua quá nhiều bất hạnh nên bây giờ cậu mới có được may mắn nhất trên đời như vậy.

Cậu sụt sịt, bước tới giơ tay định ôm Nicholas, nhưng lại có một giọng nói truyền đến từ bên ngoài.

“Cậu còn ở đây làm gì?” Có người hét lên: “Trong sảnh tiệc xảy ra chuyện, tiên sinh nói mọi người phải về trước, còn không nhanh lên!”

Những người hầu vừa bị mắng nhanh chóng bỏ thứ đang cầm xuống, đi theo anh ta vào sảnh tiệc.

Yến Lâu dán tai vào cánh cửa nghe một lúc, nhanh chóng đã rõ ràng, kịch bản đã bắt đầu, tên Barrow không may đầu tiên bị đầu độc chết bất đắc kỳ tử.

Tất cả người hầu đều rời đi, Yến Lâu đứng thẳng người suy nghĩ, bây giờ mọi người đang tập trung ở sảnh tiệc, có lẽ là thời điểm tốt để đi tìm Tiên Hoa.

Sau khi suy nghĩ xong, cậu đột nhiên nhận thấy Nicholas đang rầu rĩ nhìn cậu.

“Ta cứ nghĩ là cuối cùng ta cũng có thể nhận được một chút lợi ích.” Nicholas buồn bã nói: “Thật đáng tiếc, ta lại bỏ lỡ rồi đúng không?”

Yến Lâu có chút dừng lại, sau một khắc, cậu cúi đầu nhào về phía trước, dành cho y một cái ôm ngắn ngủi, sau đó nhanh chóng xoay người mở cửa.

“Chúng ta cần phải đi rồi.”

Nicholas khẽ cong môi, nhanh chóng theo nhịp bước đi vội vã của Yến Lâu.

Các nhân vật khác thì không rõ, nhưng bốn người phụ nữ trong gia tộc Brown chắc chắn phải có Tiên Hoa trong tay, Hương Thảo của phu nhân Anna đã bị mang đi, vậy của những người khác chắc vẫn còn giữ lại trong phòng.

Yến Lâu tìm thấy căn phòng của Eleanor, con gái của phu nhân Bertha, phát hiện có hai người ở trong đó.

Một người là Eleanor, cô là trưởng nữ của gia tộc Brown, là con duy nhất của phu nhân Bertha, lẽ ra cô phải là người thừa kế danh chính ngôn thuận nhất, nhưng vì sự tồn tại của Barrow, địa vị của cô và mẹ cô bị đe dọa.

Người phụ nữ còn lại là Flora, cô là em họ của Eleanor, là cháu gái của phu nhân Bertha. Anh trai của phu nhân Bertha – ông Baker, đã mất cách đây hai năm, cháu trai của ông – Bin, là một kẻ vô tích sự, gia tộc Baker nhanh chóng sa sút, đây là một trong những nguyên nhân khiến địa vị của phu nhân Bertha bị lung lay.

“Chú rất hài lòng với Jaster.” Flora nói: “Gia tộc Thompson mấy năm gần đây phát triển rất tốt, bản thân Jaster cũng có năng lực, ông chú có ý định kết thông gia với nhà Thompson. Anna luôn muốn chọn người tốt cho Elsa, nếu như chị không muốn thì chú nhất định sẽ đổi người thành Elsa.”

“Chị biết rồi, Flora.” Eleanor buồn bã nói: “Chị biết chị không có lựa chọn nào khác, cha thiên vị bọn họ, chị phải đấu tranh vì mẹ và các em, chị chỉ… thấy hơi hối hận.”

“Chị.” Flora dịu giọng điệu của mình: “Tại sao chị không hỏi anh Byron ý anh ấy thế nào?”

Eleanor cười khổ: “Chị thích anh ấy, nhưng anh ấy không thích chị. Chị không dám nói chuyện với anh ấy, chỉ có mấy lần gặp gỡ có lẽ không gây ấn tượng với anh ấy chút nào, vậy chị hỏi anh ấy thế nào đây? Dù có hỏi, chị cũng biết kết quả rồi.”

Nghe thấy tiếng bước chân vội vã đến gần, Yến Lâu kéo Nicholas đi nấp.

Người hầu thông báo cho hai người họ đến sảnh tiệc, Eleanor và Flora nhanh chóng rời đi cùng họ.

Sau khi mọi người rời đi, Yến Lâu và Nicholas đẩy cửa đi vào.

Khuê phòng thiếu nữ giàu có mà vắng vẻ, giống như hoàn cảnh của Eleanor ở nhà Brown, bề ngoài sang trọng nhưng thực chất chỉ có họ mới biết được nỗi cay đắng bên trong.

Thiên Điểu được Eleanor đặt trên chiếc gối cạnh giường, chiếc váy màu cam lộng lẫy càng làm nổi bật con búp bê.

Cô trèo lên cột giường, trịch thượng nhìn Yến Lâu, cười hì hì nói: “A, cuối cùng cũng đến rồi! Tôi còn tưởng người kế vị mới là kẻ hèn nhát, nên hoàn toàn không dám đến tìm chúng tôi!”

Yến Lâu mỉm cười, không chỉ cậu đến mà cha của cô cũng đến để đánh cái mông cô, vậy tôi hỏi cô có sợ không?

Trong phòng không chỉ có Thiên Điểu mà còn có Hoa Thủy Tiên do Flora để lại.

Hoa Thủy Tiên đứng trên ngọn đèn nhỏ trên bàn cạnh giường, trông như một cô gái nhỏ yếu mềm, nhưng mở miệng ra lại như một con quỷ nhỏ hung ác: “Này, tên lùn kia! Cậu có thể bắt chúng tôi sao? Nếu cậu còn không bắt được chúng tôi, thì cậu sẽ chết ở chỗ này, chết thê thảm luôn đấy, tôi hứa!”

Yến Lâu hít thở sâu, mỉm cười: “Cô vừa… gọi tôi là gì?”

Thiên Điểu cười hì hì bay qua đầu cậu, lớn tiếng lặp lại: “Tên lùn! Cậu nhất định là lùn nhất trong số những người kế thừa… Hì hì, còn xấu xí nữa!”

Yến Lâu ngẩng đầu nhìn hai con nhóc đang không ngừng khıêυ khí©h mình, cười hơi dữ tợn.