- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
- Chương 103
Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
Chương 103
Bởi vì cậu sẽ vào phó bản Tiên Hoa trong ba ngày nữa, Yến Lâu phải rời đi ngay sau khi bàn giao một số thứ mà cậu mang về từ Thế giới Âm Dương.
Nicholas nói: “Không vào hoàng cung ngồi một chút sao?”
“Không đâu.” Yến Lâu miễn cưỡng từ chối, một mặt cậu có chính sự phải làm, mặt khác, cậu vẫn không đủ dũng khí để đối mặt với Nicholas. Đặc biệt là khi y nhìn cậu dịu dàng và chăm chú, Yến Lâu kiểu gì cũng sẽ bị ánh mắt như vậy làm cho mê muội, việc này không có lợi cho cậu tập trung làm việc.
Nicholas hơi tiếc, nhưng chưa từng quyết liệt giữ lại.
“Vậy được thôi.” Y dừng lại, hỏi một câu hỏi khác dựa trên kinh nghiệm đọc sách yêu đương của mình: “Em sẽ nhớ ta chứ?”
Yến Lâu: ?!
Cậu kinh ngạc nhìn Nicholas, sau đó lao thẳng vào cổng ánh sáng trước khi mặt cậu như bốc cháy.
Nicholas lặng lẽ nhìn cổng ánh sáng trống rỗng, buồn bã nói: “Em ấy như vậy là từ chối sao?”
Brian ở bên cười hỏi: “Ngài có thể cho thần biết trước, hai người tiến đến bước nào rồi không?”
Nicholas cảnh giác: “Có phải ngươi lại muốn nghe bát quái, sau đó ghi lại lịch sử đen tối của ta không?”
Brian nói với sắc mặt không thay đổi: “Không có, thần chỉ đang cố gắng giúp ngài, tất nhiên, việc thêm nhiều nội dung vào tiểu sử của ngài cũng rất tốt.”
Nicholas: “À.”
Vội vàng chạy khỏi cổng ánh sáng, Yến Lâu chỉ vừa kịp thở phào một hơi, một giọng nói êm tai lại vang lên: “Chạy nhanh như vậy làm gì? Em vẫn chưa trả lời ta.”
Yến Lâu đột ngột quay đầu lại, nhìn vào con búp bê đeo mặt nạ màu đen.
Con mẹ nó, quên mất cậu ta!
Cậu hít một hơi thật sâu, cúi người hành lễ: “Bệ hạ.”
Con búp bê kéo cậu lên, nói: “Ta chỉ là một con búp bê, em hông cần phải gò bó như vậy.”
Yến Lâu nhìn y một lúc, thực sự nhận thấy được điều gì đó khác lạ.
Không biết là do con búp bê này do y làm nên giữa hai người có mối liên hệ, hay là do đeo mặt nạ nên không thể nhìn thấy khuôn mặt, cho dù biết thân phận của y, sự sợ hãi của Yến Lâu dành cho búp bê không quá nặng nề.
Tất nhiên, cũng có thể là do con búp bê đã để lại rất nhiều lịch sử đen tối trước mặt cậu, chẳng hạn như con thỏ lớn nhảy nhót lung tung… Nghĩ như thế, hình như Nicholas làm búp bê buông thả hơn, tính cách cũng hoạt bát sôi nổi hơn hẳn.
Bị Yến Lâu nhìn với vẻ nghi ngờ, con búp bê hơi lo lắng: “Em đang nhìn gì đó?”
Yến Lâu lắc đầu, chắc là ảo giác nhỉ.
Búp bê Nicholas nói: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đó của ta.”
Yến Lâu: “…”
Ngài đang đứng trước mặt thần, thần còn nhớ cái gì nữa?
Con búp bê khăng khăng muốn biết kết quả, tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu chờ câu trả lời. Yến Lâu bất đắc dĩ cắn răng, nhanh chóng gật đầu, sau đó lại thừa dịp con búp bê không chú ý mà chuồn đi.
Nhưng cửa hàng búp bê lớn như vậy, cậu có thể trốn đi đâu chứ?
Trên bàn ăn, trước mặt con búp bê vẫn còn cái đĩa đựng mứt quả và hai cái bánh gạo hình thỏ, Yến Lâu muốn bảo Đường Cát chuẩn bị đồ ăn cho y nhưng bị từ chối.
Ánh mắt của con búp bê ngay thẳng hơn cả chính Nicholas, Yến Lâu muốn không chú ý ánh nhìn của y cũng rất khó.
Ăn xong bữa ăn gian nan này, Yến Lâu nói: “Bệ hạ, chúng ta đi dạo một chút được không?”
Con búp bê ngay lập tức cất chiếc đĩa đi, đưa tay về phía cậu.
Yến Lâu do dự vài giây, vẫn là giơ tay nắm lấy.
Bàn tay của búp bê hơi lạnh, cũng không mềm mại như người thật, từng chi tiết của bàn tay đều do Yến Lâu làm, nguyên liệu cũng được y lựa chọn rất kỹ lưỡng, nhưng nhìn nó từ một góc nhìn khác thì dường như nó không hề giống.
“Ta cứ nghĩ em sẽ từ chối.” Con búp bê lên tiếng trước.
Yến Lâu sững sờ: “Tại sao?”
Nicholas quay đầu lại nhìn cậu, nói: “Em luôn tránh mặt ta, ta tưởng em không muốn.”
“Không phải.” Yến Lâu thấp giọng nói: “Tôi chỉ là không thể tin được, còn có chút… xấu hổ.”
Nicholas biết Yến Lâu hơi lảng tránh về các vấn đề tình cảm, nhưng y không ngờ mình lại nghe thấy lời “xấu hổ” đó từ miệng của Yến Lâu.
Y ngạc nhiên liếc nhìn Yến Lâu, cười nhẹ: “Ta đã đường đột rồi.”
Yến Lâu lắc đầu: “Không… tôi chỉ cần một chút thời gian thôi.”
Nghĩ tới chuyện cậu đã quyết định lần trước, kết quả lại bị cậu quên mất, cậu cảm thấy có thể sẽ mất nhiều thời gian để chuẩn bị.
“Phải mất bao lâu?” Nicholas hỏi.
Yến Lâu do dự một lúc, nói: “Khi tôi giải quyết xong Beatrice và những phó bản, vấn đề này sẽ kết thúc.”
Nicholas nhướng mày, giải quyết việc của Beatrice thật ra không mất nhiều thời gian, ít nhất là sớm hơn nhiều so với dự đoán của y. Y không định đợi đến khi Yến Lâu chủ động, y đang chuẩn bị một số thứ, muốn đợi đến cuối năm tỏ tình Yến Lâu chính thức hơn.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
- Chương 103