Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 102

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai đứa nhỏ ngủ rất say dưới gầm giường, nhưng Yến Lâu nằm trên giường trằn trọc cả đêm không ngủ.

Qua một đêm đắn đo suy nghĩ, Yến Lâu cảm thấy cậu không thể hèn như thế.

Bệ hạ đã nói rõ, cậu có thể lấy hết dũng khí đi bày tỏ, sau đó chỉ cần Bệ hạ gật đầu một cái là tất cả đều có thể vui vẻ rồi!

Đón ánh nắng ban mai của ngày mới, Yến Lâu hạ quyết tâm phải đi thổ lộ. Cậu là đại lão đã trải qua mấy lần mưa gió, một câu ba… Bốn chữ thì có gì khó?

Bệ hạ cũng đã nói, muốn làm gì thì làm, không nên quá do dự.

Yến Lâu dứt khoát bật dậy khỏi giường, thừa dịp dũng khí chưa bị dập tắt, cậu quyết định đi tìm Nicholas.

Nhưng vừa mới xuống giường, chân cậu đã dẫm phải một vật mềm mại.

Yến Lâu cúi đầu nhìn, dưới chân cậu là cái đuôi của Kẹo Hồ Lô, mà Kẹo Hồ lô vẫn đang ngái ngủ nhìn cậu.

Kẹo Hồ Lô: “Gừ?”

Yến Lâu thu chân về, nhỏ giọng nói:” Không có việc gì, mày ngủ tiếp đi.”

Kẹo Hồ Lô ngoan ngoãn nằm xuống, cái đuôi to cuộn lại giấu dưới bụng.

Yến Thành vốn chìm trong giấc mơ đang gặm tai Kẹo Hồ Lô chợt tỉnh dậy, nó thu lại chân đang để ở dưới bụng Kẹo Hồ Lô, nhưng thấy lạnh bèn nhét vào.

Yến Lâu nhìn thấy không nói nên lời: “Mấy đứa từ đâu chạy tới đây?”

Chẳng lẽ cậu lại làm chuyện ác? Không thể, tối hôm qua cậu không ngủ… Chắc cũng không thể.

Yến Thành trừng đôi mắt to nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, cuối cùng cũng không than thở với cậu, chậm rãi kéo chăn trên giường xuống để đắp, ôm Kẹo Hồ Lô ấm áp tiếp tục ngủ.

Yến Lâu chột dạ sờ sờ chóp mũi, tránh hai chúng nó đi ra ngoài.

Vừa đi ra khỏi phòng ngủ, một vật thể màu đen bay thẳng tới, thiếu chút nữa đâm vào mặt cậu, cũng may Horace linh hoạt, đã kịp thời bay ngược trở về.

Phòng khách đã trở thành chiến trường của bọn chúng, Kẹo Mềm coi Horace là cây gậy trêu mèo, Kẹo Dẻo và Kẹo Sữa đánh nhau túi bụi. Dĩ nhiên, Kẹo Dẻo vô cùng lười biếng, phần lớn thời gian là Kẹo Sữa đánh nó, một cái móng vuốt của Kẹo Dẻo là có thể đẩy Kẹo Sữa nhỏ bé ra.

Giữa sự hỗn loạn tưng bừng này, Nicholas vẫn bình tĩnh ngồi ghế sofa lật sách, xung quanh nhốn nháo hoàn toàn không ảnh hưởng đến y.

Vừa nhìn thấy bóng dáng của Nicholas, nhịp tim Yến Lâu trở nên loạn nhịp, quyết tâm dâng trào vừa nãy trong nháy mắt đã bay sạch.

Thấy Nicholas ngoảnh đầu lại, Yến Lâu hít một hơi thật sâu, vốn định bước ra nhưng cậu nhanh chóng chuyển hướng, xoay người đóng cửa, khóa lại, động tác liền mạch.

Nicholas: ?

Y nhìn cánh cửa lạnh lẽo trong chốc lát, hoài nghi mình bị ghét bỏ.

Không ngờ sự giấu diếm của y khiến Yến Lâu tức giận như vậy, tức đến nỗi ngày hôm sau không muốn nhìn mặt y, Nicholas cảm thấy mình phải nghĩ ra biện pháp để dỗ dành, vì vậy y nghiêm túc cầm lấy cuốn sách trên tay đọc thêm lần nữa.

Khay trà bằng thủy tinh phản chiếu ánh sáng, hình chiếu của một vài ký tự trên gáy sách hiện lên rõ ràng… Sách quý về tình yêu.

Yến Lâu tựa vào cánh cửa che mặt, không được, cậu cần thời gian chậm lại một chút, chỉ cần cho cậu vài… vài chút… vài ngày nữa, điều chỉnh tốt cảm xúc cậu nhất định sẽ dám!

Cậu thề, cho cậu vài ngày… vài tháng, không, vài ngày thôi, cậu nhất định sẽ thổ lộ với Bệ hạ, ngay trước khi trở về thế giới Hắc Ám.

Chỉ cần không suy nghĩ đến việc thổ lộ này, Yến Lâu vẫn có thể duy trì vẻ ngoài bình tĩnh rất tốt, cho nên tốn vài phút để chuẩn bị tâm lý thật tốt cho sau này, cậu mỉm cười mở cửa đi ra ngoài lần nữa.

“Bệ hạ.” Yến Lâu bình tĩnh mở lời: “Hai ngày nữa có sắp xếp gì không?”

Nicholas nhanh chóng thu lại quyển sách, suy nghĩ một lát, thử thăm dò nói: “Đi… xem phim?”

Yến Lâu sững sờ, sau đó gật đầu: “Bệ hạ suy thật chu đáo, quả thực thần nên dẫn người tìm hiểu một chút về ngành điện ảnh. Ngoài ra, truyền hình ở thế giới Âm Dương không phát sóng trực tiếp như thế giới Hắc Ám, nhưng thần có thể tìm được một số tác phẩm điện ảnh hay, giúp đỡ công việc của Cyril tiên sinh một chút.”

Chuyển sự chú ý đến công việc, mạch suy nghĩ của Yến Lâu càng ngày càng rõ ràng, kích động trong lòng cũng vì thế mà lạnh đi.

Nicholas: … Hơi hụt hẫng, cảm thấy mình đã làm sai cái gì.

Mạng lưới thông tin của thế giới Hắc Ám mặc dù chưa bắt đầu xây dựng, nhưng vấn đề điện đóm có thể giải quyết, cho nên Yến Lâu sử dụng điện thoại di động, máy tính và phương tiện truyền tải khác để download nội dung liên quan, sau đó mang đến thế giới Hắc Ám để chiếu, cũng được tính là lặn lội đường xa mang văn hóa đặc biệt của thế giới Âm Dương về.

Nicholas mong đợi hai người dắt tay nhau đi xem phim không còn, đã biến thành hai người đi dạo trung tâm thương mại.

Yến Lâu không chỉ mua một đống điện thoại, máy tính mà còn mua một số đồ dùng sinh hoạt cho mọi người, cậu dự định mang về đưa cho Baish và những người khác, hy vọng bọn họ có thể lấy được linh cảm từ đó.

Nicholas theo sau lưng cậu nhìn cậu mua mua mua, mua xong rồi trở về khách sạn, Yến Lâu lại liên tục lên mạng tìm tư liệu.

Đến giữa trưa, Nicholas đề nghị: “Hay là chúng ta đi ăn một bữa rồi về làm tiếp?”

Yến Lâu không ngẩng đầu lên: “Bệ hạ đi đi, thần gọi thức ăn bên ngoài.”

Y muốn đến nhà hàng như một cặp tình nhân, một người đi thì còn ý nghĩa gì nữa?

Nicholas thở dài lấy điện thoại ra, gọi món theo sở thích của Yến Lâu.

Sau khi đặt đồ, y lấy ra một cuốn sách nhỏ, viết lên một trang về sở thích của Yến Lâu: làm việc, đồng thời còn khoanh trọng điểm lại, ở bên cạnh ghi một dòng chữ nhỏ ghi chú: Làm việc đến mức quên mình, cần phải chú ý nhắc nhở cậu ấy ăn cơm với nghỉ ngơi.

Y mở điện thoại ra xem, một lúc sau nhỏ giọng hỏi: “Yến Lâu, em thích hoa gì nhất?”

Yến Lâu không nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời: “Màu trắng là được, không có yêu thích gì đặc biệt.”

Nicholas nhanh chóng ghi vào quyển sổ một dòng chữ: “Ồ, thế còn đồ ăn? Trái cây? Khẩu vị có gì đặc biệt không?”

“Cay một chút, khẩu vị nặng một chút… Trái cây không thành vấn đề.”

Nicholas gật đầu: “Vậy động vật thì sao?”

“Mèo.”



Cuối cùng cũng tìm được thứ mình cần tải xuống, Yến Lâu thở phào một hơi, chợt nghe Nicholas hỏi: “Vậy em có đang sùng bái ai không?”

Yến Lâu chậm rãi ngẩng đầu, hỏi: “Bệ hạ, ngài đang làm gì thế?”

Nicholas nhanh chóng cất quyển sổ đi: “Không có gì, tùy tiện hỏi một chút thôi, em tiếp tục làm việc đi.”

Yến Lâu: ?
« Chương TrướcChương Tiếp »