Kỳ Chính bê hai đĩa thịt nướng trở về, một đĩa đặt trước mặt Giang Trừng Dương và Giang Vãn Nguyệt, Giang Vãn Nguyệt nói tiếng cảm ơn, cậu không đáp, đặt một đĩa khác trước mặt Hạ Đằng.
Có người nhìn đĩa của Hạ Đằng, nói: “Đĩa này trông có vẻ khác?”
Kỳ Chính lại châm thuốc, nói: “Ông đây tự nướng.”
Mọi người vang lên một tràng ồ ồ yo yo.
Lưng Hạ Đằng cứng lại.
Đĩa có năm xiên, hai xiên thịt ba xiên rau, trông màu sắc hơi đậm một chút.
Kỳ Chính đặc biệt nói chuyện với cô, “Không phải có việc gì à? Ăn xong sẽ cho cậu đi.”
Hạ Đằng nhìn cậu bằng ánh mắt, cậu nói chuyện giữ lời?
Kỳ Chính truyền đạt ý tứ, coi như.
Không ai lên tiếng, nhưng họ đều nhìn hiểu ý của đối phương.
Cô không dây dưa, cầm lấy một xiên cắn một tiếng, hương vị lan tràn từ đầu lưỡi, cố gắng lắm mới không nhổ ra.
Rốt cuộc cậu rắc bao nhiêu muối?!
Hạ Đằng không dám nhai, nhanh chóng nuốt trọn một xiên, cả miệng còn mặn đầy vị muối, vội đưa xiên thứ hai vào miệng, nuốt quá nhanh, khi mùi vị xiên thứ hai truyền đến não, cô mới nhận ra nó không phải vị mặn mà là cay.
Đột ngột bị cay cấp độ 7 có cảm giác gì? Đầu óc mơ hồ, miệng cháy bỏng, cả người đều bốc khói trắng.
Cô muốn bùng nổ.
Hạ Đằng bị cay làm ho khan dữ dội, ngay cả cổ cũng đỏ một mảng lớn, cô vội vàng tìm nước uống, Kỳ Chính đưa một ly giấy cho cô: “Uống cái này.”
Mắt cô mơ hồ, không chút suy nghĩ nhận lấy uống vào, một ngụm nuốt xuống, lửa cháy đổ thêm dầu, Hạ Đằng nóng đến mức đầu tóc cũng muốn bốc cháy.
Thứ Kỳ Chính cho cô uống chính là rượu.
Hạ Đằng “Huỳnh” một tiếng đứng lên, cô muốn đi, tốc độ của Kỳ Chính còn nhanh hơn, vắt chân qua, đạp lên ghế của cô chặn đường cô, dựng mí mắt, giọng điệu nhàn hạ:
“Đi đâu thế?”
Hạ Đằng muốn đi qua, cậu không cho, ngăn chặn vững chắc.
Cậu muốn xem cô chết ở chỗ này mới có thể ngừng nghỉ.
Hạ Đằng không thể nhịn được nữa, rốt cuộc cũng bùng nổ, cốc giấy trong tay dùng sức hắt lên mặt cậu, hét lên một tiếng: “Tôi trêu cậu chọc cậu!”
Rượu chảy giọt từ tóc xuống mặt cậu, lại từ mặt cậu chảy xuống đất, cậu không nhắm mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn cô.
Cô thật sự tức giận, nước mắt đảo quanh viền mắt, nhưng không chảy xuống, cô không muốn khóc.
Tóc mái bị mồ hôi dính ướt, mặt và cổ đều đỏ bừng, miệng cay sưng phồng, đôi mắt ướt sũng.
Một bàn người im hơi lặng tiếng, tình huống này quả thật đặc thù, Kỳ Chính không lên tiếng, không ai dám nói chuyện.
Rất lâu sau, cậu thu chân, bỏ mũ xuống lắc lắc đầu tóc, không dùng giấy lau. Cậu không nói lời nào, cứ để cục diện bế tắc, nam sinh bên cạnh Hạ Đằng phá vỡ im lặng, “Còn không chạy mau đi?”
Cậu ta truyền cho cô một ánh mắt, Hạ Đằng giật giật chân, Kỳ Chính không cản. Cậu vẫn không nói gì, dùng răng bật nắp một chai bia, nắp chai bật ra, ngửa đầu tu “Ừng ực ừng ực”, lúc cô đi, nửa chai đã hết, có người khuyên cậu, “Uống ít thôi, đã tám chai rồi đấy, không phải Phàm Tử nói chủ nhiệm lớp các cậu bảo mai về đi học?…”
Mọi người đều vây quanh cậu, không ai để ý đến cô.
…
Trên đường trở về gặp chút khó khăn, cô không nhớ đường, lại không thấy trạm xe buýt, mà dù có tìm được cũng không biết ngồi chiếc nào, muốn gọi xe mới nhận ra huyện Chiêu thậm chí không có dịch vụ gọi xe qua mạng, đứng đợi cả buổi ở ven đường cũng không gọi được xe, taxi dù thì lại tràn đầy, nhưng cô không muốn ngồi.
Bản đồ trên điện thoại cũng không phân rõ từng đường phố như thành thị, khu Tây Lương kia chỉ biểu hiện là một con sông, cô đã từng định vị, không có phương án giao thông công cộng, không có phương án gọi xe, dịch vụ hiện đại và tiện lợi ở đây căn bản không ai dùng, thế nhưng cũng may huyện Chiêu không rộng lắm, cô dựa vào ký ức đi một chốc, trở về gần trường học, bấy giờ gần như đã biết nên đi về như thế nào.
Về tới Tây Lương đã là hơn một tiếng sau, trời tối hoàn toàn, chỉ có muỗi vây quanh đèn đường, trên đùi cô bị đốt hai nốt to, nước khoáng trong tay đã uống cạn, cổ họng không thoải mái, dạ dày như nung như nấu.
Vị cay còn chưa hoàn toàn tiên tan.
Trước cửa nhà bà Thẩm Phiền, Giang Trừng Dương ngồi dưới đất, hai cánh tay khoanh trên đùi, đầu vùi vào giữa. Cậu nghe thấy động tĩnh, ngẩng lên nhìn về phía cô, không cúi xuống nữa.
Tâm trạng rất kém, giống như chú chó to bị tổn thương.
Hạ Đằng không còn chút tâm tình duy trì quan hệ nào nữa, cô dừng lại trước mặt cậu, không chào hỏi, Giang Trừng đứng lên từ trên mặt đất, nhường chỗ cho cô vào cửa. Mắt thấy cô muốn đẩy cửa đi vào, cậu rũ đầu vội vã nói câu: “Hôm nay rất xin lỗi cậu.”
Giọng điệu cực kỳ áy náy, nhận ra được cậu nói thật lòng, cũng là người duy nhất ở đây hôm nay cảm thấy cô bị bắt nạt.
Lòng Hạ Đằng chợt dâng lên một tia hối hận, cô không nên trút giận lên đầu người vô tội, Giang Trừng Dương lại nói: “Nhưng cậu không nên dây vào Kỳ Chính.”
Cô nắm chặt tay, “Tớ không chọc cậu ta.”
“Cậu…”
“Nhưng mà các cậu đều sợ cậu ta như thế.”
Giang Trừng Dương nói: “Huyện này không ai dám chọc cậu ấy.”
“Vậy thì phải bắt cậu ta lại.”
“Cậu ấy không phải loại người như vậy.” Giang Trừng Dương lắc đầu, “Cậu hiểu lầm rồi.”
Hạ Đằng không muốn tiếp tục đề tài này, cô thật sự không có tâm tình, “Tớ muốn đi vào, tạm biệt.”
Cô vào sân, đóng cửa, hai cánh cửa từ từ hợp lại, Giang Trừng Dương vẫn đứng bên ngoài, vẻ mặt lo lắng và tủi thân, cô chẳng muốn để tâm, đi thẳng vào phòng khách, người nên tủi thân rõ ràng là cô.
Trong phòng, bà đang ngồi trên ghế mây nghe hát, tai không thính lắm, không nghe thấy Hạ Đằng vào nhà, cô đi đến trước mặt bà mới hoàn hồn, hỏi: “Sao bây giờ mới về?”
Hạ Đằng lắc đầu, vứt cặp sách lên mặt đất, không muốn nói chuyện.
Bà nhận ra gì đó, bảo cô đi rửa tay rồi ăn cơm. Cô vốn không muốn ăn, nhưng nhìn thấy là cháo trắng nên lại rồi xuống.
Đã hơi nguội, bà muốn hâm nóng cho cô, cô nói không cần, nguội vẫn ngon, vừa hay dập lửa trong người cô.
Uống xong một chén cháo trắng, thấy thoải mái không ít, Hạ Đằng dọn chén đũa, radio trong phòng khách phát bài “Tỏa Lân Nang”, lời nhạc xa xăm hòa cùng tiếng côn trùng kêu vang trong đêm tối, Hạ Đằng ngồi trên sô pha nghe một lúc, lòng rạo rực cả ngày giờ phút này đã tĩnh lại.
(Tỏa Lân Nang là một bài kinh kịch.)Nhà bà Thẩm Phiền được Trần Phi Vãn sửa sang rất đẹp, phòng khách và phòng bếp thông nhau, khá rộng rãi, phòng khách có hai cửa sổ sát đất lớn, lúc này đang mở, rèm cửa bị gió đêm thổi bay một góc, trong phòng thật mát mẻ, mặt đất được vầng trăng rải đầy ánh bạc.
Cô nhắm mắt, vùi mình trên sô pha, bà ngồi lại đây, kéo tay Hạ Đằng, để cô gối đầu lên đùi bà.
Bà nhẹ nhàng vỗ Hạ Đằng, động tác này mang ý vỗ về, mắt Hạ Đằng bỗng thấy cay cay, hôm nay đây là lần thứ hai cô muốn khóc.
Cô rất ít khi bộc lộ hết mình, thân phận và tình cảnh của cô không cho phép cô nói quá nhiều với người khác, mặt trái của sự nổi tiếng khi còn niên thiếu đó là tất cả người trưởng thành đều coi cô như công cụ kiếm tiền, giao tiếp xã hội cũng là vì lợi ích, bạn bè vây quanh cô là bởi vì cô nổi tiếng, người thân khen cô là bởi vì cô làm họ nở mày nở mặt, còn chính bản thân cô chỉ có thể bị phong tỏa.
Thế nhưng khi cô tới đây, bỏ đi tất cả ánh sáng, cô phát hiện thì ra mình lại khiến người ghét bỏ, ích kỷ, tự kiêu, tự cho là thanh cao. Giữa tiếng đồn huyên náo trong thành phố cô khát vọng thật tình, trở lại với thực tại cô không bỏ xuống được hư vinh, kết quả hiển nhiên là bị người ở cả hai thế giới vứt bỏ.
Hạ Đằng che đôi mắt, giọng buồn buồn nói: “Họ không thích cháu.” Cô hít hít mũi, “Cháu cũng không thích họ.”
Bà chầm chậm vỗ cô, bàn tay thô ráp, nhưng có độ ấm truyền tới, bà nói: “Cháu thích họ, họ mới có thể thích cháu.”
Hạ Đằng nói: “Nhưng họ không hoan nghênh cháu.”
“Bởi vì cháu mới tới, họ chưa biết cháu. A Đằng, đừng quá nóng vội, mẹ cháu quá để ý ánh mắt của người khác, cháu không được học theo.”
Bà không biết chuyện xảy ra ở thành phố của cô, đoán chừng bà cụ không thể tiếp nhận nên Trần Phi Vãn vẫn chưa nói với bà.
Hạ Đằng không nói chuyện, sao cô có thể không thèm để ý ánh mắt của người khác?
*
Sáng sớm vừa mở mắt ngoài trời đã đổ mưa, cửa sổ giống như khuôn mặt đang khóc, vệt nước chảy ròng ròng, Hạ Đằng mở cửa sổ, gió lạnh cuốn theo nước mưa ập vào mặt, trời âm u, cây trong sân bị nước trút vào vang tiếng “rào rạt”, phiến lá không chịu được sức nặng của nước, rũ xuống.
Cô không có đồng phục, nhưng nhìn bạn cùng lớp ngày hôm qua, hình như không ép buộc mặc đồng phục hằng ngày.
Hạ Đằng có rất nhiều quần áo, phần lớn đều là những nhãn hiệu quảng cáo tặng, cô chọn ra một chiếc áo phông và quần dài kiểu dáng đơn giản nhất, vừa ra đến cửa bà Thẩm Phiền đã nhất quyết làm cô phải mặc thêm một chiếc áo khoác dệt kim.
Phương bắc vừa vào mùa mưa liền đặc biệt lạnh, Hạ Đằng bị gió thổi run rẩy cả đường, hành lang lớp học dính đầy vết chân bùn đất, Hạ Đằng cẩn thận vòng qua đi đến cửa lớp 12-6, cất ô treo bên ngoài, tiến vào lớp, hơi ấm trong phòng phả lại làm mắt kính nổi lên một tầng hơi nước, không nhìn rõ cái gì, cô gỡ xuống vừa lau vừa đi tới chỗ ngồi, không nhận ra trong lớp yên tĩnh một cách không bình thường.
Đến cạnh bàn, mắt kính lại đặt lên sống mũi, hồi phục thị lực, cô dừng lại.
Bàn cuối cùng, chỗ trống ngày hôm qua đang có người ngồi, nằm bò lên bàn ngủ.
Chả trách, người trong lớp ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Một tên Diêm Vương đang ở đây.
Cảm giác cay đến bốc cháy tối qua lại nổi lên, Kỳ Chính gây ra cảm quan ký ức cho cô thật quá đáng sợ.
Hạ Đằng quay mặt đi, vừa muốn ngồi xuống, phát hiện cửa sổ cạnh chỗ của mình bị mở rộng, trên bàn ướt sũng nước, cô ngẩng đầu nhìn cửa sổ trong lớp, tất cả đều đóng, chỉ có cửa sổ chỗ cô là mở.
Cô xoay người hỏi nam sinh bàn sau: “Ai mở cửa sổ?”
Nam sinh cúi đầu sửa bài tập, không buồn ngẩng đầu, “Không biết.”
Cô không hỏi nữa, quay lại lấy giấy lau khô, lại đóng cửa vào.
Một lúc sau, Giang Trừng Dương và Giang Vãn Nguyệt vào lớp, Giang Vãn Nguyệt thoáng nhìn về phía cô, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, ngồi vào bàn đầu tiên. Giang Trừng Dương nhìn cô, dường như muốn nói chuyện với cô, Hạ Đằng cúi đầu mở sách, tránh ánh mắt của cậu.
Trải qua ngày hôm trước, mọi người đều không vui vẻ, bà Thẩm Phiền nói rất đúng, cô có chút nóng vội.
Tần Phàm giẫm lên tiếng chuông đi vào từ cửa sau, tiết tiếng Anh đã bắt đầu.
Tiếng đọc bài bị cắt đứt từ giữa lớp, chỉ có học sinh mấy bàn đầu đọc, những bàn sau im lặng tập thể. Hôm nay lại là ngày mưa dầm, mưa hắt vào cửa sổ phát ra tiếng vang lộp độp, âm thanh này thật ru ngủ, vài người đều ngủ gà ngủ gật.
Giáo viên tiếng Anh là người phụ nữ tròn xoe, đã sớm buông tha hai dãy bàn cuối, tiếng giảng bài truyền đến giữa lớp trở lên, cơ bản không đi vào khu vực phía sau.
Hạ Đằng nghe giảng rất khó, cô muốn nghiêm túc nghe, đáng tiếc ngâm mình trong phòng học nhiệt độ dần dần lên cao, cô càng ngày càng buồn ngủ, cuối cùng bị bao quanh bởi không khí hỗn loạn của dãy bàn cuối, cô gục đầu xuống bàn ngủ mất.
Tỉnh lại đã hết hai tiết học, đang là giờ nghỉ giữa hai tiết, trước nay cô chưa từng ngủ lâu như vậy trong lớp, nhìn dáng vẻ giáo viên đúng là thật sự mặc kệ học sinh ngồi cuối.
Cô hoạt động bả vai, cầm cốc đi tới phòng nước lấy nước, rất nhiều người ngủ trong lớp, cô đưa mắt ra sau, người ngồi bàn cuối vẫn đang nằm bò, cặp sách vẫn ném y nguyên trên bàn như đầu giờ sáng.
Xem ra chưa từng tỉnh.
Đi trên hành lang, Hạ Đằng kéo chặt áo khoác trên người, bên ngoài trời đang mưa bụi dày nặng, mưa rất to, tiếng gió thét gào. Không biết vì sao, đến lúc này cô vẫn cảm thấy ngày hôm nay còn chưa bắt đầu.
Phòng nước sếp hàng khá dài, cô rót nước sôi trở về, lớp đã có khá nhiều người tỉnh ngủ.
Trở về chỗ, Hạ Đằng không ngồi xuống.
Cửa sổ lại bị mở ra.
Mưa gió ùa vào từ cửa sổ, hắt vũng nước lên bàn cô, nhưng lần này trên bàn cô đang bày sách, túi đựng bút, vở ghi, tài liệu ôn tập, không một thứ may mắn thoát khỏi, tất cả đều ướt nhẹt.
Hạ Đằng chậm rãi vặn chặt nắp đặt cốc nước xuống, hỏi người ngồi sau: “Ai mở cửa sổ?”
Lần này hiển nhiên nam sinh đó biết, cà lơ phất phơ chống đầu nói: “Cậu tự nghĩ xem.”
Kỳ Chình và Tần Phàm đang ngủ, Giang Trừng Dương không ở trong lớp, Giang Vãn Nguyệt ngồi bàn đầu làm bài.
Triệu Ý Hàm lúc này đi vào lớp, đằng sau vẫn là hai cô nàng kia, cô ta thấy Hạ Đằng trầm mặt đứng bên bàn, vừa cười vừa nghiêng đầu nói chuyện với một cô nàng trong đó.
Hạ Đằng mở miệng vào lúc cô ta sắp tới chỗ ngồi: “Này.”
Hôm nay trong lớp không có gì ầm ĩ, tiếng “Này” mang khẩu khí tuyên bố của cô lập tức khiến mọi người chung quanh chú ý.
“Hầu gái” số 1 kéo kéo áo Triệu Ý Hàm, ý bảo Hạ Đằng đang gọi cô ta, Triệu Ý Hàm làm như không nghe thấy, thảnh thơi ngồi xuống, lấy gương trên bàn ra soi ngắm.
Hạ Đằng lại quay đầu hỏi người ngồi sau: “Có phải cậu ta không?”
Nam sinh liếc cô không nói, sau đó kêu lên về phía bên kia: “Triệu Ý Hàm cậu lại đây mà tự giải quyết được không? Cậu ta cứ hỏi tôi!”
Ngắm vuốt một lúc, Triệu Ý Hàm cất gương, mang theo hai nàng hầu gái đi tới, cô ta không nhìn Hạ Đằng mà nói với nam sinh kia trước:
“Lần sau gọi chị Hàm của em, nghe thấy không?”
Nam sinh làm động tác nôn mửa, Triệu Ý Hàm cười đánh cậu ta một cái.
Không khí này thật kỳ quặc.
Họ trông như một tập thể, mặc kệ có phải cô bị nhằm vào, bị trò đùa quái đản hay không, người có mắt đều có thể nhìn ra Triệu Ý Hàm đang chỉnh cô, cũng không ai coi ra gì.
Bởi vì cô chỉ là người đến từ bên ngoài.
Tựa như lúc này, chỉ có cô tức giận. Mà sự tức giận của cô, không hề có sức uy hϊếp đối với họ, trong mắt những người khác, chỉ có thể coi như một tuồng kịch.