Mọi người ở thời đại này có thể thu thập được rất nhiều tin tức, nhưng đồng thời trắng đen, thật giả lẫn lộn.
Mọi người đều có thể tận hưởng những thú vui mới, tận hưởng phúc lợi mà phát triển kinh tế lẫn khoa học, kĩ thuật đem lại, nhưng đồng thời cũng có nhiều cám dỗ khiến con người lâm vào nghiện, sa đà, đạo đức thoái hoá...
Giữa những thứ thật giả xáo trộn, trắng đen thị phi, đảo điên nhận thức, đạo đức bắt cóc....
Nhân cách, phẩm đức của con người bị đánh giá, dò xét nhiều hơn bao giờ hết. Giữa những áp lực đè nặng, những ánh mắt soi mói, ai cũng muốn có một không gian riêng, thoải mái hít thở,...
Hạ Đằng kiêu ngạo, sống dưới ánh đèn flash, mỗi bước đi trong cuộc sống đều ngập tràn khả năng.
Kỳ Chính dã man, sống tùy tiện, máu của cậu hòa quyện cùng bụi đất, tươi đẹp và gió Bắc cuồng vọng nhất.
Tất cả giả tưởng tốt đẹp của cô bị một con dã thú tên “Kỳ Chính” cắn xé vỡ vụn.
Thế nhưng Hạ Đằng mười tám tuổi không nhớ những đặt điều ngôn luận, không nhớ bóng tối mà chỉ nhớ nơi phố huyện nhỏ bé nghèo nàn kia, sau khi tan học Kỳ Chính gắng nhét vào miệng cô miếng mơ chua.
Ráp và cứng, chua đến ê răng, cô chảy nước mắt, cậu lại ngồi một bên cười châm chọc.
Đó là thời đại con người sống trong bão táp miệng lưỡi thế gian, có người mệt mỏi không chịu nổi, có người điên cuồng, có người mất hết hy vọng, có người vứt bỏ mạng sống.
Nhưng vẫn đang có người chưa bị sóng triều bao phủ, dùng sức lực của bản thân để đập tan thói tục của thời đại.
Sự mới mẻ, trong sạch và mạnh mẽ của cậu là điều cô thích.
Liệu có phải thời đại này là tốt đẹp nhất?
Không phải.
Nhưng tôi vẫn cảm ơn nó, chính vì như thế mà thiếu niên đầu đường phố huyện kia có được tâm hồn trong sạch nhất, chiếm lấy từng ngọn núi con sông trong thanh xuân của tôi.