Nguyễn Nhã tuy được Mạnh Bà phía sau giúp đỡ, cuộc sống cũng không có mấy phần khó khăn, nhưng hắn lại luôn trải qua ngày tháng sống trong cô độc.
Một kẻ không có trái tim, không có tình cảm, mọi thứ vui buồn đều do kiếp sống trước đây giúp nhận thức được. Hắn không thể chết, cũng không già đi, cả đời dù có sống cùng người khác, đến một lúc, cũng phải trơ mắt nhìn họ rời khỏi cõi đời. Vì vậy, luôn âm thầm sống tách biệt với mọi người, cũng không muốn thân thiết với bất cứ ai. Lặng lẽ ngày ngày tìm kiếm một người có khuôn mặt giống Lạc Minh.
Nhưng ông trời đâu cho hắn toại nguyện, mãi đến khi gặp được cậu, cũng là lúc người kia đã ở tuổi xế chiều.
Lạc Minh chuyển kiếp thành một vị địa chủ họ Trương giàu có. Nhà cửa, ruộng vườn có nhiều nhưng lại sống cảnh độc thân, không con không cái. Luôn bị dằn vặt bởi những giấc mơ kỳ lạ lặp đi lặp lại mãi. Những khi rảnh rỗi thì làm việc thiện giúp đời, không thì ra đồng coi dân gặt lúa.
Nguyễn Nhã đến nhà xin làm thằng ở, cộng thêm giỏi võ nên ông ta rất quý coi như người thân trong nhà. Nhưng số phận sớm đã an bài, không thể tránh khỏi việc phải nhớ ra chuyện của kiếp trước. Vào một ngày, có một bà già mù đến nhà xin nước. Vốn địa chủ Trương là người nổi tiếng thương người, thấy bà cơ cực liền cho người giúp đỡ.
Bà ta tuy mù, nhưng là người tu đạo, chỉ cầm tay lập tức biết ông có ưu phiền. Vài câu nói, là có thể đem toàn bộ tâm sự giấu trong lòng đối phương ra phơi bày. Ông mạnh dạn, nhờ bà giúp đỡ, cuối cùng chỉ cần dùng chút phương pháp liền giúp vị địa chủ nhớ ra mọi chuyện trước đây. Ông không chấp nhận nổi sự thật, sai người gọi Nguyễn Nhã đến hỏi thử. Để rồi nhận được kết quả đau lòng, lạnh lùng cho người đuổi hắn đi, cả đời cũng không muốn gặp lại.
Mặc dù kẻ kia không còn ở bên cạnh, nhưng trong lòng lại dấy lên một tâm sự khác. Dần dần tích thành bệnh, thuốc thang cách mấy cũng không khỏi. Đến lúc tuổi thọ đã hết, mới coi như miễn cưỡng cùng nhau trải qua một kiếp.
Ở kiếp thứ hai, Nguyễn Nhã bây giờ đã đổi tên thành Lạc Văn Nhã. Anh không muốn bản thân vẫn còn là kẻ mà Lạc Minh mỗi lần nhắc đến là chán ghét. Thời gian trôi qua lâu như vậy, đủ để kẻ máu lạnh như anh nhận ra nhiều điều.
Trong một buổi tiệc rượu, anh nhìn thấy một đám thanh niên công tử, vây quanh một người. Ý muốn quấy rối, cậy quyền làm điều sai trái hiện đầy trên mặt họ. Người thanh niên với khuôn mặt đẹp trai nhưng ánh mắt lạnh lùng tiến đến. Sau khi giải quyết được đám con ông cháu cha đó qua một bên, mới hay kẻ kia là cậu.
Anh vờ như không quen biết, lần nữa hỏi han về người mà bản thân đã dần không nhớ nổi khuôn mặt. Nói ra có vẻ vô lý, nhưng lần trước gặp địa chủ Trương, ông ấy đã già đâu còn mang dáng vẻ trước đó anh từng thấy. Trôi qua cả đời người, bao nhiêu thứ vẫn diễn ra bảo một người nhớ mãi hình dáng một người khác. Liệu có bao nhiêu người làm được?
Cậu út nhà họ Lâm, trong miệng đời là một tên yếu đuối, không thích phụ nữ. Dù gia cảnh thuộc hàng khá giả, nhưng vẫn không tránh khỏi bị người đời dè bễu, nói ra nói vô. Từ ngày gặp ông chủ Lạc, coi như đã có một chỗ dựa vững chải mà chấp nhận ở bên cạnh.
Dù thời đó còn nhiều rào cản, nhưng với quyền uy của mình, hai người dễ dàng lấy nhau ở chung một chỗ. Cứ ngỡ ngày tháng tốt đẹp này, sẽ kéo dài cho đến khi Nhã hoàn toàn thay đổi được con người cậu. Nhưng anh đã lầm, cho đến một ngày tối trời, căn nhà của hai người bị một đám kéo đến cướp bóc trong đêm. Anh vì bảo vệ Lâm Vũ mà đỡ dùm một nhát dao chí tử. Dù bọn cướp đã bị bắt giữ ngay sau đó, nhưng bị mật che dấu bao lâu nay bị phơi bày.
Nhã không chết, vết thương cũng tự lành, chính nhát dao đó làm cho Lâm Vũ bộc phát đau buồn mà nhớ đến chuyện ở kiếp trước. Hoàn toàn bị quá khứ nhấn chìm một lần nữa. Trong phút mất kiểm soát, đã tự tay kết liễu cuộc đời ngắn ngủi của mình. Lần thứ ba nhìn thấy người mình yêu chết trước mặt, dù trái tim không biết đau, nhưng tinh thần của anh hoàn toàn chấn động.
Chấp niệm của Lạc Minh trong người họ là quá lớn, hết lần này đến lần khác không cho anh có cơ hội sửa sai. Mỗi một kiếp sống lại, đều kết thúc một cách khổ sở như vậy. Dằn vặt anh, khiến anh thống khổ. Thật may, Mạnh Bà đã lấy mất trái tim nếu không, đối diện với những điều này anh làm sao trụ nổi qua tận ba kiếp?
Lần này, Nguyễn Nhã được chú Lê đưa đến gặp cậu từ khi cậu chỉ là một cậu nhóc. Không muốn bản thân, tiếp tục đi vào vết xe đổ của hai lần gặp trước. Nhã tuy luôn đi theo, bảo vệ cho cậu, nhưng mãi đến khi cậu học năm hai anh mới chính thức xuất hiện.
Hiện tại ngoại hình, tính cách có thể coi là hoàn chỉnh nhất, gần giống nhất với Lạc Minh. Nhưng anh không muốn bị cậu đẩy ra quá sớm, vì vậy mà tiếp tục che dấu chính mình.
Anh muốn sống một cuộc đời bình lặng với cậu, muốn trải qua ngày tháng vui vẻ cùng cậu. Anh muốn sống với tư cách là một Lạc Văn Nhã, chứ không phải là Nguyễn Nhã trước đây. Vì vậy, mà khoảng thời gian qua, hết lần này đến lần khác nói dối cậu, lừa gạt cậu. Mục đích, cũng chỉ là muốn tiếp tục bảo vệ cậu, bù đắp lỗi lầm cho đối phương.
Minh im lặng nghe anh kể đến đây, mắt mũi đã đỏ rực, nước mắt cũng sớm thấm ướt một mảng băng quấn trên mặt.
Cậu buồn quá! Đau lòng quá!
Trái tim của cậu, cảm giác như bị ai đó bóp cho nghẹt lại!
Tại sao mọi thứ, lại diễn ra thế này? Tại sao người trước mặt, lại có thể chịu đựng được lâu đến thế? Tất cả chỉ vì, muốn chuộc lại lỗi lầm của người tên là Nguyễn Nhã sao?
Thật ngu ngốc! Thật cứng đầu! Có đáng hay không chứ?
Lạc Minh của bây giờ, làm gì có tư cách hận anh nữa. Mọi thứ anh trả cho cậu, cậu thật sự muốn dùng cả đời này để cùng anh giữ lại. Xóa bỏ hết mọi hận thù, cùng dằn vặt trong lòng của cả hai người.
Minh muốn ở cùng anh, dù cho anh có là thứ gì đi chăng nữa, cậu cũng muốn ở cạnh!
Nhã thấy người trước mặt khóc vì mình, không thể nhận ra đối phương đang đau lòng, hay là uất hận. Nhưng việc nhìn thứ mặn chát rơi ra liên tục, như tràng hạt bị đứt dây rơi vỡ dưới đất. Anh thật sự không đành lòng được mà đi đến giường bệnh, đưa tay ra ôm lấy cậu vào lòng.
Trong căn phòng bệnh viện, tiếng khóc ai đó phát ra thật bi thương. Như thể đã kìm nén khá lâu, mới có thể thoải mái trút ra như thế này.
Gió ngoài cửa sổ liên tục thổi vào, không khí lạnh những ngày cuối năm, khiến trái tim phần nào được xoa dịu. Tay Minh bám chặt vào áo của anh, gục đầu vào ngực anh mà khóc.
Lời nói của cậu, dù đứt quãng theo tiếng nấc, nhưng là lời thật lòng, nên cậu thật sự muốn nói cho anh nghe.
- Nhã, mình làm hòa đi, tôi.. không muốn giận anh nữa!
Nhã cúi thấp đầu, ánh mắt lập tức cong lên, tràn ngập niềm vui nơi đáy mắt. Anh hơi dùng lực mà siết chặt tay, nhanh chóng nói với cậu:
- Được, vậy chúng ta làm hòa!
Minh biết anh không có tình cảm, nhưng cậu mặc kệ, cậu muốn ở cạnh anh. Cả đời này..
* * * Chỉ duy nhất muốn ở cạnh một người là anh!
Tối hôm đó, Minh nhân lúc Nhã ra ngoài mua cháo, đã lén gọi cho chú Lê hỏi vài vấn đề.
- Chú giúp cháu chuyện đó được không?
- Cháu à, cháu làm vậy, là làm khó chú đấy. Cháu làm ông già này hao tổn phước đức dành dụm cả đời, có biết không hả?
Giọng chú Lê bên kia điện thoại, có vẻ như đang từ chối, nhưng thật ra ông chỉ đang trách cậu làm tổn phước của mình mà thôi. Con người của ông, thứ khiến bác sĩ tâm lý kiêm nghề thầy pháp sợ hãi chính là đυ.ng đến phước đức.
Bản thân ông cũng muốn vui vẻ sống tới già, con cháu quây quần hiếu thảo. Giúp cũng đã giúp đến mức này, cố gắng thêm một chút nghĩ lại cũng chẳng sao.
Minh cười hì hì, cám ơn chú liên tục, miệng còn khoe khoang.
- Chú giúp thằng cháu của chú, phước của chú kiếm được còn nhân đôi đấy chứ không phải đùa đâu. Chú hiểu mà đúng không ha ha ha!
Chú Lê nghe cậu nói vậy, chợt hiểu ra, cũng hùa theo ngửa cổ mà cười lớn.
Minh tắt điện thoại, xoay người đi đến cạnh cửa sổ ngồi xuống. Cậu đưa mắt nhìn ra bồn hoa phía ngoài cửa sổ. Nơi những bông hoa cúc họa mi trắng muốt, nhỏ xinh đang rung rinh trước gió.
Cậu nhìn bông hoa mỏng manh, bị gió vờn cho nghiêng ngả. Không hiểu sao, lại nở ra một nụ cười. Minh hít một hơi thật sâu để không khí căng tràn trong lá phổi. Cuộc đời vốn dĩ vô thường, hiện tại mới là thứ quý giá nhất. Cứ trân trọng những gì mình đang có, đến lúc nhắm mắt xui tay, bản thân mới không thấy tiếc nuối những thứ không mang theo được.
Đang suy tư, một cơn gió thổi qua, khiến cậu lạnh mà rùng mình một cái.
Minh vẫn không để tâm, để mặc bản thân hứng gió lạnh. Không những không ghét bỏ, mà cậu thật sự còn thích cái không khí lạnh lẽo này. Đang thả hồn theo gió, ngắm nhìn những bông hoa. Vai cậu bỗng cảm giác, bị một thứ ấm mềm phủ lên.
Minh quay đầu, nhận ra Nhã đã trở về. Anh sợ cậu lạnh, nên mang chiếc chăn mỏng phủ lên người cậu. Minh thấy người trước mặt, liền nở nụ cười tinh nghịch, túm tay anh kéo đến gần. Tự nhiên vòng tay qua eo, ôm chặt lấy người đang đứng.
Ấm áp thật!
Cậu tự nhủ trong đầu, giữ nguyên như vậy mà ôm một lúc.
Đến khi nghe tiếng ho khan của ai đó, mới luyến tiếc buông tay rời khỏi.
Cô y tá đi đến, liếc nhẹ hai người một cái, vui vẻ cười:
- Xin lỗi đã chen ngang, nhưng hai tên nhóc các cậu đó nha, tôi đây bị thồn cơm chó đến mức phát ngán rồi đấy. Nhanh chóng khỏe lại, rồi xuất viện đi. Bà cô này, sắp không trụ nổi nữa rồi ha ha ha!
Minh nghe vậy, chỉ biết cúi đầu cười. Cô y tá chích cho Minh một mũi thuốc, kiểm tra cẩn thận vết thương rồi rời khỏi. Chỉ sợ ở đây lâu, sẽ bị ánh mắt ngọt ngào của ai kia dìm cho chết ngạt.
Nhã nhìn bóng lưng kia rời khỏi, mới mang cháo nóng đến thổi nguội đưa cho Minh. Nhận thấy tay cậu cũng không tiện múc, anh xắn tay ngồi lên giường đút từng muỗng cho cậu. Chưa bao giờ, Minh cảm thấy quý trọng giây phút này đến vậy. Cậu muốn nhanh chóng khoẻ mạnh, để cùng chú Lê thực hiện điều đã nói với ông ấy.
Cậu muốn tháo gỡ nút thắt trong lòng của anh!
Bác sĩ chính sau khi kiểm tra tổng quát một lượt. Không phát hiện biến chứng dị thường trong não bộ, báo với Nhã có thể ký giấy xuất viện đưa cậu ta trở về nhà.
Tuy đầu đã không sao, nhưng vết thương ngoài da vẫn chưa khỏi, Nhã lái xe đưa cậu về thẳng nhà của mình. Muốn tự tay chăm sóc cho cậu ta.
Minh đã gọi điện báo cho giáo viên bộ môn, nên mấy ngày nay chỉ nằm ở nhà tịnh dưỡng. Ngày ngày được người kia lo ăn lo ngủ, chẳng khác gì ông hoàng. Minh nằm dài trên sô pha xem ti vi, lâu lâu lại liếc mắt nhìn Nhã nấu ăn trong bếp. Quả thật chẳng khác gì một gia đình, tâm trạng của cậu liền cảm thấy rất vui vẻ!
Tên nhóc nào đó để điều khiển lên bàn, rón rén đi đến sau lưng anh. Vừa tính dơ tay ra hù, thì sớm đã bị đoán trước, anh nhanh chân né qua một bên khiến cậu ngã nhào.
Mang tâm trạng hơi quê lật đật ngồi dậy, Minh cười nhìn anh trách móc:
- Dù anh biết em sẽ hù, nhưng nếu anh giả vờ diễn một chút chắc chắn em sẽ rất vui. Chứ không phải né sang một bên, để em té nhào như thế nhé Nhã!
Nhã tựa người vào cạnh bếp, mỉm cười nhìn Minh nói với giọng ngọt ngào.
- Nào, vậy cho em hù lại, lần này tôi sẽ diễn đúng vai!
Minh phất tay, quê thì cũng đã quê rồi còn làm lại làm gì nữa cho mang nhục. Cậu đi đến gỡ nắp nồi ngó một cái. Là canh xương hầm củ, ăn kèm với cá lóc kho nghệ. Toàn những món mà cậu thích ăn, cũng không lo sẽ làm vết thương để lại sẹo.
Cậu vui vẻ nhón chân ôm Nhã một cái, rồi nói với anh:
- Cuối tuần này về nhà đi, tay chân em cũng khỏi rồi, em muốn gặp chú Lê giải quyết chút việc!
Nhã gật đầu, đưa tay xoa đầu cậu một cái. Bỗng dưng l*иg ngực lại phát đau, khiến toàn thân anh không chống đỡ được mà khụy xuống. Minh lo lắng, ngồi xuống đỡ lấy anh, vừa mở miệng bảo đi bệnh viện thì sực nhớ ra anh bất tử.
Chỉ là, cậu không biết tại sao anh lại đau đớn như vậy. Nhớ lại lần ở nhà anh, và lần ở bệnh viện, chẳng lẽ là do cậu thể hiện tình cảm của mình với anh hay sao? Minh vội buông tay, để Nhã ngồi đó mà chạy đi cách xa một đoạn. Không ngờ, ấy vậy mà lại có kết quả, cơn đau của Nhã cũng vì khoảng cách của hai người mà nhanh chóng tan đi.
Nhã ôm ngực chống tay vào thành bếp đứng dậy, cúi đầu đứng yên ở đấy. Nhớ lại lời của Mạnh Bà, dù anh có muốn cũng không thể yêu cậu. Nhưng nếu cậu yêu anh, ngực trái sẽ lập tức phát đau. Đây chính là cái giá, của việc cãi mệnh trời mà giữ lại ký ức, để được ở bên cạnh người mình muốn gặp.
Chỉ là anh không ngờ, Minh lại yêu anh đến vậy. Ở kiếp thứ hai, dù Lâm Vũ cậu ấy cũng yêu anh, nhưng tình yêu đó sớm đã bị tảng đá trong lòng làm cho vơi bớt. Cuối cùng bị chấp niệm của tiền kiếp đánh gục, nghĩ quẩn mà làm hại bản thân. Do đó cảm giác anh chịu đựng, cũng không đau đớn như lúc này.
Hai người đứng nhìn nhau, trong lòng bỗng chốc xuất hiện nhiều tâm sự. Minh nở nụ cười an ủi, dù gì cũng là cậu chấp nhận ở cạnh anh. Cùng anh vượt qua hiện thực nghiệt ngã này, mới là điều mà cậu nhắm đến.
- Em sẽ cố gắng không thể hiện tình cảm quá nhiều. Xin lỗi!
Nhã nhìn thẳng vào mắt của đối phương, anh biết cậu ấy đang buồn, đang tự trách bản thân. Nhưng tình cảm của một người, làm sao nói người ta bỏ là bỏ được. Chẳng phải chính anh cũng vì vậy mà đứng ở đây sao.
Nhã đi đến, Minh lại xoay người vờ dọn dẹp, thật sự hiện tại cậu cảm thấy le lói nhiều cảm xúc ở trong lòng. Sợ nhìn anh, sẽ không chịu nổi mà khóc. Nhã nhìn tấm lưng của cậu, trông rất cô độc. Không suy nghĩ, mà luồn tay qua eo kéo cậu vào lòng mang theo sự yêu thương gục đầu lên vai nói nhỏ:
- Tôi không sao, em đừng trách bản thân. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, tôi dù sao cũng sẽ không vì vậy mà chết được!
Minh cúi đầu cười, nhưng nụ cười của cậu là để cho anh yên tâm. Thật sự không nghĩ đến, việc mình ở cạnh anh lại làm cho anh đau khổ như vậy. Cậu thật sự muốn nhanh chóng về nhà!
Cuối tuần cũng đến, Minh bây giờ cũng đã khoẻ mạnh, chỉ là vài vết thương vẫn còn đang đóng vảy chưa thể lành. Cậu tìm một cái áo thun dài tay, vừa giữ ấm, vừa che đi mấy vết thương trên người. Cùng Nhã lái xe về gặp chú Lê.
Anh thấy Minh mấy ngày nay có chút kỳ lạ, thật sự không biết cậu ấy đang nghĩ gì. Chỉ có thể đi tới đâu biết tới đó, cố gắng hết sức mình mà thôi.