4. Ôn Hạ bị tiếng rung của đồng hồ báo thức đánh thức, cô vậy mà ngủ cả đêm trên chiếc bàn gỗ trong phòng trực, màn đêm ngoài cửa sổ trời còn chưa sáng tỏ, không thấy Lệ Trạch Xuyên đâu.
Cô ôm cái lưng mỏi nhừ nhìn thời gian, đã 6 giờ 15, cô sắp muộn.
Ôn Hạ cũng không quan tâm rửa mặt, xông ra ngoài, ở cửa đâm phải Nặc Bố.
Nặc Bố sửng sốt lắp bắp: "Anh Tang Các bảo em gọi chị dậy ăn sáng. Anh ấy nói đội chuẩn bị xuất phát, nếu chị không muốn ở lại trạm bảo hộ ngồi chờ, thì động tác mau nhanh lên."
Khu vực cao nguyên mặt trời mọc rất muộn, đến bảy giờ trời mới sáng. Ngọn đèn vàng ấm áp với công suất lớn được bật trong căng tin, một đám đàn ông cao lớn ngồi ăn sáng, làn hơi nóng trắng xóa bốc lên làm mờ đi khuôn mặt của họ.
Lệ Trạch Xuyên nhìn thấy Ôn Hạ đi vào, vỗ vào chỗ trống bên cạnh nói: "Nhanh lên, mười phút nữa xuất phát."
Ôn Hạ ngồi xuống cạnh Lệ Trạch Xuyên, nhìn thấy cái bát được mở ra trước mặt, không khỏi sửng sốt. Bên trong là một tô mì nước màu trắng sữa, nhưng trong tô của cô lại có thêm hai quả trứng luộc đã lột vỏ.
Lệ Trạch Xuyên húp nước mì nói: "Đừng cảm động, tiền tăng ca hôm qua của em đều ở đây đấy."
Ôn Hạ trợn mắt, coi quả trứng luộc là Lệ Trạch Xuyên, cắn vào bụng.
Liền Khải với Tây Trát ở lại để thẩm vấn phạm nhân, Nặc Bố chở Kha Liệt và người chăn nuôi gia súc dẫn đường. Lệ Trạch Xuyên lái chiếc Hummer, Ôn Hạ đang muốn ngồi lên ghế lái phụ xe Hummer, Lệ Trạch Xuyên đã vội vàng chạy ra ghế sau ôm chú chó lên.
Ôn Hạ nghĩ rằng Lệ Trạch Xuyên đang cố tình tránh cô liền tức giận đá vào lốp xe hai lần. Liền Khải nói: "Ngồi ghế lái phụ nguy hiểm hơn nhiều so với ngồi ghế sau xe. Đại Xuyên là đang bảo vệ cô, cái thằng nhóc này..."
Anh ta liền thở dài một tiếng, Ôn Hạ đột nhiên cảm thấy nhịp tim rối loạn.
Thực ra anh cũng có chút để ý đến cô đấy chứ.
Xe đi được một đoạn đường, sắc trời dần dần sáng lên, ánh nắng ban mai treo xa phía chân trời, mang theo sắc vàng cùng nhiệt độ ấm áp. Vùng đất hoang vu vô tận trải rộng trong tầm mắt, tựa như chiến trường cổ đại của thời tiền sử vĩ đại, ngựa sắt màu vàng, bầy sói và hải đăng, tất cả đều hóa thành bụi bay lơ lửng.
Ngọn núi tuyết sừng sững nơi cuối tầm mắt, được bao phủ bởi màu vàng sẫm, giống như một hình bóng được in bằng mực.
Ôn Hạ nhìn cửa sổ xe hồi lâu, mới thở dài nói: "Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ngắm mặt trời mọc. Quả nhiên thật đẹp."
Ngập ngừng một lúc lâu, Ôn Hạ đột nhiên từ trên ghế sau nghiêng người, dùng chóp mũi cọ cọ vào bả vai Lệ Trạch Xuyên, thì thầm nói: "Một ngày mới đã bắt đầu. Chúc anh ngày mới tốt lành, người hùng của em."
Lệ Trạch Xuyên không quay đầu lại, ngón tay trên tay lái không khỏi siết chặt, trên mu bàn tay nổi rõ gân guốc.
Lần này, hành trình diễn ra suôn sẻ, không có xe nào bị kẹt, không gặp kẻ nào đáng nghi. Lệ Trạch Xuyên liếc nhìn tọa độ trên bảng điều khiển -35°33′ độ vĩ bắc, 92°37′ độ kinh đông, đã tới nơi.
Hồ Kasai, còn được gọi là Kasai Nur, là một con sông lâu năm, có độ khoáng hóa thấp, gần khu vực hồ là một đồng cỏ sa mạc, cỏ mọc thành cụm cùng một vài bụi cây hạn sinh. Đàn nhạn bay từng đoàn ngang qua, sóng nước lóng lánh.
Người chăn nuôi gia súc dẫn đường bước xuống xe xem xét rồi nói: "Nơi tìm thấy con linh dương Tây Tạng ở gần đây. Về vị trí cụ thể thì tôi không nhớ rõ. Đã qua một đêm, có thể nó đã bị kền kền và sói gặm nhấm, không còn dấu vết gì rồi."
Kha Liệt hoạt động gân cốt của mình nói với Lệ Trạch Xuyên: "Có nên tách hai xe đi tìm không?"
Gió thổi, gió cát cuộn qua mắt.
Lệ Trạch Xuyên đeo kính chắn gió, sườn mặt sắc bén. Anh đưa tay ra, đầu ngón tay bị gió lướt qua.
Một lúc sau, anh nói: "Nơi này có đám nhạn đầu đàn, có linh dương Tây Tạng, ở đâu có máu, ở đó có kền kền. Cứ theo dõi kền kền, chúng biết sẽ biết nơi nào có xác."
Diện tích lưu vực của hồ Kasai không rộng, dọc theo hướng kền kền đi tìm, cách hồ hai ba trăm mét, phát hiện một đám lông tơ màu nâu vàng ở bãi trũng.
Ôn Hạ ánh mắt sắc bén trước khi chú ý tới, không đợi xe dừng lại, cô đã cầm hộp thuốc nhảy xuống. Lúc tiếp đất bị vấp chân, cơn đau không khủng khiếp lắm, cô không để ý tới, liền nhanh chóng chạy qua.
Con kền kền như nghe thấy tiếng động cơ gầm rú cả kinh bay đi, trong gió nồng nặc mùi cát vàng và máu. Lệ Trạch Xuyên thấy Ôn Hạ chạy tới chỗ đó, sau đó ngây người bất động, trong lòng anh hiểu rõ, không thể cứu được.
Ngay lúc anh đang phân tâm tự hỏi phải dỗ cô gái này thế nào nếu cô khóc, thì Ôn Hạ đột nhiên cởi áo khoác ngoài ra, quay người lại vẫy tay với anh.
Lệ Trạch Xuyên dùng ngón tay chạm vào khẩu súng lục để đảm bảo an toàn phía sau, bước lại gần, nhìn thấy Ôn Hạ cầm một đống lông xù xù, thoạt nhìn liền nhận ra đó là một con linh dương Tây Tạng nhỏ.
Con vật nhỏ co ro trong chiếc áo như sợ người lạ, chỉ lộ ra một đôi tai dài bên ngoài, run rẩy bất an.
Cởi áo khoác ngoài, Ôn Hạ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, thân hình nhỏ nhắn của cô trông gầy gò giữa vùng hoang vu rộng lớn. Cô đưa con linh dương Tây Tạng nhỏ bé trong chiếc áo khoác của mình cho Lệ Trạch Xuyên như cầm đồ sứ đắt tiền nói: "Anh nhìn xem, nó vẫn còn sống, đúng là một phép màu!"
Lệ Trạch Xuyên nhìn một cái rồi nói: "Tình hình thế nào?"
Ôn Hạ nói: "Khó sinh. Mẹ nó trước khi chết còn đào một cái hố trên mặt đất, giấu đứa nhỏ dưới bụng, giữ ấm còn cho nó bú sữa, dùng thân thể của mình để chống đỡ không cho nó bị ăn thịt, một mũi tên trúng ba con chim, mẹ nó rất thông minh."
Trong khi nói chuyện, Nặc Bố và Kha Liệt cũng đi tới.
Nặc Bố tâm tính vẫn còn nhỏ, nhìn thấy vành tai vốn đang run rẩy của linh dương Tây Tạng nhỏ bé cảm thấy rất đáng yêu, ồn ào hét lên: "Để em ôm! Để em ôm!"
Kha Liệt dùng ngón tay gõ vào đầu cậu ta để cậu ta an tĩnh lại.
Trời đã giữa trưa, nhiệt độ không quá cao, Ôn Hạ mặc quần áo mỏng, đứng trong gió run rẩy.
Lệ Trạch Xuyên liếc cô một cái rồi nói: "Vào xe đi, ngoài trời lạnh lắm. Xử lý xong xác linh dương mẹ rồi trở về. Con vật nhỏ phải cần ăn uống, khám sức khỏe đầy đủ."
Ôn Hạ gật đầu, vừa đi vừa hắt xì hơi liên tục, cái đầu nhỏ gật gà gật gù, như sắp rớt ra khỏi cổ.
Lệ Trạch Xuyên có tâm muốn ném quần áo của mình cho cô, khóa kéo được nửa thì dừng lại.
Anh không thể dung túng cho việc hiển nhiên như vậy được, điều đó sẽ chỉ làm Ôn Hạ sa vào ngày càng trầm trọng thêm.
Không lâu sau khi linh dương mẹ tắt thở, cơ thể nó vẫn mềm mại, đôi mắt đen huyền khép hờ. Lệ Trạch Xuyên ngồi xổm xuống, đưa tay lên quét mắt nó, để nó nhắm mắt yên nghỉ, rồi nói: "Chúng ta sẽ chăm sóc nó thật tốt."
Nặc Bố nhìn anh, đột nhiên cảm thấy Lệ Trạch Xuyên dường như tràn đầy sự dịu dàng hơn. Cậu ta vỗ vai Kha Liệt nói nhỏ: "Anh Tang Cát hình như khác hẳn, kể từ khi chị Tiểu Hạ đến trạm bảo hộ liền..."
Lệ Trạch Xuyên quay đầu, kính chắn gió rõ ràng chắn hết ánh mắt, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy sắc bén. Nặc Bố lặng lẽ ngậm miệng, đi theo sau Kha Liệt.
Ánh lửa bốc cháy trên xác linh dương Tây Tạng, giống như những ngôi sao rải rác trên mặt đất. Lệ Trạch Xuyên châm một điếu thuốc, môi mỏng thở ra làn khói mỏng manh.
Kha Liệt ngồi xổm xuống bên cạnh anh nói: "Không phải lỗi của cậu, chúng ta đã cố gắng hết sức."
Lệ Trạch Xuyên cắn điếu thuốc lắc đầu, mơ hồ nói: "Tôi không tự trách mình, tôi chỉ cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Việc khó sinh và săn trộm liếc mắt một cái đã sáng tỏ. Tại sao những người chăn nuôi gia súc không nói thẳng, như vậy chỉ càng cảm thấy hư hư thực thực đang nguỵ trang việc săn trộm?"
Kha Liệt sửng sốt một chút, mới nói: "Cậu nghi ngờ có mai phục?"
"Nói không tốt, chỉ là cảm thấy không thích hợp."
Phía xa truyền đến vài tiếng sói tru, nếu lắng nghe cẩn thận, lại giống như tiếng gió đang rít.
Lệ Trạch Xuyên ngừng một lúc, tự lẩm bẩm: "Sói tru ban ngày, không may mắn."
Xung quanh hồ Kasai có không ít chỗ nước cạn, nhiệt độ tăng cao vào buổi trưa, đất băng tan với nước hồ trộn lẫn với nhau, biến thành bùn mềm. Trong chuyến đi trở về, đội hình được điều chỉnh, xe Hummer gầm cao mở đường phía trước, xe Jeep sẽ lăn bánh theo phía sau.
Chầm chậm lại cẩn thận, xe Jeep không khởi động được, đánh xe thế nào cũng không lên. Kha Liệt kiểm tra linh kiện, bước đến chiếc Hummer gõ cửa kính xe nói: "Bộ ly xảy ra vấn đề, trong hộp đồ nghề không có phụ tùng tương ứng, phải mua nó ở thị trấn gần đây, nếu không sẽ phải bỏ chiếc xe ở lại."
Người chăn gia súc dẫn đường tiến lại gần, khiếm tốn gật đầu một cách chân thành với Lệ Trạch Xuyên nói: "Đi bộ về phía đông dọc theo hồ Kasai, ở gần đó sẽ thấy Quốc lộ 109. Đi qua quốc lộ, gần đó có huyện An Khang. Có một cửa hàng sửa chữa ô tô, có thể tìm thấy linh kiện mọi người muốn mua."
Lệ Trạch Xuyên để kính chắn gió lên đầu, hai mắt như sáng lên ánh lửa màu cam nhạt. Anh cười, nói: "Trời đất bao la, ăn uống là quan trọng nhất, trước tiên cứ lấp đầy cái bụng trước đã."
Linh dương Tây Tạng nhỏ sinh ra đã không có mẹ, vô cùng bất an, rời xa Ôn Hạ liền kêu ọc ọc không ngừng đòi sữa, Ôn Hạ muốn giúp nó lấy nước sôi, nhưng không có cách nào.
Lệ Trạch Xuyên tháo găng tay chiến thuật của mình chọc vào trán lông lá của nó: "Mày nhận sai mẹ rồi, cô ấy không phải mẹ mày."
Ôn Hạ nói: "Không phải mẹ ruột, nhưng cũng tính một nửa là mẹ đỡ đầu. Còn một vị trí cha đỡ đầu nữa, anh có muốn không?"
Ở phương diện pha trò, Lệ Trạch Xuyên chưa bao giờ là đối thủ của Ôn Hạ, anh sáng suốt ngậm miệng lại, lấy một chiếc áo khoác từ trong cốp xe ra: "Mặc vào đi, trời lạnh lắm đừng để bị bệnh, không lại phiền người khác chăm sóc em!"
Ôn Hạ muốn lấy chân đá anh một cái, mắt cá chân đột nhiên đau nhức, động tác biến dạng, tự mình lảo đảo.
Lệ Trạch Xuyên liếc nhìn cô: "Chân xảy ra chuyện gì?"
Ôn Hạ quay đầu lại vẻ mặt nghiêm nghị, nhàn nhạt nói: "Không cần anh quản!"
Lệ Trạch Xuyên không hỏi thêm nữa, anh ngồi xổm xuống, giữ cổ chân của Ôn Hạ, kéo giày của cô ra, để chân cô dẫm lên đầu gối mình. Ôn Hạ suýt chút nữa đá vào mặt Lệ Trạch Xuyên, cả giận nói: "Anh làm gì vậy?"
Lệ Trạch Xuyên ấn nhẹ vài lần vào chỗ sưng đỏ, nắm lấy nắm tuyết sạch đắp lên. Cảm giác lạnh như băng từ tứ chi truyền đến, Ôn Hạ "hừ" một tiếng, Lệ Trạch Xuyên ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cô hỏi: "Rất đau sao?"
Ôn Hạ vội vàng lắc đầu nói nhỏ: "Chỉ hơi lạnh."
Chườm tuyết một lúc, Lệ Trạch Xuyên quay sang gọi Nặc Bố: "Mở hộp thuốc ra, bên dưới có bình xịt diclofenac natri (xịt kháng viêm, giảm đau)."
Bình xịt có màu vàng nhạt, mùi thơm bạc hà dễ chịu. Sau khi xịt thuốc, Lệ Trạch Xuyên mang giày vào cho Ôn Hạ, cẩn thận quấn thêm một lớp băng gạc vào trong, dặn dò: "Sau này làm việc gì cũng phải cẩn thận. Đừng để cho mọi người khó xử!"
Câu "Cảm ơn" của Ôn Hạ nghẹn ở cổ họng, không phun ra được cũng không nuốt được, nghẹn trong ngực, vô cùng ngột ngạt.
Lúc Lệ Trạch Xuyên giúp Ôn Hạ xử lý vết thương, Kha Liệt đã lấy một chiếc bếp lò chống gió cao nguyên, đặt một ấm đun nước để hâm bánh bột ngô.
Độ cao so với nước biển quá cao, nước sôi chỉ hơn 60 độ, chỉ có thể làm chín phần da bánh, bên trong vẫn còn lạnh. Ôn Hạ ăn hết nửa cái bánh bột ngô, bị nhân bánh cứng làm đau răng.
Lệ Trạch Xuyên tiếp nhận lấy nửa cái bánh bột ngô còn sót lại của cô, nhét vào miệng ăn, sau đó lấy một chiếc cốc thép nhỏ rót nước cốc nước nóng nhét vào tay cô. Ôn Hạ nhấp vài ngụm, thừa dịp nước vẫn còn ấm đút phần còn lại cho con linh dương nhỏ uống.
Ôm con linh dương nhỏ đi tới đi lui cũng có chút bất tiện, Ôn Hạ chỉ đơn giản nhét nó vào trong chiếc áo khoác của mình kéo khoá lại ôm trong vòng tay, chỉ để lộ ra cái mũi nhỏ hình tam giác và hai con mắt to tròn ở bên ngoài. Nặc Bố nhìn thấy nó cười tủm tỉm gọi cô là "Mẹ Kangaroo".
Lệ Trạch Xuyên hạ giọng nói với Kha Liệt: "Con linh dương Tây Tạng quá nhỏ, không thể chịu được quăng quật. Cậu đưa người chăn gia súc với Nặc Bố đến thị trấn để mua phụ tùng, tôi và Ôn Hạ ở lại. Nguyên Bảo cũng mang đi theo, chó lớn thông minh, nếu đi nửa đường gặp gì bất trắc cũng có thể coi như có một nửa người giúp việc. Trên đường nói chuyện với người chăn nuôi gia súc nhiều hơn, dụ họ nói ra lời nói thật, tôi cảm thấy anh ta biết chút gì đó."
Kha Liệt liếc nhìn mấy người chăn nuôi cách đó không xa, nói: "Tôi hiểu rồi, hai ngươi cũng nên cẩn thận."
Editor: Vitamino