Chương 49

"Chờ em, em cũng muốn cùng hai anh ngủ chung một chỗ! Để phòng vạn nhất!"

Trong phòng ngủ chính, Hoắc Trầm Lệnh đang vỗ nhè nhẹ sau lưng Tể Tể, nhỏ giọng nghe điện thoại.

"Tai nạn xe cộ?"

Nhìn con gái đang ngủ say, Hoắc Trầm Lệnh đứng dậy đi ra ngoài nghe máy.

*****************

Cố Thích Phong vội vã chạy đến, trên mặt vẫn còn nhiều vết xước.

Ba giờ rưỡi sáng, anh ta nhờ trợ lý lái xe đưa đến trang viên nhà họ Hoắc.

Vừa bước vào cửa, câu đầu tiên chính là: "Trầm Lệnh, Tể Tể đâu?"

Hoắc Trầm Lệnh trầm mặt nhìn chằm chằm anh ta: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Cố Thích Phong: "Chẳng phải anh đã nói giờ giấc sinh hoạt của Tể Tể ngày đêm đảo lộn sao?"

Nói đến Tể Tể, Hoắc Trầm Lệnh đang lạnh lùng cũng đã nhu hòa xuống.

"Tể Tể đang ngủ."

Cố Thích Phong: "Hả?"

Hoắc Trầm Lệnh liếc anh ta: "Cậu hi vọng Tể Tể tiếp tục cuộc sống ngày đêm đảo lộn à?"

Cố Thích Phong liền vội vàng lắc đầu, cười rạng rỡ.

"Đương nhiên là không rồi! Cuộc sống như vậy rất không tốt với đứa nhỏ, sẽ không khỏe mạnh, nhất định phải sửa lại, vẫn là anh có biện pháp giải quyết."

Hoắc Trầm Lệnh mặt không biểu tình nhìn chằm chằm anh ta, sau khi xác định anh ta chỉ bị trầy da trên mặt, ngoài ra những cái khác đều không có vấn đề gì, Hoắc Trầm Lệnh mới trầm giọng nói:

"Hiện tại đang là đêm khuya, cậu đến đây làm gì?"

Nói đến chuyện này, Cố Thích Phong vội vã lên tiếng.

"Tôi tới cúng bái Tể Tể nha!"

Vẻ mặt của Hoắc Trầm Lệnh càng lạnh hơn.

Cố Thích Phong tằng hắng một cái, có chút đuối lý.

"Trầm Lệnh, chẳng lẽ anh không cảm thấy chuyện này rất huyền ảo à? Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, hôm qua bé nói tôi không nên lái xe về nhà, nhưng mà tôi lại không có để trong lòng, kết quả suýt chút nữa tôi đã bị xe tải chôn sống ở trên đường về!"

"Lúc đó mây đen bao phủ, không biết vì sao tôi luôn cảm thấy đã nhìn thấy Tể Tể, anh nói tôi có phải là bị làm sao không?"

Lúc ấy mặc dù anh ta đã ngất đi, nhưng lại ngửi được mùi hương quen thuộc, luôn nghĩ mùi hương đó là của Tể Tể.

Hoắc Trầm Lệnh giật giật khóe miệng, giọng nói hờ hững.

"Tể Tể và Minh Tư giống nhau, khi sinh ra đã có mắt Âm Dương?"

Cố Thích Phong toàn thân rùng mình một cái.

"Mắt Âm Dương?"

Hoắc Trầm Lệnh không nói lời nào, vẻ mặt lãnh đạm biểu lộ cho câu trả lời.

Cố Thích Phong nhịn không được mà nuốt nước miếng: "Trầm Lệnh, chúng ta thuộc chủ nghĩa xã hội, phải tin tưởng vào khoa học, không thể mê tín như kiểu phong kiến ngày xưa!"

Hoắc Trầm Lệnh bỗng ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn anh ta: "Vậy tai nạn xe cộ của cậu thì nói như thế nào?"

Cố Thích Phong: "......"

Hoắc Trầm Lệnh mặc kệ Cố Thích Phong nghĩ như thế nào, có chịu tin tưởng hay không vẫn tiếp tục nói.

"Cậu không tin người nhà họ Bách?"

Cố Thích Phong: "......"

Nếu không tin!

Ông cụ Bách là một trong những tồn tại giống như Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới Huyền học, ngay cả nhà họ Hoắc là gia tộc đúng đầu Hoa Quốc, cũng phải nhún nhường ba phần.

Tin!

Nhưng anh ta chính là bác sĩ!

Cố Thích Phong xoa xoa thái dương: "Anh để tôi chậm rãi nghĩ."

Hoắc Trầm Lệnh đứng dậy: "Cậu cứ thong thả!"

Cố Thích Phong nhìn về phía Hoắc Trầm Lệnh: "Vậy còn anh?"

Hoắc Trầm Lệnh cũng không quay đầu lại: "Cùng Tể Tể đi ngủ!"

Cố Thích Phong: "......"

Đây có phải là gia chủ của nhà họ Hoắc, người có bệnh sạch sẽ, quyền uy và lạnh lùng, không thích gần gũi hay thân thiết với ai, người mà anh ta biết không?

Tể Tể mới đến Nhà họ Hoắc mấy ngày, đã có thể chiếm giường lớn của người cầm quyền nhà họ Hoắc?

Hoắc Tư Tước không nói gì, tiểu bá vương Hoắc Tư Thần cũng đồng ý?

Cố Thích Phong ngồi trên ghế sofa ở phòng khách suy nghĩ, hoài nghi cuộc đời của mình.

......

Tể Tể ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao, khi tỉnh lại ở trong phòng rộng rãi xa hoa chỉ có một mình bé.

Bé từ trên giường bò dậy, nhìn bên trái một chút, ngó ngó bên phải một chút, phát hiện đây không phải là căn phòng mà cha chuẩn bị cho bé, khi ngẩng đầu nhìn thấy trên vách tường đối diện có hình cưới thật to của cha, bé đã cười rộ lên.

Thì ra, bé ngủ ở trong phòng của cha.

Dì Trương giúp việc gõ cửa một cái, sau đó đẩy cửa tiến vào.

Nhìn thấy tiểu thư ngồi trên giường đang nở nụ cười rực rỡ.

"Tiểu thư tỉnh rồi à, có đói bụng không?"

Bé sờ sờ bụng nhỏ xẹp lép, cái bụng nhỏ cũng rất biết phối hợp mà kêu ục ục lên.

Dì Trương cười càng tươi hơn.

"Tôi giúp tiểu thư rửa mặt, sau đó tiểu thư liền có thể đi xuống dưới nhà ăn sáng rồi."

Bé giơ lên cái đầu nhỏ: "Cảm ơn dì Trương, nhưng Tể Tể có thể tự mình rửa mặt."

Không đợi dì Trương hỗ trợ, bé lộn mấy vòng ở trên giường rồi lăn đến bên cạnh giường, dùng cơ thể tròn vo mập mạp trượt xuống, làm dì Trương chóng mặt.

Chờ dì Trương tỉnh táo thì bé đã cúi đầu vào chậu rửa mặt rồi, đang xoa xoa mặt ở bên trong chậu.

Dì Trương giật nảy mình.

"Ôi chao…, tiểu thư của tôi, hành động như thế này là rất nguy hiểm, sẽ ngạt thở mất."

Tể Tể từ trong chậu ngẩng đầu lên, bé đang giẫm chân lên ghế, cánh tay vừa vặn ghé được vào bồn rửa mặt, nghe vậy thì quay đầu nhìn dì Trương mà trên mặt vẫn còn đầy nước.