Đây là kim cang lực sĩ a!
Kia là chân sao?
Đó là sắt đá!
Giang Lâm mệt như chó!
Bé cũng đờ đẫn luôn.
Cuối cùng vẫn dứt khoát nhắm mắt lại sờ lấy vách tường đi tiếp.
Giang Lâm: "......"
Giang Lâm kiệt sức nhưng không thể không kéo lê thân thể lảo đảo muốn ngã sờ lấy vách tường tiếp tục đuổi theo.
Hai người cách xa nhau hơn phân nửa bãi đỗ xe, bãi đỗ xe rất lớn, nếu như Giang Lâm không phải thông qua điện thoại xem camera giám sát thì căn bản sẽ tìm không thấy vị trí của Tể Tể.
Ngay cả như vậy......
Anh ta hét gọi muốn hỏng cả cuống họng, bé vẫn cắm đầu chạy, hoàn toàn không nghe thấy tiếng anh ta gọi.
Giang Lâm sắp sụp đổ.
Tể Tể mới ba tuổi rưỡi chạy tới chạy lui như vậy, chẳng lẽ không mệt đến mức muốn nằm xuống ngáy o o sao?
Giang Lâm hai tay chống nạnh đuổi theo Tể Tể, lúc chuẩn bị rẽ một cái liền có thể nhìn thấy bé, thì có một chiếc xe Jeep màu đen từ phía dưới phóng lên.
Tể Tể cũng vừa vặn phát hiện ra anh ta.
Liền kêu lên đặc biệt vui vẻ.
"Chú Giang, Tể Tể có thể tìm được chú rồi!"
Sau đó bé nhanh hướng chạy tới chỗ anh ta.
Tim Giang Lâm muốn nhảy lên đến cổ họng, hoảng sợ thét lên.
"Tiểu thư cẩn thận!"
Thân thể phản ứng càng nhanh hơn đại não, không biết Giang Lâm lấy đâu ra sức lực mà lao lên với tốc độ cực nhanh về phía Tể Tể.
Tể Tể nhìn thấy chiếc xe việt dã đang phóng nhanh, lại nhìn lại tốc độ cực nhanh của chú Giang, bé nhanh chóng nhìn thoáng qua camera ở nơi xa, chắc chắn rằng nó sẽ không quay đến bé.
Gió thổi ở dưới chân Tể Tể, chỉ hai bước nhỏ đã đi được bốn mươi mét, trong nháy mắt đã chạy đến bên cạnh chú Giang, vội ôm lấy đùi đang phi nước đại của chú Giang.
"Chú Giang!"
Giang Lâm: "......"
Bên tai là tiếng gầm của chiếc ô tô vừa chạy qua.
Giang Lâm nhìn Tể Tể, lại nhìn theo chiếc xe Jeep đang phóng nhanh, lại nhìn nhìn vị trí trước đó của bé.
"Tiểu thư, cháu......"
Bé đáng thương nhìn anh ta: "Chú Giang, Tể Tể tìm chú rất rất lâu rồi."
Giang Lâm: "......"
Anh ta yên lặng bế bé lên ôm vào trong ngực, một bên xoa xoa tóc xoăn của bé, một bên ngẩng đầu im lặng hỏi trời cao.
Trong văn phòng, Hoắc Trầm Lệnh nhìn thấy Tể Tể và Giang Lâm rốt cục cũng tìm thấy nhau, khuôn mặt một mực lạnh lùng đã vểnh lên thành môt nụ cười.
Ông gửi tin nhắn cho Giang Lâm qua Wechat.
—— Nhìn xem Tể Tể muốn ăn cái gì hoặc là muốn chơi cái gì, tôi còn hai giờ nữa mới tan tầm.
Giang Lâm lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn, có chút tê dại.
—— Vâng, thưa ngài.
Tể Tể nghe thấy tim chú Giang đập loạn cào cào, đưa tay sờ sờ.
"Chú Giang, chú rất mệt mỏi phải không?"
Giang Lâm nặn ra một nụ cười dịu dàng: "Tiểu thư, chú Giang không mệt."
Bé không tin!
Bé cũng không ngốc!
Người chú Giang đầy mùi chua, mồ hôi nhễ nhại giống như đi làm ở công trường cả một ngày!
Bé vội vàng tụt xuống từ trong ngực chú Giang, nện bước nhỏ bằng chân ngắn của mình đi lên phía trước.
Giang Lâm giật mình, sợ bé lại lạc đường, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ của bé.
"Tiểu thư, chú Giang mang cháu ra ngoài chơi."
Tể Tể cầu còn không được.
Mười phút sau, Giang Lâm nắm tay bé đi ra khỏi tầng ngầm số hai.
Lối ra ở chỗ này của Hoắc thị cách khoảng năm trăm mét bên kia đường có một con phố ẩm thực đầy mỹ vị.
Ngửi thấy mùi thịt nướng, bé đã muốn chảy nước miếng.
Đồ ăn ở nhân gian quá ngon!
Lại còn có thể ăn no mỗi ngày!
Bé lôi kéo tay chú Giang liền muốn đi tới hướng đối diện.
"Chú Giang, chúng ta đến đó."
Giang Lâm nhẹ nhàng nhắc nhở: "Tiểu thư, bên kia nhiều người rất hỗn tạp, không tốt lắm đâu?"
Bé nâng khuôn mặt nhỏ lên, biểu lộ như là đứa nhỏ nhu thuận đáng yêu.
"Chú Giang đừng sợ, Tể Tể sẽ bảo vệ chú!"
Giang Lâm: "......"
Anh ta, một người đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi, được một đứa nhỏ mập mạp ba tuổi rưỡi bảo vệ?
Anh ta có biết xấu hổ không?
Tể Tể đều đã nói như vậy, Giang Lâm không thể không đi.
Nhưng đây là tiểu công chúa của nhà họ Hoắc, lại là một cô bé mới ba tuổi rưỡi, anh ta nhắc nhở mình một hồi đến bên kia ăn uống, nhất định phải cẩn thận chú ý.
Trời đã tối hoàn toàn, dòng người tấp nập đi trên con phố ẩm thực.
Ở đây cách trường đại học của thành phố không xa, còn có không ít khu chung cư, phần lớn người lui tới đều là người trẻ tuổi, tràn đầy không khí thanh xuân.
Tể Tể vừa đi vừa ăn, tất cả mọi thứ đều mua hai phần.
Bé cùng chú Giang ăn trước, xem hương vị thế nào.
Ăn ngon, lại mua thêm bốn phần.
Cha, anh hai, anh ba cùng anh Minh Tư mỗi người một phần.
Nếu không ngon thì bé và chú Giang ăn xong liền bỏ đi mà không mua thêm.
Giang Lâm đuổi theo Tể Tể ba giờ, đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng rồi.
Lúc này vừa đi vừa ăn, ngẫu nhiên bé còn nhẹ giọng hỏi thăm anh ta có muốn uống nước hay không, Giang Lâm không muốn cảm động cũng không được.
Sau một giờ, Giang Lâm không còn cười được nữa.
Bởi vì bé vẫn còn đang ăn!
Một đĩa lớn cá mực nướng đưa tới, còn lớn hơn mặt của anh ta.