Nhưng mà người cha bảo mẫu này vẫn chưa quên chuyện muốn uốn nắn Tể Tể về cuộc sống ngày đêm cho đúng, cho nên nhanh chóng xử lý văn kiện, chuẩn bị đi phòng nghỉ bên cạnh gọi con gái dậy.
"Tể Tể, tỉnh dậy đi con."
"Tể Tể ~~"
"Tể Tể ~"
......
Gọi mãi không thấy bé dậy, Hoắc Trầm Lệnh cảm thấy gọi con gái rời giường so với xử lý mười mấy cái hợp đồng trị giá tỷ đô còn khó khăn hơn, hai tay chống nạnh đứng trước giường, khuôn mặt đẹp trai tuấn mỹ mặt ủ mày cau.
Trợ lý Giang Lâm vừa vặn tiến vào.
"Thưa ngài, mười phút sau có cuộc họp hội nghị xuyên quốc gia."
Hoắc Trầm Lệnh xoa xoa mi tâm, nhìn về phía Giang Lâm.
"Giang Lâm, cậu có biện pháp nào để đánh thức Tể Tể không?"
Trợ lý Giang Lâm thử lên tiếng: "Dùng cái trống lúc lắc?"
Hoắc Trầm Lệnh: "Trống lúc lắc?"
Trợ lý Giang Lâm vội vàng giải thích: "Cháu ngoại trai hơn bốn tuổi của tôi, từ nhỏ khi nghe được tiếng trống lúc lắc, ngủ cỡ nào cũng tỉnh dậy."
Hoắc Trầm Lệnh mím môi: "Đi mua một cái trở về, thử đánh thức Tể Tể xem sao."
Giang Lâm: "...... Vâng!"
Chờ trợ lý Giang Lâm mang trống lúc lắc trở về, Hoắc Trầm Lệnh đã tự mình đi đến phòng họp mở hội nghị.
"Cậu ở bên đây chiếu cố Tể Tể đi."
Giang Lâm: "Vâng, thưa ngài."
Bỗng nhiên biến thành bảo mẫu, trợ lý Giang Lâm mặc dù có chút mông lung nhưng đã có kinh nghiệm chiếu cố cháu ngoại trai, cũng không sợ hãi.
"Tiểu thư Tể Tể?"
"Tiểu thư Tể Tể?"
"Đông đông đông......"
"Đông đông đông......"
......
Tể Tể đang ngủ say, chợt nghe tiếng "Đông đông đông......", bé nhăn mày nhăn mặt một cái.
Xoay người, ngủ tiếp.
"Đông đông đông......"
Tể Tể: "......"
Không phải bé đã nói qua với nhân viên của Địa Phủ rồi sao?
Thời điểm dẫn hồn không được dùng lại loại trống này, quá ồn.
Giác quan quá nhạy cảm, một chút âm thanh cũng giống như phóng đại gấp trăm ngàn lần, "Đông đông đông......" làm cho bé đau cả đầu.
Trợ lý Giang Lâm vẫn còn tiếp tục, một bên dịu dàng kêu tiểu thư Tể Tể, một bên nhẹ nhàng đung đưa trống lúc lắc.
Tể Tể không chịu nổi phiền nhiễu, mơ hồ xốc lên mí mắt nhìn một chút.
Bé đã gặp qua chú này, hình như là trợ lý của cha.
Tể Tể lộ ra khuôn mặt cười yếu ớt, dùng giọng nói trẻ con non nớt chào hỏi:
"Chào chú Giang."
Trợ lý Giang Lâm thở phào một hơi, nửa giờ, tiểu thư Tể Tể mới tỉnh.
"Tể Tể, tiểu......"
"Hô! Hô! Hô!"
Giang Lâm: "......"
Trợ lý Giang Lâm không thể không tiếp tục gọi người.
Lại qua nửa giờ, Hoắc Trầm Lệnh trở về.
Trợ lý Giang Lâm vừa sợ vừa bất đắc dĩ: "Thưa ngài, Tể Tể tiểu thư......"
Cái này nằm trong dự liệu, Hoắc Trầm Lệnh cũng không có trách cứ, mà chỉ giao cho anh ta một nhiệm vụ khác.
"Giang Lâm, hôm nay công việc buổi chiều của cậu chính là đánh thức Tể Tể, không cho bé ngủ."
Giang Lâm: "...... Dạ."
Ông muốn đi họp, muốn chỉnh lý hợp đồng, muốn đi làm việc...... Cảm thấy làm những việc này còn dễ dàng hơn việc gọi Tể Tể rời giường.
Ba giờ hơn, Hoắc Trầm Lệnh đi gặp một đối tác thương mại, trợ lý Giang Lâm tiếp tục ở lại văn phòng gọi Tể Tể dậy.
Kết quả lại nửa giờ trôi qua, bé trở mình, ngáy nhỏ hô hô, vẫn ngủ say.
Trợ lý Giang Lâm nhịn không được mà cảm khái: "Tiểu thư Tể Tể, cháu ngủ thế này thì người ta mang cháu đi bán thì cháu cũng không biết."
Tể Tể nằm ngửa ngủ, miệng nhỏ có chút mở ra, lộ ra non nửa cái răng cửa.
Một đôi tay nhỏ nhiều thịt đang nắm lại đặt hai bên đầu, trên đầu thì có kiểu tóc xoăn xù mì che khuất non nửa khuôn mặt của bé, trong mớ tóc dày hỗn độn nhìn thấy cái miệng nhỏ hồng, càng nhìn càng để cho người ta yêu thích không thôi.
Trợ lý Giang Lâm cũng không nỡ đánh thức Tể Tể.
Anh lại thử đong đưa trống tỏi, lắc lắc đong đưa, lắc lắc đong đưa chỉ kém dỗ ngủ luôn bản thân.
Hơn sáu giờ chiều, Hoắc Trầm Lệnh vẫn ở trong phòng họp hội nghị, trời dần dần chuyển tối.
Trong lúc ngủ mơ Tể Tể thấy ngực nóng lên, bé nhanh chóng mở to mắt.
Nhìn thấy chú Giang đang ghé vào bên giường trông coi bé, Tể Tể quay đầu chào chú.
"Chú Giang, chào buổi tối."
Trợ lý Giang Lâm còn chưa lên tiếng, Tể Tể đã xoay người, quay lưng về phía anh ta từ trên mé bên cạnh giường mà tụt xuống.
Một đôi chân nhỏ vừa chạm xuống đất, cơ thể tròn tròn của bé cũng đã đứng vững vàng.
"Chú Giang, chú Cố gặp nguy hiểm, Tể Tể muốn đi tìm chú Cố, chú Giang muốn cùng đi không?"
Trợ lý Giang Lâm nghĩ đến người mà Tể Tể đang nói đến chính là Cố viện trưởng, thì vội vàng gật đầu.
"Đi."
"Vậy đi thôi!"
Trợ lý Giang Lâm vội vàng cầm điện thoại, ngẩng đầu lên thì thấy đôi chân ngắn của Tể Tể còn chưa cao tới đùi mình đã chạy ra khỏi phòng làm việc của ông chủ rồi, vội vàng co cẳng đuổi theo.
"Tể Tể, cháu chậm một chút!"
Tể Tể vẫn lật đật nện bước nhỏ chạy ra bên ngoài: "Không thể chậm, nếu không chú Cố sẽ xuống Địa Phủ ở mất."
Giang Lâm: "......"
*******************
Giang Lâm sợ mất dấu của Tể Tể tiểu thư nên đã dùng tốc độ chạy nước rút 100 mét, chạy thật nhanh.
Nhưng mà vẫn không theo kịp tốc độ của tiểu thư.
Đôi bàn chân nhỏ kia giống như được lắp máy mô tơ, trong nháy mắt đã không nhìn thấy trong tầm mắt.