"Lợi hại như vậy, sao Hoắc Trầm Lệnh tôi chưa từng nhìn thấy bà?"
Ba chữ "Hoắc Trầm Lệnh" vừa ra, mọi người ở đây đều chấn động.
"Hoắc Trầm Lệnh? Người cầm quyền của nhà họ Hoắc?"
"Tôi đã từng gặp qua các thiếu gia của nhà họ Hoắc, họ đều rất đẹp trai! Nhìn tướng mạo và tuổi tác của người này, còn rất có khí chất, không nghĩ tới thế mà lại là chủ nhân của nhà họ Hoắc!"
"Nghe nói vào hai ngày trước, chủ nhân của nhà họ Hoắc đã nhận nuôi một bé gái, cậu nhìn đứa nhỏ béo mập đó có phải là chính là đứa nhỏ được Hoắc tiên sinh nhận nuôi không?"
"Đúng đúng đúng!"
"Trời ạ! Đúng là Hoắc tiên sinh và Hoắc tiểu thư!"
"Bà Lý đây là đá trúng ván sắt rồi!"
"Đúng vậy! Ai mà không biết những năm này nhà họ Trương phát triển mở rộng nhanh như vậy còn có thể lên sàn chứng khoán đều là bởi vì nuôi được con gái tốt, gả cho Hoắc tiên sinh. Nhưng mà mấy người có xem tin tức hôm qua mới đưa tin chưa? Người nhà họ Trương trốn thuế, khai gian thuế còn có hối lộ, hiện tại toàn bộ tập đoàn Trương thị đang bị niêm phong điều tra. Mấy người nhà họ Trương đều phải vào đồn cảnh sát, bây giờ còn chưa ra đâu!"
"Đúng vậy! Tôi cũng nhìn thấy! Vậy mà bà Lý này còn dựa vào mình là mẹ vợ của con trai lớn nhà họ Trương! Đầu óc có vấn đề à?"
"Chắc là đi ra ngoài quên mang theo đầu óc, hoặc là căn bản không có não!"
......
Đám người bắt đầu ầm ĩ lên, sắc mặt Chu Xuân Hoa một hồi đỏ, một hồi lại trắng.
Lý Đào đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, nửa ngày không thấy được đút ăn, liền đập bàn một cái, lớn giọng mà quát mắng.
"Ồn ào quá! Không muốn ăn cơm liền lăn ra ngoài! Chớ quấy rầy lấy ông đây xem điện thoại!"
Chu Xuân Hoa theo bản năng mà dỗ dành cháu trai bảo bối: "Đào Đào đừng nóng giận, đều là do con bé “bồi tiền” kia không tốt, bà lập tức đút cho cháu ăn."
Đám người: "......"
Đứa con gái được chủ nhân của nhà họ Hoắc thu nhận mà còn có thể là đồ “bồi tiền” ?
Đó chính là công chúa nhỏ quý giá!
Bà Lý này quả nhiên là không có đầu óc!
Hiển nhiên đứa nhỏ của nhà họ Lý này là bị bà ta chiều hư.
Lý Đào chưa đến bảy tuổi, đúng ra là đang học lớp mẫu giá.
Nhưng bởi vì từ nhỏ đã không đi nhà trẻ, nên đã bị dạy hư cũng quen tai mà mở miệng một tiếng “bồi tiền”.
"Cháu không ăn! Bà đuổi cái đứa “bồi tiền” này đi đi! Nếu không cháu đập cái tiệm này!"
Chu Xuân Hoa vội vàng nhìn sang, lúc này mới ý thức được mình mới vừa nói những lời ngu ngốc nào.
Bà ta cũng đã gặp qua hai anh em Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần, tự nhiên cũng có thể nhìn ra người đàn ông có tướng mạo tuấn mỹ, khí chất lạnh lùng này cũng có mấy phần tương tự.
Cho nên, đây thật sự là chủ nhân của nhà họ Hoắc, Hoắc Trầm Lệnh?
Thật đáng chết!
Chu Xuân Hoa vội vàng cười ha ha: "Tiểu......"
Chữ "Hoắc" ở trong miệng còn chưa kịp nói ra, thì đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Trầm Lệnh, bà ta lập tức im lặng.
Lý Đào thấy bà nội mãi không nhúc nhích, cậu ta lập tức đứng lên, đi thẳng đến chỗ Tể Tể.
Sắc mặt Chu Xuân Hoa khẽ thay đổi, vội vàng đuổi theo.
"Ôi, Đào Đào, không thể, đó là nhà họ Hoắc...... Ôi......"
Lý Đào đẩy bà ta ra, nhanh chóng chạy tới trước mặt Hoắc Trầm Lệnh, đưa tay muốn bắt lấy Tể Tể trong ngực ông ấy.
Tể Tể bị quấy rầy đến mức không ngủ được cũng cảm thấy tức giận, nhận thấy đối phương đang đi tới liền nhướng mi, đá một cước văng ra ngoài.
"A …!"
Lý Đào bị đánh đau, không những không lùi lại, ngược lại càng hung hăng hơn.
"Dám đánh tao, tap đánh chết mày cái đồ “bồi tiền”!"
Lý Đào như một toà núi nhỏ lần nữa nhào tới, Hoắc Trầm Lệnh vừa muốn ra tay, Tể Tể cũng từ trong ngực ông tuột xuống giống như cá chạch, trực tiếp lao thẳng vào Lý Đào.
Ai cũng không thấy rõ bé đánh như thế nà, nhưng theo sau là tiếng hét thảm của Lý Đào, thằng nhóc to khỏe như ngọn núi nhỏ đã ngã sang một bên.
Ngay cả cái bàn phía sau cậu nhóc cũng bị xê dịch.
Chu Xuân Hoa đau lòng kêu lên, vội vàng đi qua đỡ cháu trai bảo bối.
"Ôi trời, Đào Đào bảo bối của nhà tôi! Hoắc Trầm Lệnh, dù nói thế nào thì hai nhà chúng ta cũng là thân thích, một người lớn như cậu sao có thể ra tay tàn nhẫn với một đứa bé như vậy?"
Tể Tể hầm hừ nâng cái cằm nhỏ biểu lộ sự hung dữ.
"Là Tể Tể đánh! Không cho phép bà vu khống cha của Tể Tể!"
Bên cạnh lập tức có người gật đầu: "Đúng! Chúng tôi cũng nhìn thấy Hoắc tiên sinh căn bản không có nhúc nhích."
"Rõ ràng là cháu trai nhà mình tiến lên đánh người trước, sau đó thì bị đứa bé hai ba tuổi đánh, bây giờ lại bắt đầu tính toán ăn vạ lên đầu người lớn!"
"Không tin bà nhìn camera giám sát xem!"
......
Không cần Hoắc Trầm Lệnh hoặc là Giang Lâm giải thích, quần chúng đang vây xem ở bên cạnh đều nhìn thấy rất rõ ràng, lần lượt nói Chu Xuân Hoa đến á khẩu không trả lời được.
Chu Xuân Hoa giận mà không dám nói gì, nhưng vì quá đau lòng cháu trai bảo bối nên vẫn còn già mồm.