Chương 22

Cả bốn người đi thẳng đến nhà của Lư Lam Lam.

Nhà của Lư Lam Lam nằm ngoài vành đai năm, một khu đô thị kiểu cũ.

Ô tô không vào được. Bách Minh Tư đậu xe ở cổng chính tiểu khu, Hoắc Tư Tước xuống xe ôm bé vào người cùng Bách Minh Tư và Hoắc Tư Thần bước vào trong khu dân cư.

Bé dụi dụi mắt, Hoắc Tư Tước còn tưởng rằng bé buồn ngủ, vỗ nhẹ vào lưng bé.

"Buồn ngủ thì ngủ đi, anh hai sẽ bế em."

Bé hoàn toàn không buồn ngủ, bé chính là người không thuộc về nhân gian.

Nơi này thật kỳ lạ, bé không nhìn thấy quỷ hồn nào.

Quá sạch sẽ!

Bé không hiểu nhiều chuyện trong xã hội loài người, nhưng bé biết rất rõ thói quen sinh hoạt của những con quỷ trong địa phủ.

Chị Lư chỉ mới tự tử vào hai ngày trước, hơn nữa lại còn ở trong phòng tắm của chị ấy.

Sinh mệnh đáng quý!

Việc chị Lư tự sát tương đương với việc coi thường mạng sống, chị ấy sẽ chịu hình phạt ở địa phủ!

Địa phủ nhất định sẽ thu xếp đưa nhân viên đến đây, nhưng nơi này không có một chút dấu về gì của những nhân viên địa phủ đã tới đây, có điều gì đó khác thường.

Bé ngáp dài, đôi mắt mờ sương.

Giọng nói yếu ớt và mệt mỏi.

"Cảm ơn anh hai."

Hoắc Tư Tước nhìn bé tin tưởng vào mình, trong mắt hiện lên ôn nhu dịu dàng thay thế sự tức giận khi bị tính toán trước đó.

"Ngoan, Tể Tể, ngủ đi."

Bách Minh Tư dạo qua một vòng mà không thấy bất cứ điều gì khác thường.

"Thật quá kỳ quái."

Hoắc Tư Thần nhíu mày: "Anh Minh Tư, có chuyện gì vậy?"

Bách Minh Tư nhìn xung quanh một cách cẩn thận, không bỏ sót một chút nào.

"Mấy em nhìn xem, nơi này quá sạch sẽ."

Bởi vì có thể giao tiếp với Âm Dương, cho dù còn trẻ tuổi, Bách Minh Tư cũng biết địa phủ bây giờ đã náo nhiệt như thế nào.

Cho dù bận rộn đến đâu, chỉ cần trên đời có người chết, dù là tai nạn hay tự tử không tôn trọng tính mạng, thì địa phủ sẽ lập tức phái nhân viên tức đến tận nơi.

Lư Lam Lam đã tự sát hôm qua, nhân viên địa phủ sẽ đến tiếp nhận cô ấy vào ngày hôm qua.

Nhưng không có dấu vết nào của các nhân viên địa phủ để lại, điều đó hoàn toàn không đúng.

Ở đây đã bị ai đó động chân động tay.

Mặc dù Hoắc Tư Tước không hiểu những chuyện này, nhưng đêm nay cậu thật sự học được rất nhiều, cậu nghĩ tới một chuyện.

"Nhà họ Trương biết nhà họ Hoắc em có quan hệ tốt với nhà họ Bách của anh, bọn họ nhất định sẽ quét sạch mọi dấu vết, kể cả việc Lư Lam Lam đã chết!"

Vẻ mặt Bách Minh Tư ngưng trọng: "Mọi người lên xe trở về thôi, anh..."

Bé làm bộ ngủ trong vòng tay của anh hai bỗng mở mắt ra và bắt lấy cổ áo anh hai.

"Anh hai, Tể Tể biết chị Lư ở đâu."

Bách Minh Tư, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần cùng nhìn bé.

"Tể Tể biết?"

Bé ngoan ngoãn gật đầu, trên khuôn mặt mũm mĩm là biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

"Trong biệt thự của nhà họ Trương! Bị nhốt trong một cái lọ nhỏ!"

Bách Minh Tư: "..."

Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần: "..."

Mặc dù những gì Tể Tể nói có vẻ không có căn cứ và mơ hồ, nhưng quả thực trong chuyện này nhà họ Trương là đáng ngờ nhất.

Hoắc Tư Tước liếc mắt nhìn thời gian: "Trở về nhà họ Bách trước, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi tới nhà họ Trương."

Bé chớp đôi mắt to long lanh, đầy mong đợi.

"Anh hai, tại sao phải đợi đến sáng?"

Hoắc Tư Tước vỗ vỗ cái đầu nhỏ của bé: "Bởi vì quá muộn, em nhất định phải đi ngủ!"

Bé con: "Tể Tể không ngủ vào ban đêm! Tể Tể ngủ vào ban ngày!"

Bách Minh Tư hỏi bé, "Lư Lam Lam có gặp nguy hiểm không?"

Bé con lắc đầu: "Không có, chỉ là bị nhốt."

Hoắc Tư Thần tò mò nhìn em gái của mình, "Tể Tể, làm sao em biết?"

Điều này không thể nói!

Bé nhất thời nghẹn giọng, chớp chớp đôi mắt to, bắt đầu làm ra vẻ đáng yêu.

Quai hàm vươn lên, hai má phúng phính, giọng nói non nớt càng nhu nhược hơn.

"Tể Tể vừa ngủ mơ, đã mơ thấy!"

Hoắc Tư Thần: "..."

Tin hay không tin đây?

Bách Minh Tư và Hoắc Tư Tước gật đầu không do dự: "Tể Tể, bọn anh tin tưởng em."

Tể Tể vui ra mặt!

Bé cười toe toét và khúc khích.

"Tin Tể Tể, sẽ không sai đâu! Những giấc mơ của Tể Tể tuyệt đối chính xác!"

Ba đứa trẻ và một bé con, lại lên đường trở về nhà họ Bách.

Sáng sớm hôm sau, khi bốn đứa trẻ còn đang ngủ say, trang viên nhà họ Hoắc đã trở nên nhộn nhịp.

Bởi vì người nhà họ Trương đến.

Trương quốc Đống đen mặt bước vào cửa mang theo em gái Trương Tinh đến, người đáng lẽ đang ở trong bệnh viện để chăm sóc sức khỏe.

"Hoắc Trầm Lệnh, đây là cách cậu chăm sóc cho Tiểu Ninh sao?"

Trương Quốc Lâm, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ngay cả như vậy, Tiểu Ninh nhà chúng tôi cũng sinh ba đứa con trai cho cậu, không có công lao cũng có khổ lao, sao cậu còn nhận nuôi một đứa con gái mồ côi không có quan hệ huyết thống. Rốt cuộc em gái tôi có chỗ nào có lỗi với cậu?

Nhà họ Trương khí thế to lớn, Trương Tinh mặt trắng bệch, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.

Ở một bên, Trương Tinh như không kiềm chế được cảm xúc nên nước mắt không ngừng rơi, một bên nhẹ nhàng và kiên định bảo vệ Hoắc Trầm Lệnh.