Chương 17

Đã có chuyện gì với Tể Tể?

Ở hàng ghế sau của xe, Hoắc Tư Thần vừa ngẩng đầu, liền gặp một bóng đen ở phía trước cách mười mét đang lắp cái đầu.

Hoắc Tư Thần há hốc mồm, hét lên một tiếng, "Ahhhh!"

Cùng lúc, cái đầu kia cũng hét lớn: "Ah ah ah!"

******************

Hoắc Tư Tước trừng mắt nhìn em trai ngốc nghếch: "Nửa đêm, em kêu cái quái gì vậy?"

Hoắc Tư Thần run run nói.

"Cái đó ... cái đó ... không ... người đó không có đầu!"

Hoắc Tư Tước không biết nên nói gì: "Anh thấy em mới là không có đầu óc!"

Con quỷ không đầu đang ôm đầu của mình mà gào khóc, thu hút sự chú ý của những bóng đen đang lắc lư xung quanh.

Những bóng đen khác đều nhìn sang.

Hoắc Tư Tước nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, xuyên qua kính chắn gió nhìn nơi phát ra âm thanh.

Choáng váng!

Là một nhóm lớn người tàn tật!

Không có đầu!

Thiếu cánh tay, gãy cái chân!

Bên cạnh còn có người không đầu!

...

Hoắc Tư Tước: "..."

Cậu nghĩ rằng đôi mắt của mình có vấn đề gì đó, hoặc bộ não của mình hỏng rồi.

Ôm chặt bé, Hoắc Tư Tước nhanh chóng dụi mắt.

Sau khi xoa xoa mắt, cậu buông tay ra nhìn lại thì trực tiếp đối mắt cùng một đôi mắt khác qua kính chắn gió.

Sắc mặt Hoắc Tư Tước tái nhợt: "CMN!"

Hoắc Tư Thần dùng cả tay và chân lồm cồm bò tới, co người lại giữa ghế lái và ghế phụ, cả người run sợ.

"Hai ... hai ... anh hai ... còn ... có..."

Bé hậu tri hậu giác nhớ ra một chuyện.

Bé căn bản không phải là người!

Máu của bé có thể khiến người dưới địa phủ kiêng kị, nhưng khi người bình thường nuốt vào, sẽ trực tiếp mở ra mắt âm dương và nhìn thấy những thứ mà trước đây họ vốn không nhìn thấy.

Bé có chút chột dạ, nhanh chóng vươn tay che mắt anh hai và anh ba.

"Anh hai, anh ba, tự mình mặc niệm không muốn nhìn thấy!"

Thân thể nhỏ bé của Hoắc Tư Thần run cầm cập, sắp khóc đến nơi.

"Tể Tể, làm thế nào mới không nhìn thấy nữa? Đây là những thứ mà anh không muốn nhìn, những thứ đó không tồn tại đúng không?"

Bé rất nghiêm túc gật đầu: "Được!"

Hoắc Tư Thần: "Hả?"

"Anh ba, anh mau suy nghĩ, mặc niệm cái gì cũng không có!"

Hoắc Tư Thần: "..."

Đôi mắt không nghe lời mà đảo xung quanh, nhìn thấy bọn họ đều đã vây xung quanh xe.

Khắp nơi đều là những người thiếu tay, thiếu chân như là đang biểu diễn xiếc. Thậm chí còn có thể nghe thấy những cuộc đối thoại của bọn họ.

"Này! Trong xe có người wow!"

"Nhìn xem, chưa chết, thừa dịp hồn còn chưa có quay về, tôi vẫn còn thiếu một cánh tay, mau kéo xuống lắp vào cho tôi!"

"Tôi bị thiếu nhãn cầu!"

"Kích thước đầu của tôi không vừa với cổ của tôi, tôi muốn đổi đầu của mình!"

...

Hoắc Tư Tước: "... Gào khóc ... a quỷ!"

Những thứ bên ngoài xe nghe thấy tiếng hét, sau đó một đám phát ra tiếng hét kinh hoàng rất chói tai.

"Ahhh! Là người sống!"

"Ahhh! Nó là một đứa trẻ!"

"A! Vương nói ai dám tấn công trẻ em sẽ gϊếŧ chết tổ tiên mười tám đời của người đó!"

"Chạy!"

"Chạy mau!"

"Ôi chao …! Đầu của tôi đâu?"

"Ôm tốt đầu của cậu đi, đừng để rơi xuống đập nát hai tròng mắt của tôi!"

"Con mẹ nó! Chân của tôi đâu? Ai cầm nhầm chân rồi? Trả lại cho tôi!"

...

Một cơn gió lạnh u ám thổi qua, toàn bộ thế giới bên ngoài trở nên vô cùng yên tĩnh.

Bách Minh Tư đang chuẩn bị xuống xe đánh nhau, còn chưa mở cửa xe, những quỷ hồn kia đã lần lượt biến mất.

Bách Minh Tư: "..."

Bé buông tay nhìn anh ba đang run sợ.

"Anh ba, bọn họ đều đi rồi, anh không sao chứ?"

Hoắc Tư Thần: "..."

Hoắc Tư Thần ôm lấy thân thể mềm mại của bé mà gào thét.

"Anh ba không tốt chút nào, anh ba sợ muốn tiểu trong quần luôn rồi! Hu hu hu..."

Bé càng thêm chột dạ.

Giọng nói của bé rất nhỏ, giọng nói non nớt đặc biệt đáng thương.

"Anh ba, thực xin lỗi, Tể Tể không cố ý để anh nhìn thấy những thứ đó."

Nhưng thực sự vẫn tồn tại những thứ đó, bọn họ đã nhìn thấy anh ba và anh hai cùng với hơi thở của bé thông qua giọt máu mà bé đã tặng cho hai anh. Có hơi thở của bé ở trên người các anh, nhất định bọn họ sẽ không dám tái phạm động vào người nhà bé nữa.

Hoắc Tư Thần ôm Tể Tể hôn hai cái.

"Không liên quan gì đến em, là do anh ba quá nhút nhát! Còn bọn chúng thì quá cẩu thả! Làm sao bọn chúng có thể ra ngoài với bộ dáng như vậy được!"

Bé chợt cảm thấy anh ba nói đúng!

Bé cau mày, nặng nề gật đầu: "Đúng! Bọn họ thật sự quá cẩu thả! Cái này nhất định phải thay đổi!"

Trở về, bé phải nói với cha Minh Vương cần phải thay đổi lại, cư dân của địa phủ phải coi trọng việc đi lại, không được thiếu tay hoặc chân.

Hù dọa đến người sống thật không tốt chút nào, nhỡ hù trúng người nhút nhát làm chết người thì sao, khối lượng công việc của cha Minh Vương sẽ tăng lên rất nhiều.

Nói xong bé nhìn anh hai vẫn chưa lên tiếng.

"Anh hai, anh thấy đúng không?"

Hoắc Tư Tước: "..."

Thật sự là sống lâu mới thấy chuyện đời!

Cậu thiếu niên ổn định lại tinh thần, mặc dù trong lòng đang hoảng loạn nhưng biểu cảm trên gương mặt tuấn tú vẫn bất động như núi.