Chương 70: Truy đuổi
Edit: quỳnh quỳnh
Beta: rinnina
Thân hình Dạ Thương Minh vừa động biến mất trong màn đêm.
Một đường cẩn thận ẩn thân vào Dược Lâu, nhìn thị vệ trong chỗ tối Dược Lâu, trong lòng không khỏi cảm thán sự phòng hộ cường hãn của Dược Lâu, trách không được không ai dám nháo sự ở Dược Lâu, phòng vệ như vậy, đến đây đó là chỉ còn đường chết.
Đi đến tầng cao nhất, nhìn xung quanh, bất đắc dĩ hiện thân, lần này hắn không có cách nào đi vào dưới tình huống không bị người phát hiện, bố trí nghiêm mật như vậy, trong lòng hắn càng chờ mong suy đoán của mình.
Nếu quả thật như hắn suy nghĩ vậy hắn tuyệt đối không thể cùng động thủ với người nơi này, càng không thể xúc phạm tới bọn họ, bất đắc dĩ, chỉ có thể hiện thân.
Quả nhiên người vừa hiện ra, ám vệ xung quanh lập tức vây quanh hắn.
Mặt Dạ Thương Minh không chút thay đổi như trước: "Ta là Dạ Thương Minh, kêu Dược Lão đi ra, ta có lời muốn hỏi hắn."
"Chờ." Người cầm đầu hiển nhiên là người có nhãn lực, không hỏi nguyên nhân mà rời khỏi.
Trong lòng Dạ Thương Minh tán thưởng một phen, tóm lại chỉ cần là người theo Nhan Nhiễm Tịch, hắn đều yêu ai yêu cả đường đi.
Một lát sau dược lão vội vàng chạy đến, người khác còn chưa tính, Minh vương này hắn cũng không muốn chọc , tuy rằng không rõ Minh vương thực lực thế nào, nhưng chỉ bằng lúc này hắn có thể vô thanh vô tức xông vào nơi này, tất nhiên hắn không thể chậm trễ, có điều, hắn cũng nhìn ra, Minh vương này hiển nhiên cũng không phải muốn đánh nhau, bằng không vừa rồi nếu hắn động thủ thì chỉ sợ ám vệ cũng không phải đối thủ.
Thấy Dạ Thương Minh một thân hắc y, khí thế vương giả, dược lão cảm thán một trận, cười nói: "Sao Minh vương nay lại có thời gian đến dược lâu của ta?"
Dạ Thương Minh nhìn người xung quanh, lạnh lùng nói: "Ngươi cảm thấy nơi như vậy có thể nói chuyện?"
Dược lão cười nói: "Là lão hủ chậm trễ, mời Minh vương vào trong." Hiển nhiên hắn tuyệt không lo lắng Dạ Thương Minh sẽ gây bất lợi cho hắn.
Dạ Thương Minh đi theo Dược lão đến phòng khách của Dược Lâu.
"Mời ngồi."
Dạ Thương Minh không khách khí, một gã sai vặt đưa vào một bình trà, rót cho hai người, rồi lui đi ra ngoài.
Dạ Thương Minh khẽ nhấp một ngụm, là thượng đẳng bích loa xuân.
"Mục đích lần này Minh vương đến là ?" Dược Lão đi thẳng vào vấn đề hỏi.
"Chủ tử của các ngươi Phiêu Miểu có phải vương phi của bổn vương hay không ?" Dạ Thương Minh cũng không tính vòng vo với Dược Lão, nói thẳng.
Rõ ràng cảm thấy thân mình dược lão cứng đờ, khóe miệng khẽ cong: "Dược lão ngươi không xuất hiện trước mặt mọi người, mà lần này vì chuyện của Lâm Nhược Thủy cư nhiên tự mình hiện thân, bổn vương cảm thấy dược lão còn không nhàm chán đến mức đi xem chuyện nữ nhân tranh giành tình cảm."
Ngạc nhiên trong mắt Dược lão cũng chỉ chợt lóe qua, một lần nữa khôi phục tươi cười đầy mặt: "Có lẽ thật sự chỉ vì lão hủ nhàn đến nhàm chán."
Dạ Thương Minh ý vị thâm trường nói: "Nếu thật sự nhàn đến nhàm chán, vậy vương phi bổn vương đối với dược lão bất kính như thế, vì sao dược lão chỉ cười, không cần nói tâm tình lúc ấy của ngươi tốt, ngươi ta đều hiểu được, kiêu ngạo trong lòng không phải loại người nào cũng có thể xâm phạm."
Vẻ mặt tươi cười của Dược lão thu về, nếu Dạ Thương Minh đã nói như vậy , như vậy...
Nghĩ mình vì xem náo nhiệt mà mang đến phiền toái cho chủ tử, cảm xúc trong lòng hắn dần trở nên khó chịu.
Nhìn bộ dáng dược lão Dạ Thương Minh lập tức hiểu, hắn đoán đúng, nhưng trên mặt không chút thay đổi: "Ngươi không cần rối rắm, chủ tử các ngươi, các ngươi còn không rõ sao, nếu là nàng thật sự có ý giấu giếm, sao bổn vương tìm được manh mối ?"
"Ý của Minh vương là… ?" Dược lão nghi hoặc nhìn Minh vương, trong lòng không rõ Minh vương này suy nghĩ chuyện gì, giống như chủ tử bọn họ, mặc kệ lúc nào hắn cũng không đoán ra tâm tư của chủ tử hắn.
"Không có gì, bổn vương chỉ xác định một chút thôi." Dạ Thương Minh nhẹ nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói.
“Xin Minh vương đừng khó xử chủ tử nhà ta, nếu vì độc trên người Minh vương, ta có thể mời chủ tử trị liệu cho Minh vương." Dược lão dùng vẻ mặt khẩn thiết nói.
Dạ Thương Minh nhìn thấy dược lão trung tâm, tâm tình cũng tốt, dù sao hắn cũng là người của Nhan Nhiễm Tịch: "Chuyện này ngươi không cần lo lắng, nàng là vương phi của bổn vương, sao bổn vương có thể khó xử nàng ? Nhưng thật không ngờ nàng cư nhiên là Phiêu Miểu?"
Dược lão thủy chung lấy không biết Dạ Thương Minh nói thật giả, bộ dáng lo lắng vẫn tồn tại, cuối cùng ngay cả uy hϊếp cũng dùng tới : "Minh vương, ta không biết ngươi đối chủ tử ra sao, nhưng ta có thể nói với ngươi, thực lực của chủ tử chúng ta cũng không chỉ có dược lâu, nếu ngươi dám động chủ tử nhà ta, dù đánh đổi mọi thứ ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Dạ Thương Minh kiêu ngạo, người nói chuyện như vậy với hắn đều đã không còn trên đời, ánh mắt híp lại: "Ngươi nên cảm thấy thực may mắn, bởi vì ngươi là người của nàng, bổn vương sẽ không gϊếŧ ngươi, nhưng, bổn vương không hy vọng nghe lời nói như vậy lần thứ hai, đối với vương phi của mình, bổn vương rất rõ ràng, thân phận Ám vực ám đế cũng là vương phi tự mình nói cho ta biết, cho nên thu hồi lo lắng của ngươi, tình yêu của ta với nàng cũng là đánh đổi tất cả, bao gồm sinh mệnh."
Nói xong, không nhìn tới ánh mắt kinh ngạc của dược lão mà đứng dậy rời đi, ôn hoà lưu lại một câu: "Thượng đẳng bích loa xuân, bổn vương rất thích."
Phục hồi tinh thần lại, dược lão hiểu ra, cười nhẹ: "Đây cũng là trà mà chủ tử nhà ta thích nhất."
Khóe miệng Dạ Thương Minh gợi lên tươi cười, trong chốc lát, thiên địa thất sắc.
Rời khỏi dược lâu, Dạ Thương Minh mang theo tâm tình tốt của mình về, không dừng chút nào, tìm quản gia và Băng Tán dặn dò một phen, rồi rời khỏi, về phần đi nơi nào, không ai biết, nhưng Dạ Thương Minh hiểu, rời khỏi Nhan Nhiễm Tịch hắn ngủ không được, cho nên hắn phải đi tìm nàng, tuy rằng bọn họ mới tách ra một ngày, nhưng tương tư trong lòng đã tác động đến mỗi một giọt máu, Vụ Thí Vạn Thảo Cốc, mục đích của hắn .
Ngày hôm sau, Nhan Nhiễm Tịch ở trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, may mắn sau khi luyện công tinh thần rất tốt, có thể tiêu trừ mỏi mệt, bằng không không có Dạ Thương Minh nàng thật không biết phải sống sót thế nào.
Chạy suốt bảy ngày đường, dọc theo đường đi mệt mỏi phong trần, mà Nhan Nhiễm Tịch vì có giáo huấn lần mất ngủ đầu tiên, căn bản là không tính dừng lại, vẫn ra roi thúc ngựa, mà lúc này Khinh Âm và Cổ Điệp đều đã rời khỏi, chuyện bên Thủy Nguyệt sơn trang mặc kệ thế nào phải làm thật một chút, dù tốt hay không, chỉ có thể để Khinh Âm và Cổ Điệp đi thăm dò xem xét một phen trước, dù sao nàng mang theo hai người bọn họ, cũng không có phương tiện , Khinh Âm và Cổ Điệp chưa từng dịch dung qua, đứng bên người nàng rất dễ dàng bị người khác nhận ra, nàng không sợ bị nhận ra, nhưng nàng sợ phiền toái, hơn nữa phiền toái như vậy rất tệ, vậy mới nói, người nổi danh cũng không tốt , làm người phải biết khiêm tốn mới được...
Lúc này nàng không biết rằng, bởi vì nàng ngày đêm chạy đi, khiến Dạ Thương Minh đuổi thật lâu không kịp, trong lòng Dạ Thương Minh cũng mắng Vụ Thí N lần, nghĩ vương phi mà mình nâng niu trong lòng bàn tay, cư nhiên liều mạng lên đường như vậy, dưới chân dùng tốc độ nhanh hơn.