Chương 69: Rời đi
Nhan Nhiễm Tịch vừa trở về phòng, Khinh Âm lập tức cầm một phong thơ đi đến, Nhan Nhiễm Tịch xem xong, ánh mắt u ám xuống.
"Tiểu thư, sao vậy ?" Ở bên người Nhan Nhiễm Tịch nhiều năm như vậy, tự nhiên nàng có thể cảm nhận được biến hóa của Nhan Nhiễm Tịch.
Dùng một chút lực, thư tín trong tay liền bị dập nát, lắc đầu: "Không có gì, bên sư phó không biết xảy ra chuyện gì, gọi ta lập tức trở về."
"A." Cổ Điệp âm thầm nhíu mày, Vụ Thí chưa bao giờ phân phó Nhan Nhiễm Tịch phải làm thế nào, trừ phi là việc gấp , bằng không cũng sẽ không dùng bồ câu truyền tin cho Nhan Nhiễm Tịch: "Tiểu thư tính làm sao bây giờ ?"
"Đương nhiên là về." Kết quả Khinh Âm nước trà đưa qua, nàng uống một ngụm: "Các ngươi đi thu thập một chút, ta viết cho Dạ Thương Minh phong thư, sau đó ra roi thúc ngựa quay về."
"Dạ." Hai người gật đầu, tuy rằng tiểu thư nhà bọn họ tàn nhẫn, nhưng đối với người một nhà, nàng là người có thể dùng sinh mệnh che chở.
Mãi cho đến tối khi Dạ Thương Minh kéo thân mình mệt mỏi trở về từ hoàng cung, không kịp thở dốc trực tiếp đi Tịch Uyển, mọi người đã thành thói quen, chỉ cần có việc tìm Minh vương , sẽ không đi đến chủ viện, mà là đi Tịch Uyển.
Nghĩ đến chuyện hôm nay Thượng Quan Thương Vân tìm mình nói là bên phía nam có lũ lụt, nạn nhân bên kia đã chịu đủ khổ cực, tử vong lại là chuyện thường, cho nên nhất định phải giải quyết cho tốt, ý của Thượng Quan Thương Vân là để Dạ Thương Minh tự mình đi một chuyến, xem xét tình huống bên đó, đương nhiên Dạ Thương Minh không đáp ứng, chỉ nói để về nhà hỏi ý nương tử hắn, nếu Nhan Nhiễm Tịch đi thì hắn đi, nếu không thì quên chuyện này đi, chuyện như vậy trước kia cũng từng xảy ra, nhưng lần này có vẻ nghiêm trọng, cũng không phải hắn không thể đi, huống hồ bắt hắn rời xa Nhan Nhiễm Tịch còn không bằng gϊếŧ hắn .
Nghe xong lời nói của Dạ Thương Minh, Thượng Quan Thương Vân bực tức một trận, nói Dạ Thương Minh là thê nô, trước kia nhìn thế nào cũng không thấy hắn có loại tiềm chất này, nhưng khi cảm nhận được không khí âm lãnh, ngoan ngoãn ngặm miệng lại, dù sao trừ Nhan Nhiễm Tịch, thế giới này thật đúng là không có người dám động đến Dạ Thương Minh.
Nhưng Dạ Thương Minh ngàn tính vạn tính nhưng không có tính đến, Nhan Nhiễm Tịch đã rời khỏi.
Đi vào Tịch Uyển, im lặng kỳ lạ, không có âm thanh líu ríu của Cổ Điệp, cũng không có tiếng nước pha trà của Khinh Âm, trong lòng đột nhiên trống trải, cảm giác cô tịch nảy lên trong lòng, đẩy cửa ra , trong phòng không ai , đầu óc 'Ong' một tiếng , cảm thấy giống như mất đi cái gì , liếc mắt một cái thì thấy lá thư trên bàn, bàn tay có chút run run cầm lên, trên đó viết hai chữ to 'Minh thu'.
Cảm giác trong lòng không tốt , mở ra thư tín:
"Minh, hôm nay Lâm Nhược Thủy đến đây , nói là hoài thai hài tử của ngươi , đương nhiên ta thật cường hãn giải quyết xong, chuyện cụ thể ngươi đi hỏi Băng Tán sẽ biết, nhớ kỹ Lâm Nhược Thủy không thể gϊếŧ, phái người theo dõi nàng, ta luôn cảm thấy dường như chuyện này có vấn đề , trực giác của ta luôn luôn chuẩn, chúng ta có khả năng đã tìm lầm phương hướng, ngươi xem rồi theo điều tra thử một lần.
Không nói chuyện này nữa, ta có việc phải rời khỏi một vài ngày , cụ thể là chuyện gì ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng ngươi không cần lo lắng an toàn của ta, ta sẽ chiếu cố bản thân thật tốt, ngươi cũng phải chiếu cố mình thật tốt.
“Ách”... Còn có một việc ta phải nói rõ ràng với ngươi, trong Minh vương phủ còn có năm nữ nhân, không rõ thân phận, xem ra những người đó cũng không dễ đối phó, giữ lại mệnh các nàng, nhưng không phải nói tha là có thể tha được, bởi vì chuyện của Lâm Nhược Thủy ta rất tức giận , cho nên ngươi về rồi thì giải quyết đám người oanh oanh yến yến hết cho ta, thật là phiền toái , ngươi cũng biết ta ghét nhất là phiền toái .
Trong khoảng thời gian rời khỏi ta sẽ nhớ ngươi, đương nhiên ngươi cũng phải nhớ ta, mỗi ngày ở trong lòng nhớ ta một trăm lần, được rồi, đây là lần đầu tiên ta ngây thơ như vậy, ta rất luyến tiếc rời khỏi ngươi, nhưng sư phó có việc không thể không đi, nếu muốn ta thì nhớ kỹ hứa hẹn của ngươi.
Tịch lưu."
Dạ Thương Minh nhìn phong thư của Nhan Nhiễm Tịch, trong lòng phiền chán một trận, bóp thư tín, nhưng nghĩ đến Nhan Nhiễm Tịch trong lòng hắn căng thẳng, lập tức vuốt thư tín lại thật cẩn thận, bỏ vào trong lòng của mình.
Nhớ tới trong thư Nhan Nhiễm Tịch có nhắc tới Lâm Nhược Thủy, ánh mắt hắn nheo lại , xem ra hắn nên giải quyết nữ nhân này thật tốt.
"Băng Tán!" thanh âm lạnh như băng, khiến Băng Tán ngoài cửa có chút sợ.
Hắn thật sự thật không ngờ Vương phi không có, lại nghĩ đến thân phận của Vương phi, cũng không có ám vệ nào phát hiện, thật cẩn thận đi đến: "Vương gia."
"Hôm nay xảy ra chuyện gì ?" Không có cảm xúc phập phồng, càng khiến Băng Tán bất an.
Thật cẩn thận kể lại mọi chuyện một lần, sau khi nghe xong ánh mắt Dạ Thương Minh nhíu lại, hiện lên một suy nghĩ, khóe miệng cong lên, nếu là thật, như vậy Vương phi của hắn đúng là khiến người khác ngạc nhiên.
"Phái người truyền ra tin tức , nói bổn vương gặp đại nạn , sống không quá ba năm."
"A..." Băng Tán kinh ngạc nhìn Dạ Thương Minh, không rõ vì sao Dạ Thương Minh lại ra quyết định như vậy.
Hắn thế nào cũng không nghĩ đến Dạ Thương Minh làm như vậy chỉ là để những nữ nhân kia không đến phá hư tình cảm của hắn và Nhan Nhiễm Tịch, thật ra hôm nay hắn muốn để Băng Tán truyền ra tin tức, là hắn không có cách nào làm một nam nhân thật sự, làm như vậy hẳn là hoàn toàn chặt đứt một ít niệm trong đầu của các nữ nhân , nhưng nếu làm vậy có thể để cho Tịch Nhi của hắn trên lưng sẽ đeo một ít lời đồn đãi , cho nên mới sửa lại.
Không thể không nói , đối với việc của Nhan Nhiễm Tịch , mặc kệ có bao nhiêu lỗ hổng Dạ Thương Minh đều có thể dự đoán được.
Nhìn bóng dáng Băng Tán rời khỏi, ánh mắt Dạ Thương Minh nhìn xuống dưới , chỗ ở của bọn họ từng nhiều lần triền miên trên giường, nghĩ đến bộ dáng mỗi lần ngủ của Nhan Nhiễm Tịch, ha ha, trong thư Tịch Nhi còn nói hắn phải mỗi ngày nhớ nàng một trăm lần, bây giờ nàng vừa mới đi mà hắn đã bắt đầu suy nghĩ, dù trời tối rồi nhưng vẫn không ngủ được, trong lòng không khỏi phiền chán, sửa sang lại quần áo, rồi rời khỏi đó.
Ngủ không được không chỉ mình hắn, lúc này Nhan Nhiễm Tịch đang nằm trên giường trong khách điếm, mở to mắt, không có Dạ Thương Minh bên người nàng ngủ không được, theo thói quen sờ bên cạnh lần thứ N, rỗng tuếch, phiền chán, dù sao cũng không ngủ được, vẫn là luyện công đi.
Sau khi Dạ Thương Minh đứng lên bất tri bất giác bước đến Dược lâu, nghĩ lúc nãy mình đoán rằng, trong lòng có tính toán, với chuyện của Nhan Nhiễm Tịch, hắn biết mỗi người đều có bí mật, nếu Tịch Nhi của hắn còn chưa nói với hắn, vậy hắn sẽ tự đi thăm dò, mọi chuyện của Nhan Nhiễm Tịch hắn đều để ý như vậy, dù sao cũng không có việc gì làm, nếu Nhan Nhiễm Tịch không cố ý che giấu, như vậy cũng sẽ không để ý hắn biết hay không.
Trong lòng nghĩ như vậy, thân mình lập tức hành động