Chương 63: Sáng tỏ Mỹ Thực Trai
Mặc kệ thế nào Mỹ Thực Trai đối với Nam Lân Quốc cũng có nguy hại, ngay cả Minh điện của hắn cũng không tra được lí lịch, như vậy chỉ có có thể là do quốc gia khác chuyển sản nghiệp thôi, chỉ có thể tiêu diệt, mà hắn cũng nghĩ như vậy, hắn đã thương lượng xong với vài huynh đệ, chờ ổn định một chút, nếu còn chưa tra ra được chi tiết thì sẽ lập tức tiêu diệt, không phải do bọn hắn sẽ chuyện bé xé ra to, đơn giản là Thượng Quan Bác Thành thường xuyên đến đó, cho nên hắn mới mâu thuẫn như vậy.
Nhưng hôm nay Nhan Nhiễm Tịch cư nhiên ở nơi này, nhìn ra được Nhan Nhiễm Tịch và Tống Tránh Thư có quan hệ không xa lạ, loáng thoáng đoán được một chút, nhưng vẫn hy vọng do Nhan Nhiễm Tịch nói ra, may mắn hôm nay biết được, bằng không thì mệt.
Nhan Nhiễm Tịch không ngủ, nàng biết Dạ Thương Minh khôn khéo nhất định sẽ hoài nghi, thở dài, nói thật mấy thứ này cho Dạ Thương Minh biết cũng không có vấn đề gì, dù sao bọn họ đã yêu nhau: "Người phía sau màn Mỹ Thực Trai là ta."
Dạ Thương Minh không khϊếp sợ, hiển nhiên hắn đã đoán đúng rồi, nhưng hắn không ngờ tiểu nữ nhân này bối cảnh thật không đơn giản, hắn vốn tưởng rằng chỉ là chủ tử của Ám vực, bây giờ lại mọc ra thêm một Mỹ Thực Trai, không biết còn gì nữa hay không, nhưng hắn không phải cũng giống vậy sao.
Cười cười: "Ta biết, nhưng nàng giấu thật là sâu, kể cả Minh điện của ta cũng không tra ra."
Nhan Nhiễm liền nói: "Đó là đương nhiên, lúc trước ta thành lập Mỹ Thực Trai vốn là để ta có chỗ đến ăn cơm, dù sao mấy món gì đó bây giờ đều rất khó ăn, cho nên trừ bỏ lúc đi ăn cơm, bình thường ta sẽ không đến Mỹ Thực Trai, nói đúng ra, nó có tác dụng là chỗ ăn cơm của ta, không phức tạp như các người nghĩ.
Thấy Nhan Nhiễm Tịch nghiêm trang giải thích, Dạ Thương Minh muốn bật cười, trách không được bọn họ tra không ra, thì ra Mỹ Thực Trai nổi tiếng như vậy, chỉ vì để chủ tử ăn cơm, trách không được mọi người muốn vào Mỹ Thực Trai phải hà khắc như vậy, chỉ vì để chủ tử bọn họ ăn cơm thoải mái, không thể không nói như vậy lại thành sản nghiệp, nếu để người khác biết được sẽ giậm chân giận dữ, nếu không phải Nhan Nhiễm Tịch tự mình thừa nhận sợ rằng không ai dám tin tưởng.
Sủng nịch cười: "Nàng đó, trách không được ta tra không ra, lý do này thật là không có cách nào điều tra ra, nếu như bị người khác biết sẽ hộc máu ngay tức khắc."
Nhan Nhiễm Tịch cười, chớp mắt, Dạ Thương Minh lợi hại không kém nàng, lúc này tâm tư nàng đã chuyển trăm vòng, nhìn Dạ Thương Minh hỏi: "Nói như vậy, các ngươi định bắt đầu đối phó Mỹ Thực Trai của ta ?"
Dạ Thương Minh cười khẽ, hắn biết chuyện gì cũng không lừa được nàng: "Ừ, vốn định hành động, nhưng bây giờ không cần, nàng là lão bản phía sau Mỹ Thực Trai, như vậy nàng hẳn là biết Thượng Quan Bác Thành thường xuyên đi vào đó."
Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, chuyện đó Tống Tránh Thư đã nói qua với nàng, nàng cũng kêu Tống Tránh Thư chú ý, nếu có tình huống kì lạ gì sẽ bẩm báo lại với nàng, nhưng Tống Tránh Thư quan sát hồi lâu thì thấy Thượng Quan Bác Thành chỉ đơn thuần đến ăn cơm mà thôi, nhưng nàng tin tưởng Thượng Quan Bác Thành không phải người nhàn nhã như vậy, cho dù có thích Mỹ Thực Trai thế nào hắn cũng sẽ không đi nhiều như vậy, cơ hồ khiến mọi người trong Nam Lân Quốc chú ý, cho tới nay nàng vẫn không rõ tâm tư của Thượng Quan Bác Thành, nhưng nàng hiểu, như vậy chỉ có thể nói rằng tâm cơ của Thượng Quan Bác Thành vô cùng thâm trầm khó dò.
Lúc đầu nàng nghĩ sẽ không tham gia chuyện của Nam Lân Quốc, nhưng nay nàng đứng cùng chiến tuyến với Dạ Thương Minh, tức là nàng không muốn tranh cũng phải tranh: “Thượng Quan Bác Thành này không thể xem thường."
Dạ Thương Minh gật đầu, điểm này hắn luôn biết rõ, nhưng dù hắn biết vậy vẫn để không làm gì được, thậm chí ngay cả khi hắn biết người sau màn càng khó đối phó hơn Thượng Quan Bác Thành, một nơi nguy hiểm như vậy, hắn rất rối rắm, vừa không muốn để Nhan Nhiễm Tịch dính líu đến chuyện này, nhưng về phương diện khác hắn lại muốn để Nhan Nhiễm Tịch tiến vào thế giới của hắn, sinh tử không rời.
Hắn nhìn Nhan Nhiễm Tịch: "Tịch Nhi, sẽ rất nguy hiểm, nàng thấy sao?"
"Ta luôn rất chán ghét nguy hiểm, càng chán ghét phiền toái, nhưng vì ngươi, ta cũng chỉ có thể chịu đựng phiền toái một lần." Nhan Nhiễm Tịch thẳng thắn thành khẩn nói.
Dạ Thương Minh vô cùng vui mừng, hắn biết, hắn vẫn luôn biết, nàng và hắn luôn cùng chung tiến thoái.
Giữa đêm khuya, vốn là lúc nên tiến vào mộng đẹp, nhưng ở chỗ sâu trong hoàng cung, có hai bóng người đứng cùng nhau, đêm lạnh như nước, tiếng gió xào xạc, giọng nữ linh động thanh nhã: "Mọi chuyện đều đã an bài xong, bây giờ phải coi Lâm Nhược Thủy, nếu có thể vào Minh vương phủ là tốt nhất, nếu không vào được thì nhất định phải để nàng tiến vào Thành vương phủ."
Giọng nam cương liệt hư vô, thanh âm này rõ ràng là gã sai vặt hôm nay ngăn Dạ Thương Minh lại: "Chỉ sợ nàng không vào Minh vương phủ được, nay địch ta không rõ, Thượng Quan Bác Thành khiến người ta nắm không được, bây giờ thế cục sớm muộn gì cũng trở nên khẩn trương, kế hoạch ban đầu vì Nhan Nhiễm Tịch tham gia cũng đã biến đổi, ai từng nghĩ đến kẻ trời sanh tính tình yếu đuối, cư nhiên lại là người che giấu sâu nhất, nếu không phải do lần hòa thân này, chỉ sợ nàng còn đang giấu tài, chỉ là loại người như vậy tuyệt không thể lưu lại.” Lời nói âm ngoan , phất phơ theo làn gió lạnh.
Nữ nhân trầm mặc, thật lâu sau mới mở miệng: "Tuy nói như vậy, nhưng dù sao nàng cũng là người của Minh vương, bây giờ Minh vương rất sủng ái nàng, chỉ sợ chúng ta không động được nàng."
Nam nhân nheo lại ánh mắt , lạnh giọng nói: "Người trên đã ra lệnh thì vô luận trả giá đại giới thế nào, cần phải đoạt Nhan Nhiễm Tịch."
Nữ nhân nghi hoặc: "Vì sao ? Nhan Nhiễm Tịch không phải là truyền thuyết, chỉ có chút thông minh thôi, ngươi không thấy bộ dáng của nàng, rất kiêu ngạo, chỉ dựa vào tâm tình của mình mà làm việc, căn bản là tự cho là đúng, luôn dựa vào Minh vương thu thập cục diện rối rắm cho nàng, người như vậy căn bản không cần sợ hãi, nếu nàng thực sự lợi hại, chỉ có thể là người bên cạnh nàng, ngay cả tử vong ẩn vệ cũng có thể đối phó, không đơn giản, sao lại hao hết tâm tư đối phó nàng như vậy?”
Nam nhân lắc đầu: "Người trên quyết định như vậy nhất định có nguyên nhân, vì Nhan Nhiễm Tịch đã phá hủy hết kế hoạch của chúng ta, hơn nữa chúng ta cũng không biết gì về Nhan Nhiễm Tịch, vẫn nên diệt trừ hậu hoạn."
"Như vậy chỉ sợ sẽ chọc giận Minh vương." Nữ nhân vẫn không đồng ý, bọn họ thật sự sợ hãi Minh vương.
‘"Ngươi phải biết rằng, chúng ta căn bản là không có tư cách để nói “không’." Nam nhân nhắc nhở.
Nữ nhân trầm mặc, hắn nói không sai, bọn họ chỉ là quân cờ của một âm mưu mà thôi: "Ta đã hiểu."
Nam nhân thở dài, vận mệnh bọn họ đã sớm bị an bài, không chấp nhận cho bọn họ phản kháng, xoay người rời đi.
Để lại một mình nữ tử, bóng dáng cô độc, không khí bi thương, ai nói vận mệnh là do bản thân tự nắm giữ ? Ai nói bọn họ có thể phản kháng ? Vận mệnh đã đặt ở cuống họng của bọn họ, bọn họ không thể động đậy, vừa động sẽ chết.