Chương 60: Tình yêu hèn mọn
Nghe lời nói của Kiều Nhϊếp Phi, Nhan Nhiễm Tịch cũng không giật mình, từ lúc Nhan Bùi Luân để nàng giải độc cho Kiều Nhϊếp Phi, nàng đã đoán được một hai chuyện trong đó, nhưng thật không ngờ Kiều Chí Hiền cũng là thúc thúc của Kiều Nhϊếp Phi động thủ nhanh như vậy.
Không hỏi sự tình đã qua, đơn giản là hào môn tranh đoạt tài sản nên chiến tranh, liễm hạ mi mắt, thản nhiên hỏi: "Ngươi tính làm sao bây giờ ?"
Nói tới đây, trong mắt Kiều Nhϊếp Phi hiện lên chút thất bại, bộ dáng lại có chút bất đắc dĩ : "Còn không biết, trước chờ dưỡng tốt lên nói sau, dù sao cũng là quan hệ huyết thống, ta tin trong thời gian ngắn hắn sẽ không hại cha ta."
Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, trầm mặc, lúc này nàng thật sự không biết nên nói gì, dù sao nàng cũng căn bản là không quen.
Kiều Nhϊếp Phi cũng không nói tiếp, chỉ tham lam nhìn Nhan Nhiễm Tịch.
Trong lúc nhất thời hai người trở nên xấu hổ.
Lúc này cánh cửa bị người đẩy ra, Nhan Nhiễm Tịch hơi nhíu mi , tức giận nói: "Đi ra ngoài." Nàng đã nói rất nhiều lần, trước khi vào phải gõ cửa.
Chân vào cửa dừng một chút, sau đó mang theo tức giận đi đến, trong mắt mang theo chút bi thương nói : "Vì sao muốn ta ra ngoài, chẳng lẽ ngươi thích một mình ở cùng một chỗ với người này."
Nhan Nhiễm Tịch ngây ngẩn cả người, làm thế nào nàng cũng không nghĩ đến Dạ Thương Minh lại ở chỗ này, ngơ ngác hỏi: "Ngươi, sao ngươi lại ở chỗ này ?" Thật ra nàng muốn nói không phải ngươi đã đi rồi sao ? Sao có thể có thời gian ở đây ?
Nhưng Dạ Thương Minh cũng không hiểu như vậy, hắn nghĩ Nhan Nhiễm Tịch không thích hắn ở đây, liễm hạ con ngươi, thanh âm hư vô: "Ngươi không muốn ta ở đây."
Nhan Nhiễm Tịch nhìn bộ dáng Dạ Thương Minh, giống như là bị người vứt bỏ vậy, bất lực, cô tịch, giống như sẽ biến mất bất cứ lúc nào, lập tức ôm cổ Dạ Thương Minh, vội vàng nói: "Không có, ta không có ý này, ta nghĩ ngươi có việc rời khỏi, không ngờ ngươi lại ở đây, hắn là trước kia ta có quen biết, chúng ta không có gì."
Nhan Nhiễm Tịch giải thích làm Dạ Thương Minh ngoài ý muốn, nhưng càng nhiều vui sướиɠ, ôm Nhan Nhiễm Tịch một lát, thanh âm hơi phát run: "Ta biết."
Trời biết vừa nãy ở bên hồ ngửi được mùi máu trong không khí hắn sợ hãi bao nhiêu, nếu không phải còn tồn một tia lý trí hắn không biết mình có thể nổi điên hay không.
Nhìn hai người ôm nhau, trong phòng vô cùng chua sót, đau lòng nhất là Kiều Nhϊếp Phi, nhưng cũng rất vui mừng, nàng tìm được hạnh phúc rồi, hắn cũng rất yêu nàng, tuyệt không ít hơn hắn, hắn nên tạ ơn trời, hạnh phúc của nàng hắn cũng sẽ thủ hộ .
Kéo lý trí về, nghĩ tới việc trong phòng còn có người khác, Nhan Nhiễm Tịch đẩy Dạ Thương Minh ra, giới thiệu : "Minh, đây là Kiều Nhϊếp Phi, Tây Tần quốc Kiều gia công tử."
Dạ Thương Minh nhìn về phía Kiều Nhϊếp Phi, mày nhíu lại, vừa rồi hắn nhìn thấy rõ ràng, trong mắt kia tình yêu áp lực, thật sâu, thật nồng đậm, mang theo chua sót và đau lòng.
Khẽ gật đầu với Kiều Nhϊếp Phi, rồi không nhìn hắn nữa, mặc kệ thế nào bọn họ cũng là tình địch, tuy rằng bây giờ Nhan Nhiễm Tịch đã là của hắn, nhưng loại người mơ ước người của hắn, hắn vẫn là không có cách nào hữu hảo ở chung.
Kiều Nhϊếp Phi và Dạ Thương Minh có tâm tư giống nhau, tuy rằng sẽ thủ hộ hạnh phúc của Nhan Nhiễm Tịch, nhưng đối với nam nhân trước mắt, hắn vẫn hận, nếu không phải Nhan Nhiễm Tịch thương hắn, như vậy hắn sẽ không chút do dự động thủ, ánh mắt của hắn làm người ta chột dạ, bất luận sự tình gì ở trong mắt hắn cũng trong suốt , không có nửa điểm ** u tối.
Người như vậy có lẽ xứng với Nhan Nhiễm Tịch, mà hắn chỉ có thể đứng sau của bọn họ, yên lặng chờ đợi.
"Tịch Nhi, chúng ta về nhà thôi." Dạ Thương Minh thật sự không nghĩ để Nhan Nhiễm Tịch có nhiều tiếp xúc với người kia, hắn thừa nhận, hắn ghen tị.
Sao Nhan Nhiễm Tịch có thể không nhìn ra dao động giữa hai người, nàng cũng rất khó xử, xin lỗi nhìn Kiều Nhϊếp Phi rồi nói: "Kiều công tử, ngươi nghỉ ngơi ở đây trước, có chuyện gì kêu Tống thúc đi Minh vương phủ tìm ta là được."
"Tống thúc ?" Kiều Nhϊếp Phi nghi hoặc nhìn Nhan Nhiễm Tịch.
Nhan Nhiễm Tịch không giải thích, có một số việc nàng cũng không giấu diếm, kéo tay Dạ Thương Minh ly khai, để lại một mình Kiều Nhϊếp Phi.
Hồi lâu một người quen thuộc đi đến, là Tống Tránh Thư.
Kiều Nhϊếp Phi kinh ngạc, nhưng ngẫm lại Mỹ Thực Trai đã chuyển đến Nam Lân Quốc cũng ít nghi hoặc, đây là "Tống thúc" ?
Nhìn ra nghi hoặc của Kiều Nhϊếp Phi, Tống Tránh Thư giải thích: "Nhan Nhiễm Tịch là chủ tử của ta, toàn bộ Mỹ Thực Trai đều là của Nhan Nhiễm Tịch." Hắn biết nếu Nhan Nhiễm Tịch để hắn (TTT) đến vốn không tính giấu diếm hắn (KNP).
Kiều Nhϊếp Phi khϊếp sợ nhìn Tống Tránh Thư, người từng để bao nhiêu người muốn leo lên, người ngay cả hoàng thất cũng không để vào trong mắt, cư nhiên là thủ hạ của Nhan Nhiễm Tịch, chuyện này, hắn chưa từng nghĩ đến.
Trách không được lúc bọn họ mang theo Nhan Nhiễm Tịch đi thì có thể thấy Tống Tránh Thư, trách không được Tống Tránh Thư sẽ đối nghịch với hoàng thất, trách không được... Thì ra là vì Nhan Nhiễm Tịc , từng đủ loại này ngay cả nhớ tới mới phát hiện nguyên nhân ngẫu nhiên cũng không ngẫu nhiên, chỉ là bọn hắn tự đại khiến ánh mắt bị che đi.
Từng ngây ngốc nghĩ Mỹ Thực Trai chỉ tùy ý thay đổi nơi kinh doanh mà thôi, bây giờ mới biết, thì ra là đi theo Nhan Nhiễm Tịch đến đây, nghĩ lại bọn họ từng châm chọc, bây giờ mới biết Nhan Nhiễm Tịch xem bọn họ là những kẻ hề, bộ dáng tùy ý kia, đôi mi ngả ngớn kia, không phải không thể phản bác, mà ở trong mắt nàng, bọn họ không có tư cách, nàng khinh thường đi cùng bọn họ, đi chung những người này chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Bây giờ ngẫm lại chuyện cũ, đắc tội Nhan Nhiễm Tịch có ai có thể an an ổn ổn sinh hoạt, Nhan Tử khinh thường, cuối cùng rơi xuống suối sinh tử không rõ, Hoàn Nhan Miên Tĩnh khıêυ khí©h, cuối cùng chết thảm, sau khi chết còn để lại thanh danh xấu, nhìn lại hoàng thất, nay cũng có xu thế xuống dốc, xem ra hoàng hậu cũng đã chết trên tay Nhan Nhiễm Tịch, nhưng chuyện đó ai có thể nghĩ đến, bọn họ khinh thường người kia, thật ra người đó vẫn khinh thường nhìn bọn họ, bọn họ giống như những kẻ diễn hề, âm mưu quỷ kế trước mặt nàng đều là bọn họ tự bêu xấu, quả nhiên, nàng không phải người bình thường.
Ngẩng đầu hỏi: "Tống lão bản, lúc trước Tây Tần xảy ra chuyện có liên quan tới Nhiễm Tịch hay không ?"
Tống Tránh Thư cười cười: "Kiều công tử, có một số việc trong lòng hiểu là được, đôi khi nói ra cũng không hẳn là chuyện tốt."
Kiều Nhϊếp Phi cười khổ: "Chỉ là trong lòng khϊếp sợ mà thôi, không thể tin được, thì ra chúng ta chênh lệch lớn như vậy, đó là khoảng cách không thể vượt qua."
Sao Tống Tránh Thư lại nhìn không ra tâm tư của Kiều Nhϊếp Phi chứ, khuyên nhủ: "Kiều công tử, chủ tử không phải là đơn giản như ngươi nghĩ, khoảng cách của các ngươi xa như trời với đất, kiếp này đã định hữu duyên vô phận rồi."
Kiều Nhϊếp Phi gật đầu, cái đó hắn hiểu, nhưng Nhan Nhiễm Tịch, để hắn làm một kẻ hèn mọn canh gác cho nàng đi.