Chương 55: Xử lý sau
"Nếu là như thế thì ta có thể nói các ngươi biết, nàng chưa từng muốn làm hại gì ta, nàng là người ta yêu, chúng ta lại là huynh đệ nên ta hy vọng các ngươi có cái nhìn tốt với nàng, bằng không ta chỉ có thể nói ta nhìn lầm huynh đệ rồi." Nhìn Dạ Thương Minh, bọn họ biết hắn nói thật.
Bạch Ngạn Túng không phục hỏi: "Ngươi vì nàng mà không cần tình cảm huynh đệ của chúng ta ?"
Dạ Thương Minh lạnh lùng nói: “Ta đã nói rõ ràng tình cảm huynh đệ chúng ta, là các ngươi có ý khác, ta chỉ không muốn nữ nhân của ta bị một chút ủy khuất nào."
"Ngươi..."
"Được rồi, thật ra bọn ta cũng chỉ lo lắng cho ngươi, bây giờ đã biết Nhan Nhiễm Tịch không có nguy hiểm, địch ý tất nhiên sẽ không tồn tại, ngươi yên tâm đi." Trì Ngưng Liên đánh gãy lời nói của Bạch Ngạn Túng, hắn không hy vọng tình cảm huynh đệ của bọn họ bị chia cắt, hơn nữa nếu Nhan Nhiễm Tịch là một người không có nguy hiểm, như vậy nàng có tư cách đứng bên cạnh Dạ Thương Minh, điểm này không thể nghi ngờ, hắn hy vọng Minh được hạnh phúc .
Lôi kéo Bạch Ngạn Túng không tình nguyện ly khai, Dạ Thương Minh cũng không ở lâu trong thư phòng, mà lập tức đi Tịch Uyển.
Dạ Thương Minh nhìn Nhan Nhiễm Tịch đã nằm trên giường cả đêm, đến ngày hôm sau Nhan Nhiễm Tịch vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, trong lòng Dạ Thương Minh lo lắng không thôi, chạy đến phòng của Cổ Điệp cũng không thèm cố kị nam nữ khác biệt gì đó, kéo Cổ Điệp đến , sau đó đêm chuyện đêm qua nói một lần , hỏi Nhan Nhiễm Tịch có có chuyện gì hay không.? Đối với nhẫn thuật , hắn không biết cho nên cũng không rõ ràng tình hình bây giờ là thế nào.?
Nhưng sao Cổ Điệp có thể biết, vừa nghe Nhan Nhiễm Tịch đến bây giờ còn chưa tỉnh lại , trong lòng cả kinh: "A, sao có thể như vậy ? Ta cũng không biết, ta không có luyện qua nhẫn thuật, nếu là Khinh Âm chắc sẽ biết tiểu thư thế nào ?"
Nói xong thì muốn xông vào, Vô hiện thân từ chỗ tối, che trước mặt hai người, thanh âm lạnh lùng nói: "Chủ tử không có chuyện gì, chỉ là thể lực cạn kiệt, ngủ một hai ngày sẽ tỉnh lại, nếu bây giờ các ngươi mạnh mẽ cứu tỉnh chủ tử, ngược lại có hại cho thân thể của nàng." Nói xong không đợi hai người hỏi cái gì đã biến mất, lần này nếu không sợ bọn họ lộn xộn Nhan Nhiễm Tịch, hắn là tuyệt đối sẽ không hiện thân, trừ bỏ Nhan Nhiễm Tịch những người khác cùng hắn không có một chút quan hệ.
Cổ Điệp cũng tỉnh táo lại, nhìn Dạ Thương Minh một bộ dáng lo lắng giải thích: "Nếu Vô nói như vậy, tức là không có trở ngại gì, Vô cũng từng luyện tập nhẫn thuật, khá rõ ràng trên phương diện này, hai ngày nay chỉ cần không quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi là được rồi."
Dạ Thương Minh thả lỏng tâm tình gật gật đầu, ai cũng không nhận ra, thân phận bọn họ mà nói chuyện với nhau như vậy là cỡ nào quỷ dị.
Dạ Thương Minh để Cổ Điệp canh chừng Nhan Nhiễm Tịch, chuyện ngày hôm qua lớn như vậy, ban đầu hắn không thèm để ý, nhưng nghĩ đến khả năng sẽ ảnh hưởng đến Nhan Nhiễm Tịch nghỉ ngơi, hắn không thể không tự mình đi một chuyến, đương nhiên trước khi đi Dạ Thương Minh thực khoa trương để lại một nửa ám vệ và thị vệ ở Tịch Uyển.
Biết Dạ Thương Minh sủng Nhan Nhiễm Tịch, nếu không biết còn tưởng rằng Dạ Thương Minh nhốt Nhan Nhiễm Tịch ấy chứ.
Dạ Thương Minh mặc triều phục, Dạ Thương Minh rất ít khi vào triều sớm, tất cả mọi người biết vì sao, mọi người đều hành lễ với Dạ Thương Minh, có thể nói Dạ Thương Minh ở Nam Lân Quốc, hắn là lớn nhất, bọn họ không thể trêu vào được.
Thượng Quan Thương Vân vừa lên triều thấy Dạ Thương Minh cũng cả kinh, hắn biết rõ tình cảnh ngày hôm qua hơn bất kỳ ai, lấy tính tình của Dạ Thương Minh chắc sẽ không để trong lòng, nhưng bây giờ cư nhiên vào triều, như vậy là chuyện gì chứ ? Xem ra chỉ có thể yên lặng xem xét .
Mà lúc này trong lòng Dạ Thương Minh rất là nhớ mong Nhan Nhiễm Tịch, cho nên cũng không nghĩ đợi tới lúc tan triều mới đi, nhìn mọi người nói một câu lại một câu vô nghĩa thì trong lòng rất là phiền chán, thanh âm lạnh lùng đánh gãy mọi người: "Chuyện hôm qua không cần bổn vương nói mọi người cũng có thể rõ ràng."
Một câu khiến đại điện còn đang tranh cãi ầm ĩ không có còn âm thanh.
Chuyện hôm qua bọn họ đương nhiên biết rõ, hữu tướng nhìn mọi người xong thì dẫn đầu mở miệng: "Bẩm Hoàng Thượng, vừa có tin báo, đêm qua cửu tộc một nhà tả tướng đều bị gϊếŧ, không một người còn sống."
Tiếng nói vừa dứt, văn võ cả triều đều nghị luận, Dạ Thương Minh cũng không có thời gian bồi bọn họ nên lạnh lùng nói: "Còn có, đêm qua Thái Hậu gặp chuyện, lấy ra Trảm ma Lệnh, hơn nữa tất cả thị vệ của Thái Hậu đều bị người chặt bỏ cánh tay." Chuyện sau hắn không biết ai làm, nhưng khẳng định không thoát được quan hệ cùng Nhan Nhiễm Tịch, vì thế muốn một mình gánh chịu.
Tiếp tục nói: "Bây giờ bổn vương không có thời gian giả bộ hồ đồ cùng các ngươi, lần này bổn vương đến chính là muốn nói cho các ngươi biết, bây giờ vương phi cần tĩnh dưỡng, chuyện gì cũng không được đến quấy rầy vương phi, nếu không, mặc kệ là chỗ sáng hay chỗ tối, chỉ cần bị bổn vương tra được, như vậy kết cục của tả tướng sẽ là kết cục của các ngươi."
Gián tiếp thừa nhận thảm án diệt môn nhà tả tưởng là hắn làm, nhưng lại không ai dám nói cái gì, bởi vì Minh vương có cuồng vọng của bản thân.
Nói xong không quan tâm đến ai, xoay người ly khai.
Thượng Quan Thương Vân trên long ỷ bất đắc dĩ sờ sờ mũi, ách, thật là không có mặt mũi, tốt xấu gì hắn cũng là Hoàng Thượng đó.
Dạ Thương Minh đi rồi, hết thảy giống như không phát sinh chuyện gì, Thượng Quan Thương Vân ho nhẹ vài tiếng: "Được rồi, lúc nãy nói đến cái gì, tiếp tục."
Đối với chuyện như vậy chúng đại thần đã quen, tiếp tục chuyện bị Dạ Thương Minh đánh gãy
Dạ Thương Minh vội vàng trở về, nhìn cửa Tịch Uyển tràn đầy thị vệ, trong lòng rất vừa lòng.
Đi vào phái Cổ Điệp ra ngoài, mình thì ở cùng Nhan Nhiễm Tịch, bồi như thế một ngày một đêm.
Ngày hôm sau Nhan Nhiễm Tịch từ từ tỉnh lại, mở mắt ra thì thấy Dạ Thương Minh ghé vào bên giường ngủ, dương quan hơi bắn trên gương mặt hoàn mỹ không sứt mẻ, đã không có lạnh lùng của ngày xưa, ngược lại là vẻ mặt nhu hòa, làm cho người ta nhịn không được muốn thân cận, lông mi thật là dài làm Nhan Nhiễm Tịch đố kỵ một phen.
Vươn tay nhẹ vỗ về một đầu tóc kia, tình cảnh lãng mạn hai như vậy lại vì tính cảnh giác của bọn họ quá cao mà bị đánh vỡ, Nhan Nhiễm Tịch vừa mới buông ra, đã bị một đôi bàn tay to bắt lấy, lực đạo mạnh mẽ, giống như là muốn bẻ gẫy người kia vậy.
Không thể nghi ngờ bàn tay to này là của người đang ngủ Dạ Thương Minh , đôi mắt lập tức mở ra, đập vào mắt là khuôn mặt mang theo ý cười của Nhan Nhiễm Tịch, ý thức được mình làm gì, hắn lập tức buông lỏng tay ra, vẻ mặt kích động hỏi: "Thế nào ? Không có việc gì chứ, ta, ta không biết là nàng, có bị thương hay không ?"
'Phốc' một tiếng bật cười bật ra: "Không có việc gì, công lực của ta ngươi không phải không biết, nếu dễ dàng bị thương như vậy, ta đã sớm chết."