Chương 53: Người dũng cảm không buông tay – Thắng
Không có do dự, rút giây động rừng, có người bắt đầu động thủ, hắc y vệ rất lợi hại, nhưng tử vong ẩn vệ còn lợi hại hơn, bọn họ là truyền thuyết không phải không, được một lát , hắc y vệ đã có người bị thương, nhiều năm qua bọn họ chưa từng bị thương, nay lại chảy ra máu. (huyết = máu)
Mười người hơi chuyển mắt, bọn họ biết nhiệm vụ lần này không hoàn thành được, cho nên bọn họ chỉ có thể lui, có thể toàn thân trở ra là được, lúc trước Nhan Nhiễm Tịch đã nói, bọn họ điều kiện tiên quyết để hoàn thành nhiệm vụ là bảo toàn tính mạng đứng trước mặt nàng, cho nên bọn họ sẽ không ngốc đến mức dùng sinh mệnh của mình đi đổi sinh mệnh của người khác.
Mười người rất ăn ý xông ra ngoài, nhưng vừa đi ra ngoài thì bọn họ giật mình, đầy đất là nhưng đoạn tay cụt, không có người, nhưng bọn hắn là cái gì, là những người sinh hoạt âm thầm, cho nên bọn họ biết ở chỗ tối đã có vài phương nhân mã, tuy rằng không rõ có chuyện gì xảy ra , nhưng bây giờ bọn họ không có thời gian tìm hiểu.
Bọn họ lao về trước, tử vong ẩn vệ lập tức lao theo, ước chừng có mười mấy tử vong ẩn vệ đuổi theo, còn lại canh giữ bên cạnh Thái Hậu,
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tử vong ẩn vệ giống như có khôn cùng lực lượng, nhưng hắc y vệ cũng không thở dốc.
Điều này khiến người ở chỗ tối không khỏi kính nể.
Lúc này trên người hắc y vệ đã có ít nhiều thương tích, mỗi người đều dính máu, nhưng là bọn hắn giống như không có bị thương, như trước dũng mãnh chém gϊếŧ.
Nhưng hắc y vệ chung quy là người có máu có thịt, tuy rằng song phương chưa có người tử vong, nhưng bọn hắn hiểu cứ tiếp tục như vậy, chết chỉ có bọn họ.
Hắc y vệ cầm đầu la lớn: "Bốn người ở lại, năm người khác đi."
Nghe thấy người cầm đầu nói, ăn ý ngày xưa đã không còn, vào lúc sinh tử trước mắt bọn họ tuyệt đối sẽ không để huynh đệ mình ở lại, không ai rời đi.
Người cầm đầu vừa thấy không khỏi tức giận, nhưng trong lòng cũng cảm động : "Chớ quên , các người phải tuyệt đối phục tùng nhiệm vụ, đi."
Hắc y vệ cắn răng, trong tay nắm kiếm gắt gao, gân xanh hiện ra, năm người bị thương nghiêm trọng bị bốn người đẩy ra ngoài, năm người khác không có lãng phí thời gian, trong mắt mang theo hận ý đau đớn, phi thân rời đi.
Tử vong ẩn vệ muốn đuổi theo, nhưng năm người còn lại sao có thể để bọn họ như ý, năm người nhìn vào mắt nhau, hai tay kết thành thủ thế người khác chưa từng thấy qua, kết thành rất nhanh, chỉ thấy năm hắc y vệ còn lại, hung hăng đẩy bàn tay, tất cả tử vong ẩn vệ muốn tiến lên đều lui về phía sau.
Tuy rằng chỉ một chút , nhưng cũng đủ cho năm người khác ly khai.
Đây là kết giới Nhan Nhiễm Tịch dạy cho bọn hắn, nhưng năng lượng của bọn hắn không đủ, cho nên Nhan Nhiễm Tịch sửa lại một chút, để năm người hợp tác, lại chỉ có thể giữ liên tục trong thời gian một hơi thở, nhưng bọn họ rất rõ ràng lúc cao thủ quyết đấu, thời gian một hơi thở định sinh tử.
Chuyện quỷ dị như vậy, mọi người xem từ một nơi bí mật gần, ngay cả Thái Hậu cũng khϊếp sợ .
Tử vong ẩn vệ lại vọt lên một lần nữa, lại là một hồi chém gϊếŧ, cả người của năm người dính đầy máu, mà tử vong ẩn vệ chỉ có vài người bị thương nhẹ, nhưng thành tích như vậy ở trước mặt những người đã là tốt, nếu là hắn sao, như vậy chỉ sợ chỉ có đường chết, bởi vì đến nay chưa có người thoát đi trong tay tử vong ẩn vệ, bọn họ là người thứ nhấ , tuy rằng chỉ có năm người chạy thoát, đã là kỳ tích.
Có lẽ trận chiến này rất kịch liệt, cả chủ tử cũng tới xem, phường của Thái Hậu đương nhiên có rất nhiều người để mắt tới, đây là trong cung, một người cũng không thiếu, trong lòng thì biết rõ nhưng không nói ra.
Nhìn người phía dưới, bọn họ rõ ràng là người củaNhan Nhiễm Tịch, thân thủ như vậy khiến bọn hắn khϊếp sợ, Trì Ngưng Liên và Bạch Ngạn Túng ở một chỗ nhìn phía dưới, Trì Ngưng Liên thấp giọng nói: "Mười hắc y nhân lúc trước đã cứu ta và Minh là bọn họ."
Trong mắt Bạch Ngạn Túng lóe lên khϊếp sợ, chợt nghe Trì Ngưng Liên tiếp tục nói: "Bọn họ là người của Nhan Nhiễm Tịch."
Tuy rằng nói vậy, nhưng trong mắt hai người đều mang theo nghi hoặc, nhưng bọn hắn chưa từng nghĩ tới phải đi xuống cứu bọn họ, bọn họ rất rõ ràng người phía dưới là tử vong ẩn vệ, không phải nói cứu là có thể cứu, ở trong mắt bọn họ, đó đã là người chết.
Mọi người còn chưa phục hồi tinh thần, chợt nghe phía dưới có một tiếng hô to: "Đầu, ngươi đi nhanh đi."
Cầm đầu lạnh giọng nói: "Phải đi thì cùng nhau đi, bọn họ đã trở về, chúng ta cũng không còn băn khoăn." Sau đó hô lớn: "Chủ tử nói qua , ‘người dũng cảm không buông tay – thắng' chúng ta là dũng giả, là cường giả, hôm nay cho dù chết chúng ta cũng phải kéo theo vài cái đệm lưng, nếu không cho dù đến địa ngục, ta cũng không thừa nhận các ngươi là huynh đệ của ta, gϊếŧ cho ta."
Bọn họ trốn không thoát, bọn họ không thể gϊếŧ người này cho Nhan Nhiễm Tịch, cho nên chết cũng phải đổi dùng mạng đổi mạng, nói cho chủ tử bọn họ biết, bọn họ chết có giá trị , bọn họ không chết vô dụng.
Một câu thôi, năm người đã lâm vào đường cùng, không biết tại sao lại có khí lực, vọt lên một lần nữa.
Tinh thần như vậy , khiến những người ở chỗ tối khϊếp sợ, nghe thấy câu nói như vậy, bọn họ không nhịn được nhiệt huyết sôi trào.
Trong lòng không tự chủ nghĩ tới Nhan Nhiễm Tịch, nàng rốt cuộc là loại người nào, người như thế, vì sao cam nguyện liều mạng vì nàng, câu nói ‘Người dũng cảm không buông tay – thắng', đến tột cùng người thế nào mới có thể nói ra, khiến bọn họ mê mang .
Bên kia, năm người chạy đi, lập tức về Minh vương phủ Tịch Uyển, Nhan Nhiễm Tịch đang nhắm mắt lập tức mở ra, mùi máu này, nàng rất quen thuộc, không chậm trễ nửa khắc, tùy ý mặc kiện quần áo, lập tức xông ra ngoài , nhìn năm người dính đầy máu, nhíu mày: "Sao lại thế này ?"
Một người bị thương còn có vẻ khoẻ hơn mở miệng: "Chủ tử, Thái Hậu có Trảm ma Lệnh, đầu hộ để năm người chúng ta đi, bây giờ không rõ sinh tử."
Trảm ma Lệnh, mày Nhan Nhiễm Tịch càng nhăn, lạnh lùng nói: "Các ngươi đi nghỉ ngơi."
Năm người không nói gì, mặc kệ Nhan Nhiễm Tịch nói gì bọn họ cũng không phản bác.
Cùng lúc đó Dạ Thương Minh cũng thu được tin tức, không dừng một khắc mang theo Băng Tán và Diễm Lạc lao thẳng đến Tịch Uyển, là hắn sơ sót, quên nói cho Nhan Nhiễm Tịch biết trong tay Thái Hậu còn con bài chưa lật.
Cổ Điệp nhận lệnh về phòng, vốn định rời khỏi, lúc này Dạ Thương Minh đột nhiên tới, không nói thêm gì, thuấn di một cái biến mất tại chỗ, Dạ Thương Minh nhìn Vô biến mất không thấy, vận dụng khinh công phi thân rời đi, Băng Tán và Diễm Lạc nhận mệnh đi theo, trong lòng lại nói: có chủ tử như vậy thủ hạ bọn họ còn muốn gì hơn.
Vẫn đang nhìn tình huống phía dưới của mọi người, không ai không thở dài, năm người kia đã không có sinh hy vọng, bọn họ nhất định nhận hết bi tráng , thất bại vẫn là thất bại mà thôi.