Những lời Ngọc Nguyên nói cuối cùng cũng vẫn rơi vào tai Liễu phu nhân. Nha hoàn bên cạnh Ngọc Nguyên đều nghe thấy, Ngọc Nguyên dù sao cũng là đại tiểu thư, khác với các nàng xuất thân ti tiện, có nói giỡn cũng không dám nói ra những lời ấy. Ngọc Nguyên nói ra những lời ngu xuẩn này, nha hoàn sợ người khác truyền loạn tới tai Liễu phu nhân, sợ Liễu phu nhân cho rằng tiểu thư bị các nàng dạy hư, trách phạt liên lụy tới các nàng nên thuận lại nguyên lời cho Liễu phu nhân.
Liễu phu nhân tức điên, cho người gọi Ngọc Nguyên tới: "Ta bảo ngươi đi làm hòa quan hệ với Ngọc Ngưng, ngươi lại ở đó nói những lời không biết xấu hổ. Ngươi là đại tiểu thư khuê các, nào có tiểu thư khuê các nhà ai nói lời khẩu xuất cuồng ngôn như ngươi?"
Ngọc Nguyên xấu hổ đến nỗi sắc mặt nóng bừng, Liễu phu nhân nói: "Ngươi là bị ta chiều hư, nha hoàn cũng chẳng biết quản giáo ngươi. Ngọc Nguyên, ngươi phải nhớ cho kỹ, ngươi là đích nữ Nam Dương hầu phủ, nếu lời ngươi nói truyền ra ngoài, còn gia đình đứng đắn nào muốn thú ngươi vào cửa? Toàn bộ gia tộc này đều phải hổ thẹn vì lời nói của ngươi."
Sắc mặt Ngọc Nguyên đỏ bừng, nàng ta nghèn nghẹn trong nước mắt, thật lâu sau mới nói: "Nương, con biết sai rồi."
Nhìn Ngọc Nguyên đã biết hối lỗi như vậy, Liễu phu nhân cũng mềm lòng, bà nói: "Tới Phật đường quỳ hai ngày, hai ngày này ngươi cũng nên suy xét lại hành động của mình đi."
Nói xong, Liễu phu nhân bảo Ngọc Nguyên lui. Ngọc Nguyên nào biết là nha hoàn đã mật báo, nàng ta cứ tưởng rằng Ngọc Ngưng hại mình, trong lòng càng thêm thấu hận.
Hoa Dương quận chúa về Lý phủ, giao Lý Chi Chi cho Lý phu nhân. Vốn dĩ Lý phu nhân đã không thích đứa nhỏ này, lại nghe nói Hoa Dương quận chúa bị nó đẩy xuống nước, Lý phu nhân tức đến nỗi suýt nữa ngất đi. Biết thai nhi trong bụng Hoa Dương quận chúa không có mệnh hệ gì, Lý phu nhân mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Lý Chi Chi còn nhỏ mà đã độc ác, Lý phu nhân cũng không muốn giữ một tiểu nha đầu như thế ở trong phủ, đành cho người đưa nó đến thôn trang thật xa, không bao giờ cho quay về kinh thành.
Trước kia Lý Chi Chi được Hoa Dương quận chúa nuôi lớn, nếu nó là người thành thật, người khác đều coi nó là tiểu thư Lý gia. Sau chuyện này, Đoan vương phủ và thái hậu tha cho nó một mạng là tốt lắm rồi. Lý Chi Chi được kiều dưỡng* mà lớn lên, đưa tới nông trang, có thể ăn được khóc được, chịu được cảnh không có người hầu hạ hay không đành phải xem vào tạo hóa của nó.
*Kiều dưỡng: nâng niu, chiều chuộng
Hoa Dương quận chúa cũng không quên Ngọc Ngưng, ân cứu mạng đâu phải chuyện nhỏ. Ngày kế thái hậu nghe tin Hoa Dương quận chúa rơi xuống nước, lo lắng cho người đưa nàng tiến cung.
Hoa Dương quận chúa tiến cung, gặp người bình yên vô sự, lúc này thái hậu mới yên tâm
Thái hậu nghe nói quận chúa gặp nạn là do bị Lý Chi Chi hãm hại, tuy ngoài mặt không nhiều lời nhưng trong lòng đã căm ghét nha đầu không biết điều này tới tận xương tủy. Còn nhỏ mà đã độc ác tàn nhẫn như vậy, giữ lại cũng là tai họa. Mặc dù Lý gia đã an bài, nhưng thái hậu không tính buông tha Lý Chi Chi dễ dàng như vậy.
Hoa Dương quận chúa khẽ vuốt bụng mình, nàng nói: "Con phúc lớn mạng lớn mới bảo vệ được hài tử, lần này ít nhiều cũng có công của tiểu thư Nam Dương hầu phủ."
Hoa Dương quận chúa đã thành thân chín năm, mãi vẫn chưa có thai. Lý gia e dè thân phận nàng và thế lực của Đoan vương phủ nên chẳng dám làm gì, chỉ đành ôm tâm bệnh trong lòng. Giờ đây cái thai của nàng đương nhiên nhận được sự chú ý của tất cả mọi người.
Thái hậu nói: "Nhất định phải cảm tạ tốt ân nhân của ngươi."
Hoa Dương quận chúa mỉm cười, nàng nói: "Lão phu nhân cũng nói như vậy, bà ấy coi trọng đời sau của Lý gia, còn muốn tự mình đến nói lời cảm tạ nhưng bị con ngăn lại. Tiểu cô nương cứu con là người hiền lành, đáng tiếc lại là thứ nữ thường bị người nhà khi dễ, con vẫn đang suy nghĩ nên cảm tạ thế nào cho thỏa."
Thái hậu nói: "Mặc kệ thân phận thế nào, chỉ cần cứu ngươi thì chính là ân nhân của Lý phủ. Cho dù chỉ là nha đầu bình thường cũng cần cảm tạ tốt, huống chi là một tiểu thư."
Hoa Dương quận chúa nghĩ ngợi trong chốc lát: "Vừa lúc Ninh Bình công chúa thiếu thư đồng, không bằng để nàng qua đó? Nhưng nàng lớn lên lại quá xinh đẹp, còn nhỏ đã mang bộ dáng họa thủy, đưa vào trong cung sợ sẽ gặp phải phiền toái."
Tiêu chuẩn lựa chọn thư đồng cho công chúa vô cùng khắc nghiệt, ai cũng phải là nữ nhi có xuất thân nhà quan. Nghe Hoa quận chúa nói, thái hậu cũng không nén nổi tò mò: "Đến tột cùng là mang bộ dáng như nào?"
Hoa Dương quận chúa cười khẽ, nàng hạ giọng: "So với quý phi trong cung còn xinh đẹp hơn gấp mười lần, con không hề khuếch đại đâu. Thế nhưng tính tình lại khá tốt, không cao ngạo nóng nảy, so với tiểu thư con vợ cả còn có phong thái trầm ổn hơn nhiều."
Thư đồng của công chúa là một chức vị không tồi, tuy rằng cũng chỉ tương đương với nha hoàn của công chúa, nhưng sẽ được tiếp xúc với những người thân phận cao quý. Tiền triều còn có hoàng hậu vốn là thư đồng của công chúa. Nếu lúc cùng công chúa đọc sách mà được thái tử nhìn trúng, có khi sau này lại trở thành hoàng hậu. Không gả được cho tông thất vương tôn, thì cũng chẳng lo thiếu công tử nhà cao cửa rộng.
Nếu thái hậu đồng ý, Hoa Dương quận chúa thật muốn mang người tiến cung.
Sau khi nghe miêu tả ngoại hình của Ngọc Ngưng, thái hậu nói: "Không, đừng đưa nàng tiến cung. Mấy hoàng tử đâu phải đèn cạn dầu, sợ sẽ gây ra chuyện thị phi. Ngươi hãy nghĩ ra biện pháp nào khác để cảm tạ đi."
Hoa Dương quận chúa đành gật đầu đồng ý.
Trên đường trở về, Hoa Dương quận chúa cẩn thận cân nhắc lại một lần. Nàng nghĩ vẫn nên bớt thời giờ tới gặp Ngọc Ngưng, xem ý Ngọc Ngưng thế nào. Nếu Ngọc Ngưng muốn một mối hôn sự tốt, Hoa Dương quận chúa sẽ tìm cho nàng một người không tồi. Nếu Ngọc Ngưng đã định ước, tri thức, tiền bạc thiếu thốn thì sẽ đưa cho nàng một ít vàng bạc, trang sức.
Nghĩ như vậy, Hoa Dương quận chúa cũng từ từ đem chuyện này buông xuống.
Ngọc Ngưng không biết Hoa Dương quận chúa lại coi trọng chuyện này như thế. Sau khi sắc trời sầm tối, Ngọc Ngưng xoay người vài cái rồi lên giường ngủ. Ngọc Ngưng cứ nằm trằn trọc mãi, có lẽ là ban ngày đã thấy diện mạo dữ tợn của quỷ sai, nên bây giờ mỗi lần nhắm mắt nàng lại thấy bộ dáng, mặt mũi hung tợn đó.
Nàng chẳng thể ngủ được.
Mãi cho đến khi phía sau truyền đến hơi lạnh quen thuộc.
Ngọc Ngưng mở mắt, nàng chống người ngồi dậy. Quân Dạ mặc một bộ trường bào màu hắc kim, tóc dài buông xõa sau lưng, gương mặt tuấn mỹ yêu dã dưới ánh trăng càng thêm phần lạnh lùng. Ngũ quan hắn cân xứng đẹp đẽ, nếu so sánh với ác quỷ nàng gặp ban ngày, Quân Dạ đúng là đẹp đến nỗi khiến cho người ta xúc động.
Ngọc Ngưng chớp chớp đôi mắt, Quân Dạ xoa đầu nàng: "Mọi chuyện đã làm thỏa đáng rồi chứ?"
Ngọc Ngưng "Ừ" một tiếng: "Ta đã cứu Hoa Dương quận chúa, bảo vệ nàng ấy cùng hài tử trong bụng. Nhưng sao ngươi biết nàng ấy sẽ rơi xuống nước?"
Người sau khi chết đều phải tới Minh giới luân hồi mới có thể đầu thai chuyển kiếp. Tuy đây không phải chức trách chủ yếu của Minh giới, Quận Dạ lại chẳng mấy hứng thú với luân hồi của nhân gian, nhưng làm Minh Vương, hắn có thể nhìn thấy vận mệnh mỗi người.
Giống như Ngọc Ngưng, lẽ ra đã bị ác quỷ ăn thịt từ lúc còn ở trong tã lót, nhưng vì gặp được Quân Dạ mà thay đổi biến số, nàng mới bình an sống đến bây giờ. Tuy rằng những năm gần đây thường xuyên sinh bệnh, thường gặp xui xẻo, nhưng ít nhất cái mạng nhỏ vẫn còn.
Quân Dạ nói: "Liếc một cái là có thể nhìn ra."
Ngọc Ngưng sùng bái nhìn Quân Dạ: "Ngươi thật lợi hại."
Quân Dạ lạnh lùng cong môi, ấn nàng vào trong l*иg ngực mình: "Lần này giúp nàng kết giao quý nhân, về sau không còn bị khi dễ như trước. Ngưng nhi, nàng báo ơn thế nào?"
Đôi tay Ngọc Ngưng đặt trên vai hắn, sắc mặt bỗng nhiên đỏ bừng.
Da nàng thật trắng, sắc đỏ trên mặt nhìn cực rõ ràng, sắc đỏ bên tai bắt đầu lan xuống cổ, nàng nhỏ giọng nói: "Chuyện đó...ban ngày đã làm rồi."
Quân Dạ không phải người phàm, thân thể hắn cũng khác so với người phàm.
Sẽ không biết mệt mỏi, chỉ cần muốn là có thể luôn thân mật cọ xát.
Do dự một lát, Ngọc Ngưng chủ động cởϊ áσ mình ra, nàng ôm lấy Quân Dạ.
Vì ban ngày mới bị hắn khi dễ nên bây giờ vòng eo nàng vẫn còn mềm nhũn, nói là chủ động tiếp cận Quân Dạ, nhưng thực tế nàng vẫn có chút kháng cự.
Lúc đầu Quân Dạ thật ôn nhu, sau đó...
Cũng giống như những lần trước, hắn thật bạo ngược, thiếu chút nữa làm Ngọc Ngưng ngất xỉu.
Ngọc Ngưng thút tha thút thít khóc đến nửa đêm, Quân Dạ xoa xoa nước mắt trên mặt nàng: "Tiểu mít ướt, nước mắt thật nhiều."
Sau trận mây mưa, Ngọc Ngưng cảm thấy eo nàng đau nhức như bị đứt đôi, nàng tựa đầu vào gối, tóc dài rũ ở trên vai, đôi mắt hồng hồng.
Trong không khí có một mùi hương thật khó miêu tả, còn có mùi hoa ngào ngạt trên người Ngọc Ngưng. Trong khứu giác mạnh mẽ của Quân Dạ, hương thơm của nàng thập phần ngọt ngào, khiến cho ác quỷ Minh giới đều thấy mê loạn. Thân thể của nàng là kho báu là trân bảo, đây cũng là nguyên nhân Quân Dạ khó khống chế được mình khi thân mật cùng nàng.
Thân thể dụ hoặc như thế, sao có thể khắc chế.
Quân Dạ không hiểu sao Ngọc Ngưng có thể khóc nhiều như vậy, lần này nàng khóc mãi không thôi. Hắn chỉ đành ôm tiểu phế vật mít ướt này vào trong ngực: "Ngoan, đừng khóc, lần sau sẽ nhẹ nhàng với nàng một chút."