Chương 10
Mà bên này Hàn Cảnh Hạo không biết gì, nhàn nhã cùng ái nhân dắt ngựa về tới phủ thái phó —— người này từ lúc từ biên quan về vẫn chưa từng trở lại phủ đệ của chính mình.
“Lão gia, ngài có khách nhân!” Quản gia của Vệ gia diện vô biểu tình khom người chào chủ nhân, cũng không thèm nhìn Hàn Cảnh Hạo một cái, cứng nhắc nói.
“Khách nhân?” Giờ này, ai đến bái phỏng hắn chứ?
“Vâng, hắn ở thư phòng chờ ngài!” Quản gia nói.
“Tiểu Hạo, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước, ta đi gặp khách nhân.” Quay đầu nói với Hàn Cảnh Hạo.
Thanh niên cười tủm tỉm gật đầu, “Được! Ngươi đi đi!”
Vệ Viêm lại không nhúc nhích, khó xử nhìn hắn.
“Sao vậy? Nhanh đi a! Không cần luyến tiếc ta, ta sẽ chờ ngươi cùng dùng bữa tối.” Hàn Cảnh Hạo quan tâm nói.
“Hàn tướng quân, ngươi không buông thắt lưng lão gia nhà ta ra, làm sao hắn đi!” Quản gia vẫn hé ra khuôn mặt quan tài như cũ, thờ ơ trần thuật sự thật.
Cúi đầu, nhìn tay mình đang ôm thắt lưng Vệ Viêm, sau đó chậm rãi thu hồi, không hề áy náy cười nói: “Thật xấu hổ, ta đã quên!”
Bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu, Vệ Viêm nói: “Ta đi trước!”
Nói xong, liền đi, lưu lại Hàn Cảnh Hạo và quản gia mặt quan tài nhìn nhau. Thật lâu sau, quản gia mặt quan tài mặt mở miệng nói: “Hàn tướng quân, ngươi không biết chính mình rất dính lấy người sao?”
“Khuyết Nhuế, ngươi không biết chính mình rất cứng nhắc sao?” Hàn Cảnh Hạo dừng khẩu khí đồng dạng đánh trả, nhưng trên mặt mang theo nhu tình và nụ cười phong hoa tuyệt đại như trước.
“Từ nhỏ đến lớn miệng lưỡi ngươi vẫn sắc bén như thế!” Mày kiếm anh tuấn nhíu lại, Khuyết Nhuế lạnh lùng nói.
“Từ nhỏ đến lớn mặt ngươi đều cương như thế!” Hai tay vòng trước ngực, Hàn đại tướng quân tươi cười khả cúc đáp trả.
Xem ra, luận miệng lưỡi, Khuyết đại quản gia không thắng được tướng quân mặt dày như tường thành!
Trầm mặc một lúc lâu, tựa hồ cảm thấy đấu võ mồm với Hàn Cảnh Hạo là chuyện nhàm chán, cũng có lẽ không chiếm được thế thượng phong, Khuyết Nhuế quay đầu rời đi.
Hàn Cảnh Hạo nở nụ cười thắng lợi đầy đắc ý, xoay người đi hướng khác.
*****
Đẩy cửa thư phòng ra, Vệ Viêm vừa nhấc đầu liền giật mình.
Người trong phòng không nói chuyện, chỉ chắp tay đứng nhìn một bức tranh trên tường, rất xuất thần.
“Ngươi. . . . . .”
*****
Tiễn bước Thừa tướng đại nhân, Mặc Minh Uyên đi tới mã phòng, tùy tiện chọn một con ngựa, bảo người ta dắt ra.
“Vương gia, ngài muốn dùng Truy Phong?” Nghe tin tức đi tới, Vương Trì không dám tin trừng mắt nhìn Mặc Minh Uyên, trong mắt tựa hồ viết bốn chữ to “Ngươi không muốn sống”.
Gọi là Truy Phong sao! Tên cũng không tệ lắm.
“Không thể sao?” Thờ ơ hỏi.
“Vương gia, ngài từng bị thất liệt mã này hất ngã a! Ngài còn muốn cưỡi nó?” Vương Trì tỏ vẻ sắp ngất xỉu, khiến người ta cảm thấy thực buồn cười.
—— Ít nhất Mặc Minh Uyên cảm thấy vẻ mặt của hắn rất thú vị.
“Thì sao?” Lơ đãng nhìn về phía con ngựa được dắt ra, thấy ngựa rất nóng nảy, liền nở nụ cười lười biếng.
Nhìn Mặc Minh Uyên hướng nó cười, Truy Phong lập tức yên lặng, ngoan ngoãn để mã phu dắt nó ra: trực giác của động vật nói cho nó biết, tốt nhất không cần chọc người này sinh khí, nếu không kết cục rất thê thảm. . . . . .
Không thể không nói, trực giác của động vật là mẫn tuệ nhất. Bởi vì Mặc nào đó vừa nghĩ, nếu con ngựa này dám to gan lớn mật hất hắn xuống, hắn lập tức làm thịt nó ăn lẩu!
Lưu loát nhảy lên ngựa, vỗ vỗ đầu Truy Phong, vừa lòng cười nói: “Thực ngoan đúng không? Ân?”
Truy Phong rùng mình một cái.