Chương 68: Sợ là thật

Sau khi xử lý vết thương cho Nghiêm Tư Nhuệ xong, Lưu Quân Hạo đã an tâm hơn.

"Tư Nhuệ, anh mau đi tắm đi." Lưu Quân Hạo hối thúc, cưỡng chế đẩy người vào phòng tắm "Đợi qua nhà hàng, tôi có vài lời muốn nói với anh."

"Lời gì?"

"Đợi qua đó anh sẽ biết, anh hỏi nhiều quá."

Nghiêm Tư Nhuệ khó hiểu, gác lại sự tò mò mà nhanh chóng tắm rửa. Cả buổi quay toàn chạy ngoài nắng, cả người bị mồ hôi của chính monhf thấm rít đến khó chịu quá rồi.

Tại nhà hàng...

Sau khi nhân viên đem hết món ăn lên, căn phòng cũng trở nên yên tĩnh hẳn ra.

"Nhiều món thế ăn có hết không?"

Nghiêm Tư Nhuệ nhìn bàn thức ăn mà phát hoảng, chỉ có hai người ăn mà đếm sơ qua cũng có trên mười món khác nhau nha.

"Mỗi thứ ăn một ít, anh quá gầy rồi."

"Cũng đâu thể mập lên ngay nếu ăn hết chỗ này." Nghiêm Tư Nhuệ khổ sở trong lòng, anh không đôi co mà chuyển sang đề tài khác "Quân Hạo, khi nãy em nói có lời gì muốn nói vơi tôi?"

"Ăn trước đi đã." Lưu Quân Hạo gấp thức ăn vào bát của Nghiêm Tư Nhuệ, sau đó trả lời: "Bàn một chút về công việc của chúng ta thôi."

"Hôm nay, tôi diễn có sai sót ở đâu sao?"

Nghiêm Tư Nhuệ có hơi lo lắng.

"Không phải chuyện đó, tôi chỉ đang nói về việc hành xử của chúng ta ở phim trường mà thôi."

"Là thế nào?"

"Tôi nghĩ chúng ta đừng cư xử khách khí quá, tôi và anh có thể vui vẻ hợp tác cho lần này." Lưu Quân Hạo vào thẳng chủ đề, không muốn vòng vo quá mức "Tư Nhuệ, tôi không biết vì sao anh lại nói dối tôi về thân phận của Lạc Lạc. Nếu anh vẫn còn độc thân, thậm chí có chút cảm giác với tôi thì tại sao chúng ta lại không thể lần nữa tìm hiểu nhau chứ? Tôi... vẫn còn cảm giác với anh."

Nghiêm Tư Nhuệ dừng động tác của mình.

"Chúng ta không có kết quả đâu."

"Anh đừng trốn tránh tôi nữa, kết quả sao có thể nói suông từ miệng anh thế được?" Lưu Quân Hạo có chút kích động, cậu giữ lấy tay của Nghiêm Tư Nhuệ "Nếu không thử, thì làm sao anh chắc chắn chúng ta không có kết quả."

"Quân Hạo, em bình tĩnh lại đi."

"Tư Nhuệ, anh đừng trốn tránh tình cảm của chúng ta nữa được không anh?" Lưu Quân Hạo muốn giải bày hết lòng mình "Trước khi anh về, tôi có rất nhiều suy nghĩ sẽ đối mặt với anh thế nào khi gặp lại nhau. Tôi nghĩ tôi sẽ hận anh, sẽ ghét anh đến cùng cực. Sẽ tìm cách để trả thù anh, trả thù việc anh dẫm đạp tình cảm của tôi."

"Vậy thì em cứ làm thế đi." Nghiêm Tư Nhuệ nói.

Lưu Quân Hạo gục ngã vào bàn tay của Nghiêm Tư Nhuệ: "Không thể, thực tế tôi không thể trả thù anh dù chỉ một chút thôi."

Nghiêm Tư Nhuệ:....

"Tư Nhuệ, vị trí của anh trong tim tôi vẫn không hề thay đồi sau ngần ấy năm. Nó thậm chí còn lớn hơn, tôi cảm nhận được sự thôi thúc của tiếng yêu khi ở trước mặt anh."

Nghiêm Tư Nhuệ vẫn giữ im lặng, anh không biết trả lời thế nào với những lời quá đột ngột này.

"Tư Nhuệ, khi thấy anh bị thương tôi đã rất lo lắng và đau lòng. Thời khắc đó, tôi thật sự hiết bản thân tôi quá hèn mòn rồi." Lưu Quân Hạo nói mà nước mắt đã lăn dài "Tôi không có dũng khí để hận anh, việc tôi giả vờ hận anh giống như là đang cầm dao tự uy hϊếp bản thân vậy."

"Quân Hạo..."

Nghiêm Hạo Tường hơi run rẩy.

"Tư Nhuệ, chúng ta quay lại đi được không?"

"Để tôi yêu anh lần nữa, dù kết quả có ra sao cũng được nhưng hãy để tôi được yêu anh lần nữa đi được không?" Lưu Quân Hạo thành khẩn.

Cậu nói hết những lời trong lòng ra, triệt để nói hết một lần. Cậu không cần biết, không cần biết Tư Nhuệ nghĩ cậu ra sao. Cậu chỉ biết, nếu lần này cậu không nói ra thì bản thân sẽ không thể nào tha thứ cho chính mình.

Ba nắm trước, Nghiêm Tư Nhuệ bỏ rơi cậu dù cho đúng hay sai cậu cũng không muốn nghĩ nữa.

Hiện tại, cậu chỉ muốn được ở bên cạnh Nghiêm Tư Nhuệ thêm một lần nữa. Không cần biết tốt xấu, không cần biết kết quả ra sao. Cậu muốn lần nữa đắm chìm trong tình yêu, là thương hại cũng được, là lợi dụng cũng không sao hết. Chỉ cần người đó là Nghiêm Tư Nhuệ thì cậu sẽ chấp nhận, hoàn toàn không phản kháng lại nữa.

"Tư Nhuệ, nếu như anh là trêu đùa tình cảm của tôi thì xin anh hãy trêu đùa lâu một chút." Lưu Quân Hạo vứt bỏ tất cả sỉ diện mà cầu xin.

"Quân Hạo, anh không xứng để em cố chấp như thế đâu em. Làm ơn, đừng như thế." Nghiêm Tư Nhuệ nghe mà lòng đau xé, anh không biết bản thân đã làm được gì, tốt ở đâu mà lại nhận được sự yêu mến của Quân Hạo nhiều đến thế.

Người bị anh tổn thương là Quân Hạo, vậy mà cũng chính Quân Hạo lại là người cầu xin anh lần nữa cho em ấy cơ hội yêu thương anh.

Anh phải làm sao đây?

Phải làm sao để có thể đáp lại tình cảm này?

Nó lớn lao quá, nó cao thượng quá.

Anh có thể nhận sao?