Thực ra đám người Hứa Diệp hoàn toàn có thể không cần phải chi tiết như thế, dù sao cũng chỉ là diễn lại một đoạn phim, hơn nữa còn là diễn trên sân khấu nhỏ.
Nhưng đây không chỉ đơn giản là biểu diễn, mà còn là trận đấu.
Ai có thể để lại ấn tượng cho người xem, khiến cho người khác cảm thấy tốt mới chính là chủ yếu.
Vậy nên Hứa Diệp quyết định, mở hack!
Trái cây đắm chìm này vẫn luôn không có tác dụng với anh.
Rất rõ ràng, nếu như quả trái cây này dùng trên phương diện diễn xuất thì chính là phụ trợ mạnh nhất.
Sau khi dùng có thể lựa chọn đắm chìm vào một nhân vật ở trong đó.
Hứa Diệp vốn muốn để lại cho những lần diễn xuất của sau này dùng, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào.
Nếu như không có biểu hiện ở trong Giờ học diễn xuất Cự Tinh, sẽ có ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.
Hứa Diệp ăn Trái cây đắm chìm vào trong miệng, anh cảm thấy mí mắt như đang đánh nhau, cả người trực tiếp ngủ say.
Hứa Diệp cảm thấy ý thức của mình đang tiến vào một không gian hư vô màu đen.
“Xin hãy lựa chọn nhân vật mà ngài muốn đắm chìm.”
Âm thanh của hệ thống vang lên.
Hứa Diệp không chút do dự mà nói: “Vương Giáp trong ‘Giang hồ Yên Vũ’.”
“Thời gian đắm chìm của lần này là một tiếng, kí chủ có thể lựa chọn thời gian bắt đầu đắm chìm tùy ý, trong quá trình đắm chìm có thể tạm ngừng bất cứ lúc nào, sau khi kết thúc một tiếng sẽ tự động biến mất. Một tiếng đắm chìm, thời gian trong thế giới thật là sáu phút.”
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.
Không gian hư vô ở xung quanh trực tiếp nổi lên từng bức tranh.
Những hình ảnh này đều là cảnh tượng trong bộ phim Giang hồ Yên Vũ.
Hứa Diệp trực tiếp lựa chọn điểm bắt đầu của đoạn phim cần diễn.
Sau khi lựa chọn xong, cảnh tượng xung quanh trong chớp mắt đã thay đổi.
Anh đứng trên một con đường ở thời cổ đại, trên người cũng mặc đồ cổ trang, trong tay còn cầm một thanh đoản đao.
Lúc này, trong đầu Hứa Diệp xuất hiện rất nhiều hồi ức.
Những hồi ức này không phải là của anh, mà là của Vương Giáp.
Vương Giáp lúc còn nhỏ, thời thiếu niên, thanh niên, cho đến bây giờ.
Đã thông qua hồi ức mà tiến vào trong não của anh, khiến cho anh nhanh chóng hiểu rõ về nhân vật này.
“Trái cây đắm chìm, đây đúng là đắm chìm thật mà!”
Trong lòng Hứa Diệp thở dài một tiếng.
Trong bóng đêm, ở phía trước mặt có một người đi đến, chính là Tạ Uyên.
“Võ công của ngươi không tệ, giúp ta gϊếŧ người.”
Giọng nói lạnh lùng của Tạ Uyên truyền đến.
Hứa Diệp cảm nhận được rõ ràng những biến hóa rất nhỏ trong cơ thể và tâm tình của Vương Giáp, thậm chí còn hiểu rõ những suy nghĩ ở trong đầu của Vương Giáp.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Giống như bản thân chính là người này, nhưng lại không phải là người này.
Trong phòng học.
Đổng Ngọc Khôn thấy Hứa Diệp bỗng nhiên dựa vào ghế, đang khò khò ngủ say.
Cả người cậu ta đều ngẩn ra.
Anh trai, sao anh có thể ngủ ở chỗ này chứ?
Có ống kính đó!
Nếu như bị quay lại, không phải là anh sẽ bị mắng là một tên lưu manh sao?
Diễn đã không tốt mà còn có thời gian đi ngủ.
Đổng Ngọc Khôn lắc người Hứa Diệp, căn bản là không có động tĩnh gì.
Lúc này, Chu Viễn cũng đã chú ý đến Hứa Diệp đang ngủ say.
Anh ta vẫy tay nói: “Đừng gọi cậu ấy, con người phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình.”
Chu Viễn không tức giận, anh ta rất có hảo cảm với Hứa Diệp.
Đứa nhỏ này thoạt nhìn không giống như là kiểu người sẽ ngủ ở trong lớp học.
Tối hôm qua đã đi làm gì đó sao?
Lý Tinh Thần và Giang Thịnh cũng chú ý đến chuyện này, hai người thấp giọng thảo luận vài câu.
Lúc này Hứa Diệp vẫn còn đang đắm chìm.
Bắt đầu từ lúc nhận nhiệm vụ của Tạ Uyên, đến sau đó là đi gϊếŧ Ngô Bính…, tiếp sau là loạn chiến với người của Tạ Uyên, cuối cùng là ngã xuống.
Một lần rồi lại một lần, Hứa Diệp liên tục lặp lại quá trình này.
Khi gặp phải chỗ không hiểu, sẽ tạm dừng lại để tính toán từ từ.
Đã ăn đánh không biết bao nhiêu lần, không biết là đã bị Tạ Uyên chém bao nhiêu lần, cuối cùng một tiếng đồng hồ cũng đã kết thúc.
“Đắm chìm của kí chủ đã kết thúc.”
“Kí chủ nhận được toàn bộ những gì mà Vương Giáp đã trải qua.”
“Kí chủ nhận được kỹ năng của Vương Giáp: Đao pháp cơ sở (Cấp độ A).”
Trong đầu Hứa Diệp vang lên âm thanh của hệ thống.
Cảnh tượng xung quanh lại biến thành đen tối, não của anh đã phồng lên một chút.
Cuối cùng, Hứa Diệp mở hai mắt ra!
Cảnh tượng đập vào mắt chính là phòng học.
Thế nhưng giờ phút này, Hứa Diệp cảm thấy anh và lúc trước đã khác nhau hoàn toàn!
Anh nhìn về phía Chu Viễn, nói: “Thầy Chu, làm lại một lần nữa đi.”