Lại nói tiếp, Tôn Bân Úc đã 32 tuổi mà suốt ngày vẫn không đàng hoàng, cà lơ phất phơ giống y như lão ngoan đồng.
Hôm nay, anh ta lại chạy đến nhà Lương Thần ăn ké, dọn sạch tủ lạnh nhà người ta thì thôi đi, còn uống hết chai rượu ngon, sau đó lại lôi kéo Lục Cảnh chơi game.
Lương Thần ngồi một mình trong phòng khách, một lúc sau, chuông cửa vang lên.
Người đi vào là Mã Sơn Sơn, cô ôm một đống đồ lớn đặt lên sàn, nói: “Bé rùa đen lại làm phiền cậu mấy ngày rồi.”
Lương Thần nói, “Yên tâm, mình đảm bảo sẽ làm cho nó mập lên hai ngấn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đừng, nó không phải mèo Orange, mập lên sẽ bệnh.”
Bé rùa đen là con mèo Mã Sơn Sơn nuôi, cô sắp ra nước ngoài một chuyến để thăm họ hàng trong mấy ngày nhưng không muốn đem mèo gửi trong bệnh viện thú cưng, đúng lúc Lương Thần nói cô ấy rảnh nên muốn nuôi thử nên Mã Sơn Sơn mang mèo đến.
Lương Thần và cô sắp xếp đồ, “Hành lý của cậu đâu?”
“Ở trên xe.”
“Đi mấy ngày vậy?”
“Chắc một tuần, mình cũng đã chuẩn bị đồ ăn cho mèo trong một tuần.”
Lương Thần nhìn lướt qua, ngoài đồ ăn cho mèo còn có một số món khác, đều là hàng nhập khẩu nên cô không hiểu lắm.
Mã Sơn Sơn chỉ vào từng cái một, nói: “Cái này ăn sáng, cái này ăn chiều, còn viên con nhộng này đem đi nghiền nát rồi trộn vào đồ ăn, còn có bột đạm với mỡ gà, thường là……”
Nhìn vẻ mặt bối rối của Lương Thần, Mã Sơn Sơn thở dài, nói: “Có bút không? Mình ghi ra cho cậu.”
Lương Thần lục lọi trong ngăn tủ nửa ngày cũng không tìm được một cây bút đánh dấu, lúc này, Tôn Bân Úc bước ra.
Anh cầm ly nước, hỏi: “Các em làm gì vậy?”
Mã Sơn Sơn vội vàng dọn dẹp lại đồ, không để ý đến anh ta.
Lương Thần hỏi: “Anh hỏi Lục Cảnh có bút đánh dấu không, em cần dùng.”
Tôn Bân Úc sờ vào túi rồi móc ra một cây bút đánh dấu, “Anh có đây nè!”
Mã Sơn Sơn ngạc nhiên nhìn anh, “Sao anh lại mang theo bút đánh dấu?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hiện tại anh đang hot! Tiểu thịt tươi! Đi đâu cũng có người tìm anh xin chữ ký, tất nhiên anh phải chuẩn bị sẵn.”
Mã Sơn Sơn trừng anh một cái, cầm cây bút viết nguệch ngoạc lên túi đồ ăn cho mèo, thuận tay bỏ cây bút khắc hình ngựa vào trong túi mình.
Tôn Bân Úc liếc nhìn hai lần, liếʍ môi rồi bê cái ly quay lại chơi game.
Sau đó, Lục Cảnh không chơi nữa nên Tôn Bân Úc cũng ra ngoài xem TV.
Bé rùa đen có chút sợ người lạ, không muốn để Lương Thần ôm, Lương Thần trêu chọc nửa ngày cũng vô dụng, không ngờ Tôn Bân Úc vừa ra, nó đã nhào vào lòng anh.
Tôn Bân Úc xoa đầu nó, cười khúc khích, “Bé rùa đen, sao con mập lên rồi? Giống mẹ con, uống nước thôi cũng mập.”
Lương Thần và Lục Cảnh nhìn nhau, hỏi: “Anh với mẹ bé rùa đen, chuyện thế nào rồi?”
Nụ cười Tôn Bân Úc hơi nhạt đi nhưng vẫn vuốt ve bé rùa đen, “Không thế nào cả.”
“Vô lý.” Lương Thần nói, “Con mèo này không có gần gũi với ai, sao lại gần gũi với anh? Có phải anh hay đến nhà nó không?”
“Thỉnh thoảng.” Tôn Bân Úc nói, “Lúc ấy không phải đóng phim cùng nhau sao.”
“Anh thôi đi.”
Lương Thần nhìn ra Tôn Bân Úc chính là vịt chết nhưng cái mỏ vẫn cứng, nhưng cô cũng hết cách, không thể ép buộc anh ta làm cái gì.
Lúc này, Tôn Bân Úc nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nói: "Con mèo này sao lại gửi ở nhà em?"
Lương Thần mở miệng định nói lại bị Lục Cảnh cắt ngang.
Cậu nói: “Chị Sơn Sơn cho chúng tôi.”
“Cho?” Tôn Bân Úc hỏi, “Sao cô ấy có thể đem cho bảo bối thân yêu của mình được?”
“Bởi vì chị ấy di dân.” Lục Cảnh mang vẻ mặt “hóa ra anh không biết” nhìn Tôn Bân Úc, “Chị ấy di dân đến Canada, không tiện mang mèo theo nên mới cho chúng tôi.”
“Gì? Cậu nói gì? Gì hả?”
“Di dân, nghe không hiểu? Chính là chuyển ra nước ngoài sống, không quay về nữa!”
“Mẹ nó? Lúc nào?”
“Tôi không rõ lắm, dù sao thì tối nay chị ấy bay, à không, mèo vừa đưa đến xong thì người cũng ra sân bay luôn.”
“Mẹ nó!”
Cứ như vậy, Lương Thần trơ mắt nhìn Lục Cảnh lừa Tôn Bân Úc xoay vòng vòng.
Ánh mắt Tôn Bân Úc đờ đẫn, sửng sốt vài giây rồi buông mèo ra, tức tốc chạy đi.
*
Bên ngoài sân bay, Tôn Bân Úc xuống xe liền chạy như điên, tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc cũng thấy Mã Sơn Sơn ở cổng kiểm soát an ninh.
Anh nhảy lên hai lần, cố gắng để Mã Sơn Sơn nhìn thấy mình nhưng người con gái đang chăm chú nhìn vào di động, căn bản không ngẩng đầu lên.
Tôn Bân Úc hai lần muốn cất tiếng gọi cô nhưng có rất nhiều người ở đây, anh mà gọi thì chắc chắn sẽ xảy ra lộn xộn.
Vì vậy, anh muốn chen vào.
Nhân viên an ninh duỗi tay ngăn anh lại, thân thể như tường đồng vách sắt chặn Tôn Bân Úc ở bên ngoài.
Tôn Bân Úc nóng nảy, nói: “Để tôi vào trước đi!”
Nhân viên an ninh quay người lại để cho anh xem dòng chữ in sau lưng mình.
“Ngoài tình yêu, tất cả đều phải xếp hàng.”
Tôn Bân Úc khóc không ra nước mắt, thật sự nóng nảy, quát: “Này mẹ nó chính là tình yêu đó!”
Tiếng gầm này có thể coi như thu hút được sự chú ý của người bên trong.
Mã Sơn Sơn ngẩng đầu, nhíu mày đi ra ngoài, thấy Tôn Bân Úc thở hổn hển, không thể duỗi thẳng eo, liền kéo anh đến một nơi không có ai, hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Tôn Bân Úc vừa thở dốc vừa hỏi: “Em, em phải đi hả?”
Mã Sơn Sơn giơ cánh tay lên để anh nhìn thấy rõ vé máy bay của mình.
“Tôi không đi thì tôi tới đây để đi WC à?”
Tôn Bân Úc chết lặng.
Mã Sơn Sơn lại hỏi: “Anh tới đây chi vậy?”
Tôn Bân Úc nói: “Em, em lấy đồ của anh đem đi.”
“Gì?” Mã Sơn Sơn nói, “Tôi lấy đồ gì của anh?”
Lúc này, Tôn Bân Úc cảm giác đầu lưỡi mình co rút.
Một lúc lâu sau, anh nói: “Bút, bút……. đánh dấu của anh.”
Biểu tình của Mã Sơn Sơn khó có thể miêu tả được, cô sờ sờ túi, phát hiện quả nhiên có một cây bút đánh dấu.
“Đến vậy luôn hả, chỉ vì một cây bút đánh dấu mà anh đuổi tới tận sân……” Mã Sơn Sơn chưa kịp nói xong đột nhiên nhận ra điều gì đó, ánh mắt thay đổi, động tác rút bút dừng lại, cúi đầu thật thấp.
Người đối diện cũng không lên tiếng, chỉ nặng nề thở dốc.
Hồi lâu, Mã Sơn Sơn mới ngẩng đầu nhìn Tôn Bân Úc.
Đôi mắt anh rực cháy nhìn cô.
Vì cái gì mà đuổi tới sân bay, còn không phải quá rõ ràng sao?
Mã Sơn Sơn không nói lời nào, Tôn Bân Úc chỉ dám ngập ngừng hỏi, “Có thể không đi……được không?”
Mã Sơn Sơn giương mắt liếc anh, “Không được.”
“Vậy em nói cho anh biết vì sao em phải đi?” Tôn Bân Úc nói, “Chẳng lẽ buồn vì chuyện giải thưởng điện ảnh Hoa?”
Mã Sơn Sơn không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ muốn xem người này còn có thể nói cái gì tiếp.
Mới uống chút rượu đã bị người ta lừa thành ra như vậy, uổng cho già đầu như vậy.
“Không phải sợ!” Tôn Bân Úc hùng hổ xua tay, “Em ở trong lòng anh chính là nữ chính xuất sắc nhất!”
Mã Sơn Sơn đột nhiên ngẩng đầu, cầm chặt cây bút, nhìn anh chằm chằm.
Nghe những lời như vậy, trong lòng cô rất cảm động nhưng biểu hiện ở trên mặt lại giống muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhưng Mã Sơn Sơn chưa bao giờ là người đã muốn nói lại thôi, cô nghĩ cái gì sẽ nói thẳng ra ngay.
Cô nói: “Vì sao anh không nói?”
Tôn Bân Úc bị vẻ mặt nghiêm túc của cô làm cho hoảng sợ, “Nói, nói cái gì?”
“Nói anh thích em.”
“Anh, anh nói rồi mà…… Không, vậy em thích hay không thích?”
Mã Sơn Sơn bước tới gần một bước, bỏ qua câu sau, “Nói khi nào?”
“Anh đã gửi tin nhắn cho em, em trả lời anh đúng một chữ, ‘biến’.”
“…… Anh nói lại một lần nữa đi.”
“Không nói nữa……”
“Nói mau!”
“Anh, anh muốn làm cho em điều mùa xuân làm với cây hoa đào…… Ôi, xấu hổ lắm đó!”
Ánh mắt Mã Sơn Sơn bỗng trở nên mềm mại như xuân, giơ tay sờ sờ gương mặt anh.
“Em cũng thích anh."