Quá trình dường như không được suôn sẻ như Lục Cảnh tưởng tượng. Mồ hôi trên trán từ ngọn tóc mềm mại chảy xuống, chui vào cổ Lương Thần.
Lương Thần nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, dọc theo kết cấu khung xương, mơn trớn đến eo hẹp rồi lại trượt về phía trước.
"Từ từ, đừng lo lắng."
Lương Thần cho rằng mình đã xoa dịu được sự nóng nảy của chàng trai trẻ, nhưng không ngờ lại khơi dậy lòng ham m.uốn chiến đấu của cậu.
Đấu đá lung tung, không có quy tắc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Thần động thân, cắn vai cậu.
Sau khi trên vai Lục Cảnh đã có một loạt dấu răng, cậu ngồi trên sô pha, quấn chăn, ngẫm nghĩ về cuộc đời.
Lương Thần mặc áo khoác, lúc đứng lên thì hôn lên má cậu.
"Không sao đâu, lần đầu tiên là vậy."
Lục Cảnh bỗng nhìn lên, l*иg ngực rắn chắc nhấp nhô theo hơi thở, vẻ tự tin trong mắt có chút tan đi.
"Nhưng mà Lưu Nhị nói lần đầu tiên của cậu ta là một tiếng, Chu Châu nói của cậu ta là một tiếng rưỡi."
"Phập -" Lương Thần bị trượt chân, bấu chặt sô pha, sau khi trấn tĩnh thì nói: "Xin lỗi, em không nhịn cười nổi.”
Lục Cảnh sắp suy sụp hoàn toàn, Lương Thần vội vàng an ủi, "Anh tin lời bọn họ nói sao?"
Lục Cảnh lại cúi đầu, suy nghĩ gì đó.
Lương Thần nói: "Anh nghỉ ngơi đi, em đi tắm."
Lục Cảnh ừ một tiếng.
Trong phòng tắm, Lương Thần nhìn thân thể mình trong gương, xanh xanh đỏ đỏ, trông rất đẹp mắt.
Tên nhóc này thực sự không biết nặng nhẹ mà.
Sau khi tắm xong, Lương Thần quấn khăn tắm bước ra ngoài.
Mái tóc ngắn của Lục Cảnh chỉ mới khô được một nửa, dính vào má anh, còn để lại những giọt nước dọc theo cổ cậu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đi đến trước mặt Lục Cảnh, cúi xuống nhặt quần áo rơi trên sàn.
Lương Thần không cao nhưng đôi chân rất cân đối, thon thả và trắng nõn, sau khi tắm xong lại hơi ửng hồng. Khăn tắm chỉ có thể che được đến phần đùi trên, thậm chí chỉ với những cử động nhỏ cũng để lộ ra những đường cong cực kỳ quyến rũ nơi t.ư mật.
Lương Thần cảm thấy có ánh mắt như thiêu đốt sau lưng cô, lưu luyến trên người cô.
Lúc này, cô bỗng thấy mình bị nhấc bổng lên - Lục Cảnh ôm cô từ phía sau.
Lương Thần ôm lấy cổ Lục Cảnh cổ, nói: “Sao vậy?”
Lục Cảnh cúi đầu, hôn lên khóe môi cô, “Vào phòng ngủ nhé.”
Lương Thần hơi giãy giụa, cậu lại giữ chặt hai tay cô, sải bước hướng về phòng ngủ, căn bản không cho Lương Thần cự tuyệt.
Nằm trên giường, thiếu niên trực tiếp đè lên, Lương Thần lập tức dùng tay chống lên ngực cậu.
“Anh không mệt sao?”
Sắc mặt Lục Cảnh bỗng nhiên biến đổi, giống như bị đả kích cực kỳ lớn.
Mới có một lúc, có gì mà mệt?
Lương Thần nhận ra mình lỡ lời liền buông tay ra, chủ động hôn cậu.
Hô hấp Lục Cảnh lại bắt đầu hỗn loạn, ở bên tai cô lẩm bẩm nói nhỏ: “Anh nghĩ có thể là sô pha quá nhỏ, ảnh hưởng đến phong độ của anh.”
Lương Thần nhấc chân, móc lấy eo cậu, “Ừ ừ, vậy cho em xem thử phong độ của anh đi.”
Nói xong câu đó, Lương Thần lập tức hối hận.
Một thiếu niên đang ở giai đoạn rực rỡ của tuổi trẻ thực sự có sức lực vô hạn, nhất là khi vừa trải qua thất bại ban đầu sau khi bắt đầu khai trai, vội vàng đuổi kịp tiết tấu hòng rửa sạch nỗi nhục trước đó.
Tệ hơn nữa là cậu dường như muốn thử tất cả những thứ mới lạ.
Tóm lại, Lương Thần bị lăn lộn đến quá sức, mãi sau nửa đêm mới ngủ thϊếp đi.
Cô không có tinh lực để nói chuyện với Lục Cảnh nữa, túm chặt chăn che đầu rồi ngủ thϊếp đi, trước khi ý thức biến mất, dường như nghe thấy Lục Cảnh nói gì đó bên tai cô.
Lương Thần không nghe rõ, cư nhiên cũng không đáp lại, sau đó đã bị người con trai kéo vào trong lòng, ôm nhau ngủ.
Thật tiếc là cô đã không thể nghe thấy câu “Anh yêu em” kia.
*
Sáng hôm sau, ngay khi vừa mở mắt, Lương Thần đã nhìn thấy khuôn mặt của Lục Cảnh.
Cô có chút không quen, nằm nghiêng, duỗi tay sờ sờ môi Lục Cảnh.
Dọc theo đường viền môi, Lương Thần dò xét tỉ mỉ, khi không để ý, cậu mở miệng ngậm lấy ngón tay Lương Thần.
Lương Thần hoảng hốt, thu ngón tay trở về, trừng cậu một cái.
“Anh tỉnh sao lại không nói?”
“Để cho em nhìn anh nhiều hơn.” Lục Cảnh nói, “Tối hôm qua em luôn nhắm chặt mắt, sợ em nhìn không rõ.”
Lương Thần: “……”
Khi đó cả người đều bị kí.ch thích đến phát run, sao có thể mở to mắt được chứ!
“Không nhìn.” Lương Thần xoay người không nhìn cậu, “Có cái gì đẹp đâu”
“Phải không?” Lục Cảnh cũng xoay người phủ lên thân thể của cô, “Vậy em nhìn lại anh xem, xem thân thể có cường tráng không?”
Lương Thần không nhịn cười được, nhượng bộ không đẩy ra nữa, “Có có có, anh là lợi hại nhất.”
“Anh cảm thấy em vẫn chưa tâm phục khẩu phục.” Lục Cảnh dùng mũi cọ cọ trán Lương Thần, thừa lúc cô lơ là cảnh giác thì đột nhiên ngậm lấy môi cô, tay cũng không thành thật mà thăm dò nơi hăng hái chiến đấu đêm qua.
Lương Thần nức nở một tiếng, “Ưm…… Lát nữa em phải đi làm.”
“Ừ.” Lục Cảnh di chuyển vị trí, cắn vành tai cô, “Cho anh nửa giờ, không, 40 phút.”
“Ừm……”
*
Lục Cảnh nói là 40 phút, cuối cùng cũng lố qua rất lâu mới dừng lại.
Lúc Viên Kha Kha gọi điện tới, nói đang trên đường, sẽ nhanh đến đón cô, Lương Thần không kịp trang điểm, tắm rửa qua loa, thay quần áo rồi quay về phòng ngủ.
Lục Cảnh đã rời giường, chỉ mặc một cái quần, đứng trước gương ngắm nghía những “dấu yêu” mà Lương Thần để lại trên người cậu
“Nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì đẹp chứ?” Lương Thần từ phòng để quần áo bước ra, cười nói.
Lục Cảnh nâng cằm, “Em thật đúng là nhanh mồm dẻo miệng.”
Lúc bình thường nói như vậy cũng không sao, nhưng Lương Thần nghĩ đến chuyện tối qua lại có chút không thể chịu nổi.
Cô đuổi Lục Cảnh đi, đứng trước gương sửa sang lại tóc mình.
Lục Cảnh đứng sau lưng cô, nhìn hồi lâu mới nói: “Em có chắc muốn mặc bộ này không?”
“Hả?” Lương Thần khó hiểu.
Lục Cảnh nhẹ nhàng kéo cổ áo của cô, một dấu hôn thình lình xuất hiện.
Lương Thần: “……”
“Em không thể nhìn thấy, nhưng người khác có thể nhìn thấy nó từ đằng sau.” Lục Cảnh nói.
“Được rồi được rồi, anh im đi.” Lương Thần lại tìm một cái áo len cổ lọ khác mặc vào, lúc bước ra, Lục Cảnh đã mặc quần áo xong rồi, “Anh định đi đâu?”
Lục Cảnh nói: “Về trường thi.”
“Hôm nay anh có bài thi?!”
“Đúng vậy.”
“Vậy mà tối qua anh……”
“Anh làm sao?”
“Cũng không biết tiết chế……”
“Thực xin lỗi trong khi em đã mua tận 6 cái.”
Lương Thần: “……”
“Anh đi đây, em bận việc đi.”
Lục Cảnh thi vào buổi chiều, cậu quay về phòng, dự định ngủ một giấc.
Đẩy cửa phòng ra, tối đen như mực, đèn cũng không bật, không có một ai. Cậu bật một cái đèn, nhìn thấy trên giường có vài tờ giấy.
Cậu cầm một tờ lên xem, mặt trên viết: “Cậu cứ abcxyz đi, không cần lo cho tôi.”
Chữ viết của Chu Châu.
Lại cầm một tờ khác, mặt trên viết: “Một đêm xuân đáng giá ngàn vàng, tôi chúc phúc cậu.”
Chữ viết của Lưu Nhị.
Bên cạnh còn có một tờ: “Làm sao để bẻ khóa khả năng chống va chạm của thuật toán băm?”
Chữ viết của Hà Diệp.
Nhìn những tờ giấy này, Lục Cảnh nhíu mày, ném từng tờ một vào thùng rác.
Đúng lúc này, ba người bạn cùng phòng với mắt quầng thâm trở về.
“Cậu còn biết quay về?” Chu Châu tay ôm một quyển sách, nức nở nói, “Cậu có biết tôi đợi cậu cả đêm không? Cậu cũng không nghe điện thoại, WeChat cũng không trả lời.”
Lục Cảnh liếc nhìn cậu ta một cái, “Chuyện gì?”
“Cậu đã hứa giúp bọn tôi ôn tập!” Chu Châu chỉ vào cậu, “Kết quả cậu đi đâu làm gì?!”
Lục Cảnh nhướng mày.
Biết mà còn cố hỏi.
“Trên người của cậu có mùi nước hoa của cô ấy.” Chu Châu hỉnh hỉnh mũi, “Thôi thôi, tim cậu đã không còn ở đây nữa rồi.”
Cậu ta bỏ sách xuống, ngồi vào bàn thở dài.
“Con trai gả đi thì cũng như bát nước hắt ra ngoài.”
Hà Diệp và Lưu Nhị cũng tức giận, “Bọn tôi đợi cậu cả đêm! Kết quả cậu không trở về, bọn tôi chỉ có thể đi đến phòng tự học ôn tập nguyên đêm!”
Ba người đều chờ Lục Cảnh cho một lời giải thích, cậu im lặng một lúc rồi nói: “Chu Châu, nếu cậu mà được một tiếng rưỡi, tôi mang họ cậu luôn.”
Chu Châu sững sờ một lúc mới nhận ra cậu đang nói cái gì, lập tức bật dậy túm lấy cổ áo cậu, “Bà nó! Thật sự phá thân!”
*
Tập cuối cùng của chương trình trước ngày đầu năm mới đúng hẹn mà tới.
Khi chờ ở hậu đài, Lương Thần tràn đầy tự tin và thoải mái hơn rất nhiều so với lần đầu tiên. Cô vừa làm tóc vừa nhìn vào điện thoại.
Ngay từ khi bài hát được công bố đã gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi trên mạng. So với lần xuất hiện đầu tiên của Lương Thần, mọi người đều mong chờ lần này cô sẽ có những chiêu trò gì mới.
Trước khi chương trình bắt đầu, Mã Minh Huy đến phòng thay đồ tìm Lương Thần như thường lệ.
Ngày đông, ông cầm một chai nước khoáng đông lạnh chỉ còn một nửa, trông có vẻ rất bận rộn.
“Thế nào, chuẩn bị xong chưa?”
“Cũng được.” Lương Thần đang làm tóc, không thể xoay người, chỉ có thể từ trong gương nhìn Mã Minh Huy, “Tư duy đã được mở mang.”
"Ừ, tôi đã xem trong buổi tổng duyệt, thực sự tốt hơn nhiều so với video trước đó. Tôi tin tưởng cô hôm nay có thể lấy được hạng nhất."
Lương Thần gật đầu, Mã Minh Huy đi qua phòng thay đồ khác.
Một lúc sau, Ôn Đế gõ cửa bước vào.
“Lương sư tỷ, đã lâu không gặp nha.”
Bởi vì không xếp được lịch nên buổi tổng duyệt hôm qua, cô ấy và một ca sĩ khác đã tập riêng.
“Ta nghe người khác nói hôm qua chị hát rất hay.”
“Cảm ơn.” Lương Thần thấy Ôn Đế hôm nay ăn mặc khác hẳn, vì hôm nay cô ấy không nhảy nên mặc một cái váy ống màu trắng, dưới chân mang giày cao 20cm, thanh thoát như nữ thần.
Nhưng khuôn mặt trẻ con với hai má lúm đồng tiền khi cười càng làm tăng thêm vẻ trẻ trung cho thân hình này.
Lương Thần nhớ lại những gì Lục Cảnh đã nói với cô ngày hôm trước.
"Cô ấy từng ngồi sau lưng anh, trong ba năm, nói với anh không quá năm câu. Anh đoán cô ấy không nói quá năm mươi câu với cả lớp. Cả ngày cô ấy đeo cặp kính dày cộm, cũng không hòa đồng, sự tồn tại gần như bằng không.”
“Tốt nghiệp không bao lâu anh đã quên mất người này, nhìn ảnh tốt nghiệp cũng không nhớ nổi tên.”
“Anh chỉ có một chút ấn tượng về cô ấy thôi, khi trường tổ chức một cuộc thi tài năng thì cô ấy đã bí mật đăng ký thi hát, trong khi những cô gái khác ăn mặc lộng lẫy thì cô ấy mặc đồng phục và mang giày thể thao, cũng không tháo kính, tóc tai bù xù, tóc mái che gần hết khuôn mặt. Kết quả ngay khi vừa bước lên sân khấu mọi người cười ồ lên, cô ấy cũng không hát được, ôm mặt chạy ra ngoài khiến mọi người nhớ mãi.”
Hiện tại xem ra Ôn Đế đã thay đổi rất nhiều so với lúc trước, thật không ngờ tính cách cô ấy trước kia lại như vậy.
“Sư tỷ, em bây giờ rất hoảng loạn, luôn cảm thấy hôm nay mình sẽ bị loại.”
Lương Thần quay đầu lại, thấy sắc mặt Ôn Đế không tốt lắm, xem ra là thật sự lo lắng.
“Thư giãn đi, đây chỉ là một buổi biểu diễn mà thôi.”
“Nhưng……” Ôn Đế nói, “Công ty em……”
Cô ấy đột nhiên nhìn những người xung quanh, không nói thêm nữa mà cúi đầu gõ chữ.
Vài phút sau, Lương Thần nhận được WeChat của cô ấy.
“Sư tỷ, chị có thể giúp em gặp Mục tổng được không? Cầu xin chị đấy.”