Lương Thần nhận được số thứ tự cuối cùng, nói cách khác, vừa nãy cô bốc được thứ tự biểu diễn đầu tiên nhưng đã bị Ôn Đế đổi rồi.
Lương Thần thầm thở phào.
Quả thật cô rất căng thẳng, lần biểu diễn này hoàn toàn khác với phong cách biểu diễn trước đây, không biết khán giả có chấp nhận không, nếu cô mà biểu diễn đầu tiên nhất định trong lòng sẽ hồi hộp lo lắng không yên.
Cô hơi nghiêng đầu liếc nhìn Ôn Đế, quả nhiên, sắc mặt cô ấy không tốt lắm, nhẹ cắn môi, đáy mắt biến hóa không ngừng.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô ấy ý thức được lúc này đang xuất hiện trước màn hình nên dứt khoát tăng thêm biểu cảm của bản thân, ra dáng sắp khóc đến nơi.
“Em cuối cùng lại bốc trúng thứ tự đầu tiên, vốn dĩ lúc trước em bốc được thứ tự cuối cùng, ai mà ngờ……”
Nhân lúc máy quay không quay Lương Thần bên đây, Chúc Tư Vân chọc nhẹ vai cô, thầm thì: “Cậu cũng khá may mắn nhỉ.”
Lương Thần cười gượng hai tiếng: “Ai mà ngờ được em ấy lại thành ra như vậy đâu.”
Phần bốc thăm thứ tự mở màn cũng trôi qua, từng người lần lượt rời sân khấu để chuẩn bị, Lương Thần cũng không quay lại nhìn Ôn Đế, bấy giờ đang đứng đợi trên sân khấu.
Lương Thần thích thú xem chương trình ở hậu đài, Ôn Đế hát một bài nhạc Hàn Quốc, mới cất giọng đã khuấy đảo không khí.
Vũ đạo cực kỳ mạnh mẽ, bạn nhảy nóng bỏng tràn trề sức sống, giọng Ôn Đế trẻ trung dạt dào, dù cho bài hát đã kết thúc mà người xem vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn.
Sau khi Ôn Đế xuống sân khấu thì đi thẳng vào hậu trường. Lúc này Lưu Dĩ Tình đang nói chuyện phiếm với Lương Thần, cô sờ sờ cằm, lộ vẻ suy tư: "Nếu chị nhớ không lầm, đây là lần thứ ba Ôn Đế hát nhạc Hàn Quốc."
Cô giơ bốn ngón tay lên, "Tổng cộng mới có bốn kỳ."
Lương Thần thoáng nhìn ra ngoài rồi đột ngột ra hiệu cho Lưu Dĩ Tình ngưng nói.
Lưu Dĩ Tình quay đầu lại nhìn bóng người vừa mới lướt đến, bĩu môi rồi lại ngồi một bên xem phát sóng tiếp.
Ôn Đế vừa vào liền bước thẳng đến ngồi kế Lương Thần, nói: "Sư tỷ, chị thấy lúc nãy em biểu diễn có ổn không?"
"Thật không tệ nha." Lương Thần nói, "Em không thấy khán giả hoan hô sao? Mọi người cực kỳ hưởng ứng đó."
Ôn Đế nhướng mày cong môi: "Mỗi lần đều phản ứng như thế nhưng phiếu bầu càng ngày càng thấp, xếp hạng cũng ngày càng thấp, hơn nữa hôm nay em biểu diễn đầu tiên nên cực kỳ hồi hộp, em thấy em bị loại chắc rồi!"
Lương Thần bỗng thấy ngại ngùng.
Theo thể chế chương trình thì hôm nay sẽ loại một người, mà cô đến đây chính là thay thế cho vị trí đáng ra là bị loại kia. Tất nhiên, nếu cô bị loại vì biểu diễn tệ thì sáu người kia lại tiếp tục thi đấu.
Ôn Đế có vẻ chỉ vô tình nói nhưng dù vô tình hay cố tình đều làm cho Lương Thần cảm thấy không thoải mái.
"Chắc không đâu." Lương Thần không giỏi ăn nói, nhất là đối với những người không quá thân, "Em hát rất hay."
Ôn Đế thấp giọng "Dạ" một tiếng, thầm thì: “Sư tỷ, cuối tuần chị hát gì vậy?"
“Hả? Cuối tuần? Không phải vẫn còn sớm sao, cứ từ từ rồi chọn.” Lương Thần nói, “Chị đều nhờ vào đoàn đội chọn giúp, con người của chị cũng không có chủ kiến gì."
“Vậy à……” Ôn Đế đứng lên, nhẹ khoát tay, “Em đi trước, sư tỷ lát nữa cố lên nha, em sẽ chờ đến phần trình diễn của chị.”
Lương Thần cũng đứng lên: “Cảm ơn.”
Ôn Đế đi rồi, Lương Thần tính mát xa chân mày nhưng nghĩ đến lớp trang điểm nên chỉ có thể bỏ tay xuống và thở ra.
“Nói chuyện với em ấy thật mệt.”
“Tâm cơ” Lưu Dĩ Tình nói, “Trong lòng cô ta có tính toán, hiện tại trong các thí sinh chỉ có em là chưa nắm rõ được thực lực, cô ta cũng quá nôn nóng rồi."
“Đến nỗi vậy sao?” Lương Thần nói, “Này đâu phải tham gia Thế vận hội Olympic, mọi người đến đây không hẳn để thi thố mà là thù lao khủng, hà tất phải thi đấu quyết liệt."
“Mỗi người một suy nghĩ, có lẽ có vài người là thật sự đến để thi thố.” Lưu Dĩ Tình nghiền ngẫm di động, “Em xem, trên mạng đã có người chê bai Ôn Đế, nói cô ta toàn là vừa hát vừa nhảy, không có ý tưởng gì mới cả.”
Lương Thần thuận tay lấy di động của Lưu Dĩ Tình xem một chút: “Bị chê có vầy mà không chịu nổi sao? Có lần em bị cảm nên hơi mất giọng, bị chê xối xả cũng đâu nói gì.”
“Dù sao thì vẫn còn nhỏ mà.” Lưu Dĩ Tình lấy di động lại, “Chị đi ra sân khấu xem một chút, em muốn đi không?”
“Em không đi đâu, lười vận động.”
“Phì.” Lưu Dĩ Tình cười nói, “Hồi hộp.”
“Em không có.”
“À à.”
Lưu Dĩ Tình ra khỏi phòng chờ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lúc này người dẫn chương trình đang nói, di động Lương Thần vang lên một tiếng, là tin nhắn từ Đinh Gia Vận gửi đến.
Đinh Gia Vận: “Lát nữa lên sân khấu à?”
Quả Cam: “Vâng, anh đang xem?”
Đinh Gia Vận: “Đang ở nhà xem cùng bạn bè.”
Quả Cam: “😁"
Đinh Gia Vận: “Lát nữa cố lên, đừng căng thẳng.”
Quả Cam: “Vâng.”
Lương Thần tìm WeChat của Mã Sơn Sơn, đắn đo không biết nên nói gì.
Sau khi Mã Sơn Sơn tốt nghiệp thì đổi số WeChat, số này chỉ mới thêm vào mấy hôm trước, hơn nữa vẫn không có lịch sử trò chuyện.
Lương Thần đang suy nghĩ mở lời như thế nào thì Mã Sơn Sơn lại đột ngột gửi tin nhắn đến, có chút giống thần giao cách cảm.
Mã Sơn Sơn: “Lát nữa cố lên.”
Quả Cam: “Cậu đang xem à?”
Mã Sơn Sơn: “Người trong đoàn đội xem nên tiện thể xem một chút.”
Quả Cam: “Lát nữa mình lên sân khấu, hát bài hồi năm hai mình từng hát đó.”
Mã Sơn Sơn: “Ừ, bài mà mình bè cho cậu.”
Quả Cam: “Cậu còn nhớ sao?”
Mã Sơn Sơn: “Mình cải biên, đương nhiên nhớ.”
Quả Cam: “Hi hi, lúc ấy còn được cô khen.”
Mã Sơn Sơn: “Cậu hát rất hay.”
Mã Sơn Sơn: “Mình có việc bận rồi.”
Quả Cam: “Được.”
Lương Thần lại nhìn nick của Lục Cảnh mà vẫn chưa gửi tin nhắn cho cậu.
Vì thế, Lương Thần mở Weibo, cập nhật tin mới, thì lại thấy Lục Cảnh mới cập nhật một nhắc nhở thông báo livestream.
A, tên nhóc khó ưa.
Lương Thần oán hận mà gửi tin nhắn cho cậu.
Quả Cam: “🙂”
Đại Thần: “Sao vậy?”
Chơi game mà còn thì giờ trả lời? Chắc máy chủ lại treo rồi.
Quả Cam: “Livestream à?”
Đại Thần: “Hì hì.”
Quả Cam: “OK, em đi đợi lên sân khấu.”
Đại Thần: “Tốt, cố lên nha."
Lương Thần:……
Không thấy được là cô đang rất không vui sao?
A, đúng là trai thẳng.
Lương Thần quăng di động xuống, quay lại nghiêm túc nhìn màn hình.
Thí sinh thứ hai lên sân khấu là Đồng Thi Cầm, cô xuất thân “ca sĩ tuyển tú” nhưng do ký hợp đồng với công ty tốt nên mấy năm nay sự nghiệp phát triển như diều gặp gió, đã thoát khỏi ấn tượng là “ca sĩ tuyển tú”, rất được ủng hộ.
Cô vừa bước lên sân khấu thì tiếng vỗ tay dậy sóng.
Âm nhạc vừa vang lên, Đồng Thi Cầm đã phiêu theo, giọng hát ngọt như mía lùi, hơn nữa cô còn hát một bản tình ca Pháp, lập tức làm cho mọi người mê mẩn.
Lương Thần hơi lim dim, nghiêm túc lắng nghe cô ấy biểu diễn.
Bỗng nhiên, Lương Thần cảm giác không đúng lắm, đột ngột mở mắt ra, khán giả trên màn hình cũng biểu lộ vẻ đứng hình.
Đồng Thi Cầm quên lời?
Hình ảnh chuyển đến gương mặt Đồng Thi Cầm, cô cầm microphone, trong ánh mắt có một chút hoảng hốt.
Còn chưa tới điệp khúc cô đã quên từ, bởi vì trong lòng hồi hộp nên cô đã quên lời bài hát Pháp mà cô đã học thuộc không sót một chữ, tiếp theo chỉ có thể ê ê a a vô nghĩa, có tiếng hú từ phía khán đài.
Ngay cả nếu quên lời thì có thể nhảy hẳn sang đoạn khác nhưng cô quá hồi hộp nên khán giả cũng không biết làm gì để động viên.
Ngay sau đó, khi đến đoạn điệp khúc, Đồng Thi Cầm hụt hơi, không lên nổi nốt cao, chớp mắt đã lạc giọng, nghẹn cứng, giọng không còn mượt mà nữa.
Lương Thần thở dài, chỉ có thể gửi “Thuận Phong" cho cô ấy thôi.
Lưu Dĩ Tình ở bên cạnh cũng lắc đầu: “Thiệt tình, tốt xấu gì cũng xuất thân là ca sĩ tuyển tú, tâm lý quá kém.”
“Chắc là do phát sóng trực tiếp đó.” Lương Thần bình tĩnh nói, “Mắc lỗi như vậy, không bỏ của chạy lấy người là khá rồi.”
Đối với Đồng Thi Cầm thì đây là sai lầm chí mạng nhưng ngược lại đối với những ca sĩ xếp hạng thấp hay ca sĩ thay thế như Lương Thần lại là một liều thuốc an thần.
Các cô chỉ cần bảo đảm phát huy như bình thường khẳng định sẽ không tệ hơn Đồng Thi Cầm, nhất là Ôn Đế đang ở hậu đài thiếu điều muốn nhảy cẫng lên.
Sau khi Đồng Thi Cầm rời sân khấu, sắc mặt cực kỳ trầm trọng, bước chân vội vàng, bỏ người đại diện và trợ lý ở phía sau, giờ phút này chỉ muốn nhanh chóng chạy nhanh về phòng nghỉ của mình.
Khi cô đi qua phòng nghỉ Lương Thần, Lương Thần nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Lương Thần phân vân không biết có nên đến an ủi cô ấy một chút không, dù sao hai người cũng biết nhau, đã từng hợp tác qua. Nhưng trong lúc đang phân vân thì Đồng Thi Cầm đã đi mất, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.
Thôi bỏ đi, Lương Thần nghĩ, lúc này đi an ủi người ta, nói không chừng sẽ làm cô ấy càng khó chịu.
Chỉ một lát sau, đến lượt thi thứ ba của Chúc Tư Vân, cô phát huy ổn định, sau khi rời sân khấu thì đi thẳng đến phòng nghỉ Lương Thần.
“Cam!” Chúc Tư Vân hấp tấp chạy tới, cởi bao tay ren ném sang một bên, “Cậu đi qua xem Cầm Cầm chưa?”
Lương Thần lắc đầu: “Mình ngại.”
“May là không đi, mình kể cậu nghe,” Chúc Tư Vân nói, “Người ta đang tự mình ổn định tâm trạng, Ôn Đế một hai chạy đến lải nhải, kết quả bị đuổi ra ngoài, thật là, không biết cô ta nói gì, không chừng giờ này Cầm Cầm đang nổi điên đó."
Lương Thần quả thực không biết nói gì: “Phiền ghê, giờ nói gì cũng không hợp.”
“Đúng rồi, nếu giả sử mình gặp tai nạn giao thông, ai mình cũng không muốn gặp, chỉ muốn trốn đi, người khác tới an ủi mình, mình nói sao đây? Mình không có việc gì? Mình thực ổn? Cái rắm.” Chúc Tư Vân nói, “Chúng ta coi như không biết chuyện này, lát nữa gặp cũng im miệng không đề cập tới nhé.”
Lương Thần nói được, Chúc Tư Vân liền cười cười với cô: “Mình đi trước nhé, cậu lát nữa cố lên!”
“Cậu thật lắm lời, đi mau đi mau.”
Chúc Tư Vân cười hì hì rời đi.
Đúng lúc này, nhân viên công tác bước vào mời cô vào phòng chờ lên sân khấu.
Lương Thần đứng trong phòng chờ chỉ có thể nghe được âm thanh trên sân khấu nhưng lại không nhìn thấy sân khấu biểu diễn, trong lòng vừa hồi hộp vừa thấp thỏm, vừa mong mình có thể được vỗ tay tán thưởng nhưng cũng sợ mình mắc lỗi, mất hết mặt mũi.
Sau đó không lâu, ca sĩ thứ sáu lên biểu diễn, Lương Thần càng thêm căng thẳng.
Lưu Dĩ Tình giúp cô sửa lại tóc, hạ giọng nói: “Duy trì trạng thái ổn định, Đồng Thi Cầm chắc chắn xếp hạng chót, em hát thế nào thì tệ nhất cũng hạng sáu cho nên không cần căng thẳng đâu.”
Lương Thần gật gật đầu.
“Còn có.” Lưu Dĩ Tình nhíu mày, “Đừng mất kiểm soát rồi xoay người.”
Lương Thần: “……”
Chuyện này nhiều năm đã không ai nhắc đến.
Đột nhiên, đèn trên sân khấu thay đổi, âm thanh nhỏ dần, Trương Dịch cũng đã biểu diễn xong.
Lúc anh bước xuống sân khấu đi ngang qua Lương Thần, thân thiện nhìn cô cười: “Lát nữa cố lên nhé.”
Lương Thần vội khom lưng: “Cảm ơn Trương lão sư.”
Trương Dịch vẫy vẫy tay, ôm bình giữ nhiệt của mình ung dung rời đi.
Nhìn bóng dáng của anh, ai có thể nghĩ anh mới vừa hát metal rock "n" roll đâu?
Vì Lương Thần là ca sĩ thay thế, người dẫn chương trình dành chút thời gian giới thiệu, Lương Thần ở hậu đài hít sâu, chậm rãi đi ra sau sân khấu.
Khi màn hình LED mở, Lương Thần chậm rãi bước ra, dưới khán đài người xem nhiệt tình vỗ tay, rốt cuộc đối với Lương Thần, mấy ngày nay độ nóng thật sự đã tăng rất cao. Cô đến tột cùng tự tin đến đâu mà dám đến “Đỉnh Phong Ca Đàn” thi thố giọng hát? Mà đến thì sao lại muốn hát dân ca?
Người xem rất tò mò, tiếng vỗ tay cũng càng lúc càng lớn.
Lúc Lương Thần mở miệng hát câu đầu tiên, người xem cũng vỗ tay nhưng trên mặt không có cảm xúc dao động gì khác.
“Biên thành cô nương” là một bài dân ca phổ biến, nội dung và lời có trong mọi cuốn sách giáo khoa ở trung học, ca sĩ gốc thể hiện là một nam ca sĩ không có mấy tiếng tăm, chỉ có bài hát có chút nổi, nhưng cũng không phải vì bài này quá hay mà chỉ vì nó có giai điệu và ca từ đơn giản, phù hợp trong các buổi văn nghệ thanh niên, trong mỗi quán bar ở Lệ Giang mỗi đêm đều có ca sĩ hát bài này.
Cho nên, khán giả đều cảm thấy Lương Thần chọn bài hát có chút tự hạ giá.
Nhưng mà, khi ca khúc dần dần đi vào điệp khúc thì khán giả lại phát hiện có chút khác biệt.
Bản gốc “Biên thành cô nương” là tình yêu hồn nhiên trong sáng của Thúy Thúy và Na Tống, thể hiện cảm xúc cực kỳ đơn thuần, nhưng khi Lương Thần hát khán giả lại cảm thấy trong đó có sự giận hờn.
Đây là một cảm giác khó có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, giống như Thúy Thúy không phải là Thúy Thúy kia, cô ở biên thành ngâm nga, dường như cũng không phải tình yêu của cô và người yêu.
Mãi đến khi Lương Thần xoay người, hát nốt cao trong 7 giây đem bài hát và bầu không khí trường quay đẩy lên cao cực độ, lúc này, tiếng vỗ tay vỡ òa nhưng có một sự hồ nghi dấy lên quanh quẩn trong lòng khán giả, lâu thật lâu vẫn không thể tan đi.
Nốt cao xoáy óc này cuối cùng là cảm xúc gì? Giống như ma chú lộn xộn trong lòng, việc không cách nào tìm ra câu trả lời cũng không thể lý giải nổi.
Rồi sau đó, giọng Lương Thần nhẹ nhàng hạ tông quá độ, giống như sắp khóc, hai câu ca cuối hóa thành tiếng nức nở và nhạc đệm cùng đột nhiên im bặt.
Giờ khắc này, cảm xúc đã sáng tỏ.
Thì ra cô gái trong biên thành cô nương không còn là Thúy Thúy kia ở nơi phố núi chờ người yêu quay về nữa.
Lờ mờ đặt mình trong sóng nước lấp lánh của con sông, cô gái nhìn dòng nước trôi đi, lại tự hỏi sao những người nói yêu cô đều lần lượt rời đi. Chẳng lẽ tình yêu không phải là phá vỡ mọi trở ngại để bên nhau trọn đời sao? Sao những người cô yêu đều lần lượt rời bỏ cô.
Bài hát kết thúc, giọng nức nở của Lương Thần đem chút cảm xúc cuối cùng của “Biên thành cô nương” giấu đi.
Bọn họ rốt cuộc có quay về không? Cô gái có chờ người đến bạc đầu không?
Không có câu trả lời, tất cả chỉ từ từ biến mất cùng với ca sĩ.
Lương Thần cầm microphone, còn chưa thoát khỏi cảm xúc, cô nhắm mắt thở dốc, mãi đến tiếng vỗ tay vang lên mới chậm rãi xoay người, mặt hướng người xem khom lưng.
Rất nhiều người xem hưng phấn mà đứng lên hoan hô, vỗ tay liên miên không dứt, Lương Thần nhìn về phía thính phòng, Mã Minh Huy ra dấu "OK" với Lương Thần.
Đến lúc này, tất cả mục tiêu của ông đều đạt được, đêm nay rating cùng đề tài đều sẽ nổi như cồn.
Mã Minh Huy đã sử dụng năm chữ "Muốn khen phải chê trước" cho tiết mục rất tài tình, ngay từ ban đầu lúc công bố ca sĩ thay thế là Lương Thần, rất nhiều người nghi ngờ với trình độ Lương Thần sẽ phải gục ngã ngay từ vòng một.
Sau đó lại công bố tiết mục Lương Thần biểu diễn, triệt để ép cảm xúc mong chờ của khán giả xuống thấp nhất.
Một bài dân ca thì có thể tạo sóng cái nỗi gì chứ? Đây cũng chẳng phải sân khấu văn nghệ nửa mùa.
Hiện giờ, khi tiết mục của Lương Thần kết thúc, Mã Minh Huy có thể dự kiến rating của tập sau, ngay cả những người không xem chương trình cũng sẽ vì tò mò Lương Thần mà ghé xem tiết mục, sau tất cả ấn tượng cố hữu của mọi người đối với Lương Thần phần lớn là "ca khúc sướt mướt", chưa từng có ai từng đem khả năng ca hát của cô lên bàn luận.
Có thể thấy sau hôm nay, độ nóng về đề tài Lương Thần sẽ vượt mặt sáu ca sĩ kia, đột phá đỉnh cao mang tính thời sự của tiết mục.
Sau tiếng vỗ tay thật lâu không dứt, Lương Thần cúi chào một vòng rồi rời sân khấu.
Khoảnh khắc cô rời khỏi máy quay, tất cả biểu tình của cô đều được thả lỏng, cô vỗ ngực chạy về phía phòng nghỉ, Viên Kha Kha và Tiểu Vũ vừa choàng áo lông bao bọc cô vừa nói: "Tuyệt cú mèo! Em vừa mới xem biểu tình của khán giả đều là ngây người!”
Lương Thần vỗ vỗ ngực, “Hồi hộp chết chị, so với lần đầu tiên bước lên sân khấu còn hồi hộp hơn, chị Tình đâu?”
“Ở đây nè.” Lưu Dĩ Tình bước tới, đánh giá Lương Thần từ trên xuống dưới, cười nhàn nhạt, “Không tệ, phát huy như bình thường, nhưng sao em vẫn không khống chế mà xoay người?"
Lương Thần nhất thời không thể nói gì.
Đây là tật của cô có từ lớp 12, lúc hát nốt cao biểu tình khá dữ tợn mà cô thì không muốn để Khán giả thấy nên mỗi lần như thế đều sẽ xoay người lại. Sau này không còn hát nốt cao nữa, tật này tuy chưa sửa được cũng không có ai nhắc đến.
“Em như vậy là không được đâu.” Lưu Dĩ Tình nói, “Ảnh hưởng đến hiệu quả của phần trình diễn.”
“Em biết rồi.” Lương Thần nghiêm túc suy nghĩ, cái tật này đúng là không thể sửa ngay lập tức, cô đi về phía phòng nghỉ, lấy nước ấm, uống hai ngụm, mở di động ra xem.
Tên Lục Cảnh chết tiệt này, thì ra vẫn còn chưa livestream xong.
Trò chơi chơi vui đến vậy sao? So với phần biểu diễn của bạn gái còn quan trọng hơn?
Lương Thần cực kỳ giận, thừa lúc người dẫn chương trình đang nói, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc Lục Cảnh chơi vui vẻ đến cỡ nào.
Mới vừa mở phần mềm livestream ra, Lưu Dĩ Tình đã gọi cô, “Đừng nghịch di động nữa, mau chạy lại đây thay quần áo, chút nữa còn lên sân khấu.”
Lương Thần đành phải buông di động, ngoan ngoãn đi thay quần áo.
Lúc này, Lưu Dĩ Tình cũng đang lật xem phần bình luận của tiết mục đêm nay, lòng bàn tay rịn mồ hôi, sợ mình hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Nhưng sau khi xem phản hồi trên mạng xã hội, cô nhẹ nhàng thở ra nhưng con tim vẫn bị ngưng trệ.