Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng

Chương 38

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Cảnh nghĩ chỉ cần bắt ba tên bạn cùng phòng đứng tấn đội thau nước một giờ là qua chuyện nhưng không ngờ chuyện này đã nhanh chóng lan truyền trên mạng, vòng bạn bè lập tức bùng nổ, tấp nập người vào hỏi han.

WeChat thông báo cả trăm tin nhắn được gửi đến, tất cả đều hỏi về bạn gái cậu, Lục Cảnh tuyệt vọng nhìn di động, không trả lời tin nào, sau đó bắt mấy tên bạn kia đứng tấn thêm một giờ nữa.

Giờ thì vẫn còn có hai chuyện may: Một là mọi người không biết cậu là cao thủ Herman; hai là mọi người không biết bạn gái cậu là Lương Thần.

Nếu không thì bắt mấy tên này đứng tấn cũng không giải quyết được gì.

Vấn đề hiện tại Lục Cảnh đang suy nghĩ là tìm cách làm sao để giải thích cho Lương Thần.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu vẫn nên gọi điện thoại giải thích.

Lục Cảnh gọi điện thoại lần này so với lần đầu gọi cho cô còn căng thẳng hơn.

"Alô?"

Lương Thần nhận điện thoại, giọng nhàn nhạt.

"Gì vậy?"

Lục Cảnh đi ra ban công, nói: "Em nhìn thấy tin trên mạng kia chưa?"

Lương Thần trầm mặc một chút, nói: "Bạn cùng phòng anh rất biết giỡn."

Lục Cảnh: "...... Anh sẽ không để chuyện này xảy ra nữa."

"Em biết." Lương Thần nói, "Bọn họ cũng chỉ là phá phách thôi, không sao đâu, qua mấy ngày sẽ hạ nhiệt thôi."

Lục Cảnh thở phào nhẹ nhõm.

A, bạn gái mình thật là rộng lượng và hiểu chuyện.

"Nhưng mà ——" Lương Thần nói, "Mấy hôm nay em cũng đang ở đầu ngọn sóng, cho nên tạm thời chúng ta không thể gặp nhau, tránh rước thêm thị phi."

Lục Cảnh: "......?"

"Sao vậy?" Lương Thần hỏi.

"Nhất định phải như vậy sao?" Lục Cảnh nói.

Lương Thần nói quả quyết: "Ừ."

Lục Cảnh thở dài: "Thôi được, mười phút sau vào trò chơi nha."

"Được."

Cúp điện thoại, Lục Cảnh trầm tĩnh ngồi xổm xuống đối mặt với ba tên bạn cùng phòng.

"Chơi đủ chưa?"

"Đủ rồi đủ rồi!" Chu Châu đột nhiên gật đầu, nước trong cái thau trên đầu tràn ra không ít.

"Đừng giận mà anh Cảnh, sắc mặt khó coi sẽ khiến bạn gái không vui đó."

"Cậu cho rằng tôi chỉ nhờ vào khuôn mặt à?" Lục Cảnh nói, "Nông cạn."

Cậu nhìn ba tên bạn cùng phòng một lượt, thở dài, nghiêm túc nói: "Thôi bỏ đi, các cậu mau đi ôn bài đi, không phải muốn thi PAT giành điểm cao sao?"

Ba tên bạn cùng phòng được ân xá, lập tức đứng lên, quăng thau sang một bên nói: "Anh Cảnh cậu quả thực là một thiên thần!"

Lục Cảnh nhìn ba tên bạn cùng phòng gương mặt tươi cười, nghĩ thầm, ngây thơ.

Cậu thong thả mở máy tính, vào trang đăng nhập PAT, ngón tay lướt lướt.

Ngày mai bọn họ phát hiện ra, không biết còn có thể cảm thấy anh Cảnh là thiên thần nữa không.

*

Lương Thần ngồi trước máy tính, day day huyệt thái dương.

Về chuyện hot search trên Weibo của Lục Cảnh, nói lớn cũng không lớn, chỉ cần giống như cô nói, mấy ngày nữa sẽ hạ nhiệt, không bị truyền thông tóm được thì cũng sẽ qua đi.

Nhưng cô không thể không nghiêm túc mà xem xét mối quan hệ này của cô với Lục Cảnh.

Đến bây giờ, cô vẫn còn cảm giác không chân thật, không biết lý giải tâm lý bản thân như thế nào nữa. Tâm hồn giống như lơ lửng ở không trung, chưa thể đáp đất, mỗi giờ mỗi phút, chỉ cần không có chuyện khác thì liền nghĩ đến "Lục Cảnh, bạn trai mình."

Quá không chân thật, cào tim cào phổi, thật muốn duỗi tay tóm lấy cái cảm giác mơ mơ hồ hồ này. Cái cảm giác này giống như đang từ cuộc sống con người ngoài đời thực biến thành nhân vật ảo trong game.

Nhưng mà Lương Thần có cảm giác giống như mới yêu đương lần đầu, trước khi gặp cậu thì thấp thỏm bất an, gặp rồi thì vui sướиɠ muốn nhảy nhót, lúc tạm biệt lại lưu luyến không rời.

Đủ lắm rồi.

Lương Thần ngây ngốc một hồi, mở di động, mở xem lịch sử trò chuyện của cô và Lục Cảnh. Không biết cô đã xem bao nhiêu lần nhưng mỗi lần xem vẫn cảm thấy chưa đã, có thể xem lại vô số lần.

Lúc Lục Cảnh gửi tin nhắn thì cô vừa xem lại đến tin nhắn của tuần trước.

Đại Thần: "Anh xong rồi, vào trò chơi đi."

Quả Cam: "Vâng."

Lương Thần buông di động, vào trò chơi.

Gần đây, hiệu ứng mới vừa được cập nhật, cả hai rơi vào chế độ sương mù, Lục Cảnh "Hừ" một tiếng tỏ vẻ khó chịu.

Lương Thần hỏi: "Sao thế?"

"Thời tiết quái quỷ này" Lục Cảnh nói, "Quả thực là muốn bức người ta mà."

Lương Thần nhìn xung quanh đánh giá: "Đúng là không thể nhìn thấy ai, giờ không nấp trong bụi lùm cũng không nhìn thấy được."

Ngay cả nhảy dù cũng không nhìn thấy được xung quanh có bao nhiêu người nhảy cùng, hơn 10m là cả người và vật đều không phân biệt nổi.

Lục Cảnh hừ hừ âm mũi một tiếng, tỏ ý khinh thường cái thời tiết này

Hai người chạy đến trường học, suốt đường đi chỉ nhìn thấy vài người. Không biết có phải do thời tiết như thế này nên hầu như mọi người đều chọn ở trong phòng không.

Đường phố trống vắng, Lương Thần đột nhiên nhớ tới mấy hôm trước có xem qua một video, cô nói: "Anh xem video một em gái nước ngoài chơi trò chơi chưa? Chính là cái mà hỏi xin đạn đó."

Lục Cảnh nói: "Chưa xem, sao vậy?"

Lương Thần theo sau Lục Cảnh, tâm tư thoải mái: "Có một em gái nước ngoài, mở giọng nói phát toàn kênh hỏi ai có dư đạn thì cho cô ấy, kết quả mấy chục người chơi chen chúc nhau tới, ai đến đưa đạn đều bị một phát bắn chết, còn có người cho bao cứu thương nữa, mắc cười muốn chết."

"Anh có xem qua." Lục Cảnh nói, "Em gái này cuối cùng cũng bị gϊếŧ."

Lương Thần: "......"

Cô trầm mặc một lát, nói: "Nếu là anh, anh có cho không?"

"Em có cho anh cho không?"

"Không."

"Được thôi."

"Nếu em không biết thì sao?"

"Có đầu người đưa đến anh không lấy thì anh bị ngốc à?"

Lương Thần nghe hai câu trả lời thì trong lòng liền nở hoa.

"Hèn gì anh độc thân."

"Không phải anh có em rồi sao?"

Lương Thần khẽ cắn môi, phiền quá, đừng nói gì nữa nha.

"Vậy nếu người khác cho em đạn thì sao?"

"Em thử xem."

Lương Thần cũng không biết Lục Cảnh kêu cô thử là thật hay giả, vì vậy, xác nhận thêm lần nữa: "Thật không? Anh sẽ không tức giận chứ?"

"Cái này có gì mà tức giận." Lục Cảnh nói, "Giọng của em so với các cô gái khác dễ nghe hơn nhiều."

Lương Thần lấy giọng, mở phát giọng nói toàn kênh: "Có ai không? Có ai có dư đạn có thể cho tôi được không?"

Không ai cả

Lương Thần lại nói: "Hello? Does anyone have extra...... Viên đạn nói thế nào nhỉ?"

Lục Cảnh lui về sau căn phòng, lẳng lặng mà nhìn cô: "bullets."

"À." Lương Thần tiếp tục, "Does anyone have extra bullets"

Sau hai giây, thật sự có hai người từ trong phòng đối diện bước ra thăm dò.

"Em chỉ có một mình?"

"Dạ......" Lương Thần nghẹn cười, "Có dư đạn không ạ?"

Lương Thần vốn là dựa vào giọng mà kiếm cơm, hiện giờ lại cố tình làm cho giọng nói trở nên cực kỳ dịu dàng, quả là một đòn chí mạng vào hai cậu trai đơn thuần kia.

"556 được không?"

"Được ạ."

"Cho em hai trăm viên."

"Cảm ơn nhé!" Lương Thần đắc ý nói, "Chúc các anh đại cát đại lợi."

"Túi cứu thương có cần không?" Một trong hai người nói, "Cho em hai túi cứu thương, kết bạn trên steam nhé!"

Lương Thần ngẩn người, thật là có tình huống này luôn nha.

Cô đang tính nói, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh thình thịch, trong chớp mắt, cô trơ mắt nhìn hai ân nhân cho cô đạn ngã xuống đất, biến thành hai cái hộp.

Lục Cảnh chậm rãi bước ra, nói: "Quả thật là có người tới nha, anh còn tưởng phải vào phòng mới hạ được."

Vẻ mặt Lương Thần sững sờ: "Sao anh làm vậy? Đạn và túi cứu thương còn chưa cho em mà."

"Ngốc à." Lục Cảnh ngồi xổm bên cạnh hộp, "Hiện giờ tất cả vật phẩm đều là của em, em còn nhớ thương đạn làm gì?"

Lương Thần nhìn bộ dạng điên cuồng nhặt đồ của cậu, càng nghĩ càng thấy không đúng: "Anh nói xem, có phải anh không tìm thấy ai nên cố tình mang em ra làm mồi nhử hả?"

Lục Cảnh nhặt ống ngắm 8 lần và áo giáp cấp ba nói: "Anh là loại người này sao?"

Em thấy anh đúng là vậy, Lương Thần nghĩ.

Trước khi theo đuổi được thì chạy xe mô tô đến để đưa giáp cho mình, theo đuổi được rồi thì mang mình ra làm mồi nhử.

A, đúng là đàn ông.

"Ở đây có giáp cấp ba, em lấy không?" Lục Cảnh thấy Lương Thần đứng ngây ngốc nói: "A, còn có rất nhiều băng vải, đủ quấn em thành xác ướp luôn, em không tới nhặt à?"

Lương Thần:......

Tức thì tức nhưng đồ thì vẫn phải lấy.

"Cây súng này em lấy không?" Lục Cảnh hỏi.

"Em không biết xài, không thèm." Lương Thần cố ý chọc cậu.

"Em giận à?" Lục Cảnh hỏi.

Lương Thần sao có thể thật sự giận chứ, chỉ là trò chơi thôi mà, nhưng cô lúc này đặc biệt muốn trêu Lục Cảnh một phen.

"Đúng vậy, thực tức giận."

Lục Cảnh đột nhiên trầm mặc.

Cách màn hình, Lương Thần dường như có thể cảm giác được sự căng thẳng của cậu.

Nhìn xem...... Nhỏ tuổi hơn cũng có điểm tốt.

Lúc này, trên trời truyền đến âm thanh của máy bay, ầm ầm ầm, có thính.

Lục Cảnh đột nhiên nói: "Vậy em đứng ở đây đi không cần đi, anh đi nhặt thính về cho em."

Lương Thần: "......?"

Sao lời này nghe có vẻ kỳ kỳ vậy?

Chỉ một lát sau, Lục Cảnh thật sự đi nhặt thính quay lại.

Trên người cậu hiếm khi mặc bộ đồ cát lợi, từ xa chạy tới, giống như một dã nhân.

Lương Thần theo bản năng lui lại một bước.

Này thật là bạn trai mình sao? Không phải đi.

Lục Cảnh chạy đến trước mặt Lương Thần, đem đồ cát lợi cởi ra đưa cho cô: "Nè, em cũng mặc đồ cát lợi nữ đi, 98 cũng đáng giá."

Lương Thần nhìn thấy bộ đồ xanh mướt khó mà tin được.

Đây là đồ cát lợi sao? Cũng không đẹp gì lắm.

Nhưng sau khi cô mặc bộ đồ vào thì mới thật sự cảm nhận được uy lực của nó, vào lúc sương mù như thế này, nằm trên cỏ thì người dù có đi bên cạnh cũng không phát hiện ra cô.

Lục Cảnh sẽ không cần bảo vệ cô nữa, có thể chiến thắng cực kỳ nhẹ nhàng.

Sau khi kết thúc, Lương Thần vui hớn hở mà nói: "Nếu mà mỗi trận đều có đồ cát lợi, em đây có thể nằm không ăn gà rồi."

Lục Cảnh nghe giọng nói vui sướиɠ của cô, lông mày nhướn lên: "Không giận nữa à?"

"Em giận hồi nào?" Lương Thần cười nói, "Ngốc, em trêu anh thôi."

Nửa ngày sau Lục Cảnh mới "À" một tiếng.

"Sao vậy?" Lương Thần hỏi, "Không vui à?"

Lục Cảnh buồn nửa ngày mới nói: "Em gần đây rất bận sao?"

"Ừ." Lương Thần nói, "Tham gia gameshow, rất bận."

"Anh ngày mai tới nhà em tìm em, được không?"

Đột nhiên, Lương Thần có chút run sợ.

"Anh lẳng lặng tới, tuyệt đối không để người khác phát hiện, nhìn em một cái rồi quay về ngay, được không?"

Câu "Được không" kia làm lòng Lương Thần tan như nước.

"Được."

*

Chạng vạng hôm sau, trong lúc Lục Cảnh sửa soạn chuẩn bị đi gặp bạn gái, ba tên bạn cùng phòng cậu đang ở trên văn phòng trường.

"Hừ ba người các cậu!" Giáo viên chủ nhiệm tháo mắt kính, ném thẻ dự thi lên bàn, "Chí hướng cũng lớn quá nhỉ."

Chu Châu, Hà Diệp, Lưu Nhị không rõ nguyên do.

"Sếp à, sao, sao vậy?"

Giáo viên chủ nhiệm đem thẻ dự thi đưa ra trước mặt bọn họ: "Nhìn ảnh chụp trên thẻ dự thi của các cậu đi!"

Ba người tập trung nhìn vào, ảnh chụp ba người bọn họ trên thẻ dự thi biến thành Zuckerberg, Bill Gates và La Vĩnh Hạo.

Không chỉ có vậy, bởi vì thẻ dự thi là trắng đen, ba tấm ảnh này thoạt nhìn giống di ảnh, khá thê lương.

"Này, này, này......" Chu Châu mỉm cười vô tội, "Sếp à, cái này có thể sửa lại được không?"

"Không thể!" Giáo viên chủ nhiệm mắt trợn trắng, "PAT sao, các cậu mang thẻ dự thi này đi thi đi."

Chu Châu:......

Hà Diệp:............

Lưu Nhị:..................

Tên nhóc Lục Cảnh này thật sự tàn nhẫn.

Ba người bọn họ quay về phòng, mài dao soàn soạt chuẩn bị hỏi tội Lục Cảnh.

Trên đường, Chu Châu nói: "Chu Châu tôi hôm nay lần đầu tiên liều mạng với Lục Cảnh, các người ai cũng đừng tranh với tôi!"

Tới phòng, cậu vọt vào trong, hùng hổ mà đứng trước mặt Lục Cảnh, nói: "Vì sao! Vì sao! Vì sao bọn họ đều là Zuckerberg và Bill Gates, tôi lại là La Vĩnh Hạo?!"

Hà Diệp: "?"

Lưu Nhị:"?"

Trọng điểm hình như không phải cái này?

Mi mắt Lục Cảnh cũng không thèm nâng lên: "Bởi vì cậu là một cây búa (hammer)." (La Vĩnh Hạo từng thành lập một công ty tên là Hammer Technology - mà cây búa còn là một cách nói đùa ám chỉ "ngu ngốc" - ý Lục Cảnh mỉa mai Chu Châu ngu ngốc)
« Chương TrướcChương Tiếp »