Gió thu bắt đầu thổi, lá bạch quả ở Nam Đai rơi lả tả, tạo thành một tấm thảm vàng rực trải dài trên con đường.
Vài ba học sinh ôm sách vở giẫm bước trên đám lá rụng, phát ra âm thanh xào xạc.
Xe Lương Thần chậm rãi đi qua con đường hai bên là hàng cây bạch quả, con đường trải thảm vàng rẽ ra hai lối.
Lương Thần hạ kính xe xuống, dùng ngón trỏ đẩy kính râm lên.
Con đường chính của Nam đại đã giăng đầy cờ và biểu ngữ, poster kỷ niệm thành lập trường dán khắp nơi, đèn giăng hoa kết, thoạt nhìn khá giống với lúc Tết. Còn có kha khá tình nguyện viên mặc áo khoác màu hồng đứng thành từng nhóm hai bên đường để chỉ dẫn những cựu sinh viên khi về trường.
Nhìn những người tình nguyện này, Lương Thần nghĩ đến fans của cô.
Cô quay đầu hỏi Viên Kha Kha: “Sắp xếp ổn thỏa chưa? Bằng mọi giá đừng để fans tới trường cổ vũ.”
Ba hôm trước Viên Kha Kha đã liên hệ với trưởng fans club để đảm bảo không có đông đảo fans đến cổ vũ.”
“Đã nói lâu rồi, chị xem ngày mai là lễ kỷ niệm thành lập trường, mà giờ trong trường cũng không xuất hiện poster của chị, yên tâm đi.”
Lương Thần hài lòng gật đầu, quay cửa xe lên, vừa thấy tài xế tính rẽ trái vội nói: “Không cần rẽ vào, cứ đi thẳng, phía trước có quảng trường nhỏ có thể quay đầu, xuống chỗ này không có chỗ quay đầu.”
Tài xế lão Lưu dựa chỉ dẫn của Lương Thần mà đi, nói: “Tốt nghiệp mấy năm mà cô vẫn còn rất quen thuộc đường ở Nam Đại”
Lương Thần ừ một tiếng, tháo kính râm, đưa cho Viên Kha Kha giữ, chuẩn bị xuống xe.
Địa điểm diễn tập là ở sân vận động Nam Đại, hôm nay là buổi diễn tập cuối cùng cho tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường, âm thanh ánh sáng đầy đủ, toàn bộ người biểu diễn đều có mặt. Khi xe dừng lại ở cửa sau của sân vận động đã có thể nghe được tiếng nhạc bên trong, giọng chỉ đạo của đạo diễn xen lẫn tiếng nhạc xập xình.
Bí thư đoàn ủy của trường dẫn người ra đón, Lương Thần xuống xe chào hỏi, theo bí thư đi vào, nhóm sinh viên tình nguyện đi theo không thể lấy di động ra chụp ảnh, người nào cũng kích động đến mặt đỏ tai hồng, kiềm chế cảm xúc, kiểm soát hành vi nhưng lối đi hẹp chẳng mấy chốc đã đông nghịt.
Lương Thần đi cùng không nhiều người, đều đi theo đoàn uỷ vào hậu trường.
Tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường không có phòng trang điểm riêng, các diễn viên sẽ lên sân khấu đều dồn ở trên sân vận động, ăn mặc đủ loại quần áo biểu diễn, hoa văn lộng lẫy, thoạt nhìn rất náo nhiệt.
Lương Thần đi vào gây ra náo động không nhỏ nhưng nhà trường đã nhanh chóng đưa cô đi đến phòng nghỉ dựng tạm sau sân khấu, mấy tấm banner vô tình che chắn được nhiều ánh mắt hiếu kỳ.
Sinh viên cũng không giống đám fans cuồng, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ là đứng xa xa cầm di động chụp ảnh, không dám chen vào.
Những người đi cùng Lương Thần trao đổi cùng với đạo diễn tiệc tối, cô nghe đại khái rồi theo bản năng mà nhìn về phía đám người còn lại.
Không biết Lục Cảnh có ở trong này không.
Người vây quanh phía trước phần lớn là các sinh viên sẽ biểu diễn đến diễn tập, tất cả đều nhóng cổ vào trong.
Điều này rõ ràng cho Lương Thần biết Lục Cảnh không thể ở trong đám người này.
Ngoài ra tình nguyện viên, sinh viên, nhân viên công tác đều mang bảng tên trước ngực. Lương Thần nhìn lướt qua, họ vẫn còn khá trẻ con, là đàn em đứng bên cạnh cô.
Trực giác vẫn như cũ cho cô biết, Lục Cảnh không có trong đám người này.
Ánh mắt cô quét qua sân vận động một vòng, đem từng gương mặt thu vào trong mắt, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ, xóa tan nỗi mong chờ của cô hai hôm nay.
Ngược lại không phải vì cái gì khác, chỉ là tự nhiên cảm thấy sinh viên Nam đại đều non nớt đến không thể non nớt hơn, có người vẫn còn đeo cặp sách thời học cấp 3.
Lục Cảnh không phải cũng là sinh viên sao?
Có lẽ, đứng trước mặt cô, tóc tai để lộn xộn, trên trán có lẽ có mụn, áo thể thao kéo khóa một nửa để lộ ra cổ áo lông nửa cũ nửa mới, nói không chừng mở miệng chính là một câu “Đàn chị”.
Cô là đang có suy nghĩ viễn vông với một sinh viên chưa trưởng thành gì vậy?
Bệnh rồi.
Lương Thần tự chế giễu bản thân, kéo khóa cổ áo thật chặt, cho tay vào túi áo, chăm chú nghe đạo diễn dặn dò. Nhưng dù cho có ép buộc bản thân như thế nào vẫn không kiềm chế mà hướng mắt nhìn ra phía ngoài.
Cô không thôi tự nhắc nhở bản thân không có ý gì khác, chỉ là muốn xem Lục Cảnh trông như thế nào một chút mà thôi.
Bỗng điện thoại vang lên, là mẹ cô gọi đến.
Lương Thần ra dấu cho Viên Kha Kha và đạo diễn rồi đi đến một góc của sân vận động nghe máy.
Lương Thần khịt khịt mũi nói: “Mẹ, có chuyện gì không?”
Giọng phương Nam của mẹ cô truyền đến: “Thần Thần, con làm sao mà ba con lại tức giận đến nỗi đang ngồi uống rượu một mình vậy?”
Bây giờ không phải giờ cơm chiều mà ba cô ngồi uống rượu giải sầu, xem ra có chuyện rồi.
Lương Thần biết rõ vì sao ba cô nổi nóng, cô nói: “Không phải con đã nói mẹ trông chừng đừng để ba lên mạng sao?”
“Làm sao mẹ quản được? Hơn nữa mẹ cũng nổi điên đây, con nói xem đám trẻ trâu này bị sao vậy? Ở trên mạng liền không hiểu cách tôn trọng người khác sao? Mẹ thấy thầy của bọn chúng bắt bọn chúng đọc sách vô ích rồi.”
Trong giọng của mẹ mang theo tức giận, còn có tiếng đập bàn nữa.
Có bậc làm cha mẹ nào khi thấy cuộc sống riêng của con gái bị bàn tán mua vui trên Internet mà không nổi giận? Ba Lương Thần chỉ ngồi một mình uống rượu giải sầu đã là hiền lắm rồi, bằng không ông đã ra ngoài tìm người đánh nhau cho hả giận rồi. Nói cho cùng thì ở trên mạng cũng chả biết ai là ai.
Lương Thần phải giả vờ như cô không để tâm mà nói: “Mẹ khuyên ba đừng nóng giận, mấy người trên mạng cả ngày rảnh rỗi không có chuyện gì làm thôi, mấy ngày nữa là hết thôi.”
Lương Thần không ngờ khi cô tỏ vẻ không để tâm ngược lại càng làm cho mẹ cô tức điên hơn, giọng mẹ cô trong điện thoại trở nên lanh lảnh, “Con là con gái mà lại không quan tâm đến danh dự của mình à? Loại chuyện này mà con để cho thiên hạ mang ra đùa giỡn được sao? Tại sao con không có chút phản ứng nào vậy? Dù gì con cũng là ngôi sao lớn mà chuyện này con không thể làm gì được à?”
Lương Thần đành cười khổ, chính bởi là ngôi sao lớn nên đối với chuyện này cô càng bó tay, không thể làm gì được.
Có ngôi sao cả đời bị tin đồn bôi nhọ còn không làm gì được, chuyện vặt vãnh này của cô thì có thể nói gì được chứ?
“Mẹ, mẹ cho rằng con cam tâm sao? Miệng ở trên người bọn họ, mạng cũng ở trong nhà bọn họ, họ muốn nói thế nào làm sao con quản được? Mà giờ cho là con quản đi thì chả lẽ con tìm luật sư kiện hết bọn họ sao? Mẹ đừng nói là ai mà đăng chuyện châm biếm con thì con kiện hết, kiện xong con cũng không còn một xu dính túi.”
“Con, con thật là…” Mẹ cô không thể nói gì nữa, dù tức nghẹn cũng không thể nói gì được đành hậm hực cúp máy.
Lương Thần cúp điện thoại thì mới cảm giác có ánh mắt theo dõi từ phía sau.
Cô xoay người lại thì thấy một nữ sinh rụt rè sợ sệt đang nhìn cô, trên tay còn cầm một bình giữ nhiệt.
Thì ra cô đang đứng chắn ngay trước bàn trà.
Nữ sinh kia bối rối mấp máy môi, lựa cách xưng hô.
Cô tất nhiên nhận ra Lương Thần chỉ là không biết nên xưng hô thế nào. Đàn chị? Có làm cô ấy nghĩ thấy sang bắt quàng làm họ không? Cô Lương? Cô gái nhỏ chỉ mới 20 tuổi đầu vẫn chưa quen cách xưng hô như thế.
Đang vắt óc suy nghĩ tìm cách xưng hô thì Lương Thần đã nhìn bảng tên của cô đang đeo trước ngực.
Chu Tiểu Hoan, phó bí thư đoàn ủy.
Lương Thần biết rõ đây là chức vụ quyền lực ở hội sinh viên nhưng bộ dạng của cô bé này thì nằm ngoài tưởng tượng của cô. Lúc cô vào đại học, phó bí thư đoàn ủy ai cũng lão luyện, tuổi không lớn nhưng dáng vẻ người có chức vụ lại lớn, còn cô bé này người cũng như tên, sáng sủa hoạt bát, còn mang vài phần ngại ngùng, đặc biệt là đôi mắt to tạo thiện cảm.
“Xin lỗi ——”
Cả hai cùng lúc nói bốn chữ này.
Chu Tiểu Hoan lại ngơ ra, gương mặt mắc cỡ đỏ bừng.
Lương Thần bật cười, nói: “Xin lỗi, chị không biết đã chắn lối đi của em.”
Chu Tiểu Hoan lập tức khom người 90 độ, tóc đuôi ngựa từ sau ót hất ra phía trước trán, sau đó thuận theo động tác đứng dậy của cô mà tạo thành một vòng cung trong không trung, “Xin lỗi! Em không cố ý nghe lén chị nói chuyện điện thoại!”
Còn tưởng là chuyện gì lớn lắm.
Lương Thần không nhịn được mà xoa đầu cô bé, “Không sao đâu, em có việc cứ đi trước đi.”
Cô bé đáng yêu này chắc là cỡ tuổi của Lục Cảnh, tính cách vẫn còn khá trẻ con. Nghĩ thế Lương Thần càng thêm phiền muộn.
Chu Tiểu Hoan thình lình bị xoa đầu, bị dọa cho sợ, vừa mừng vừa lo.
Cô nhìn Lương Thần đi rồi mới hoàn hồn trở lại, vừa la thất thanh vừa chạy vọt ra phía sân khấu.
Một nhóm người đang chờ cô phân công công việc nhưng cô lại cứ đứng một chỗ xoay vòng.
Một nam sinh đội bóng rổ của khoa thể thao giơ tay đè đầu mới khiến cô dừng lại, “Chu Tiểu Hoan, cậu điên à?”
“A a a!” Chu Tiểu Hoa co hai tay thành nắm đấm đấm vào hai má, “Mình vừa nói chuyện với Lương Thần! Còn vuốt tóc mình nữa!”
Nhóm người lập tức nhao nhao lên, thi nhau hỏi Chu Tiểu Hoan chi tiết.
Tuy Chu Hiểu Hoan không biết cái vuốt tóc kia là có ý gì nhưng cô cũng vẫn nên thỏa mãn sự hiếu kỳ của mọi người. Đúng lúc này, đạo diễn cầm micro hét lên, “Chu Tiểu Hoan, em đứng tụm năm tụm ba ở đó làm gì? Bảng tên khách kiểm tra chưa? Hoa chuẩn bị xong hết chưa?”
Chu Tiểu Hoan hốt hoảng, chớp mắt đã quay về trạng thái công vụ, chỉ vào một người trong nhóm kêu, “Lục Cảnh! Cậu đi đâu đó? Nhanh lại ổn định vị trí đi!”
Đang bước về phía hậu đài thì đột nhiên dừng lại, lúc cậu đang phân vân xem có nên tiếp tục đi vào không thì trong chớp mắt, Chu Tiểu Hoan đã xuất hiện bên cạnh, kéo cậu đi về hướng sân khấu, “Tề Kỳ đâu? Không phải vừa mới đứng đây sao? Người đâu rồi?”
“Tới đây!” Tề Kỳ xách váy sải bước lên sân khấu, bước dần đến trước mặt Lục Cảnh, tay phải vỗ nhẹ ngực, “Chào đàn anh.”
“Chào.” Lục Cảnh nói.
Tề Kỳ cúi đầu, lấy tóc mái vén sau tai, nhỏ giọng nói: “Đàn anh, lát nữa anh phụ trách cầm hoa, còn em cầm quà lưu niệm được không?”
Lục Cảnh gật đầu nói được.
Tề Kỳ cười nhẹ, gương mặt đỏ ửng, cắn môi dưới, muốn nói mà lại thôi.
Lục Cảnh thấy Tề Kỳ nửa ngày cũng không nói ra nửa chữ, tay đút túi quần, xoay người nhìn lên sân khấu.
Chu Tiểu Hoan không biết từ đâu hiện ra, tay cầm một bó hoa nhựa lớn, ấn vào tay Lục Cảnh, “Đàn anh, hoa này anh tạm thời cầm trước, lát diễn tập xong em sẽ thu lại.”
Tay kia cô cầm một hộp màu xanh trắng, đựng quà lưu niệm của lễ kỷ niệm thành lập trường, “Tề Kỳ, cậu cầm cái này, cẩn thận một chút, bên trong là pha lê, đừng làm rớt nha.”
Tề Kỳ cầm hộp quà lưu niệm, nhìn hoa trong tay Lục Cảnh, nói: “Sao lại là hoa nhựa vậy?”
Chu Tiểu Hoan nói: “Chị Lương Thần dị ứng phấn hoa nên bọn mình cố ý chuẩn bị hoa nhựa.”
Phân chia đồ xong, Chu Tiểu Hoan vỗ tay hét lớn, “Một lát nữa chị Lương Thần lên sân khấu thì hai người chờ ở bậc thang bên kia, bài hát kết thúc thì hai người liền đi lên, trước khi nhạc tắt thì phải rời khỏi sân khấu, biết chưa?”
Tề Kỳ nói được, thuận miệng hỏi Lục Cảnh: “Đàn anh, ngày mai anh mặc gì vậy?”
Có người bắt đầu điều chỉnh âm lượng, một khúc nhạc quen thuộc vang lên. Ánh mắt Lục Cảnh một giây cũng không rời khỏi sân khấu, cậu ngẩng cằm, với thế mạnh chiều cao nên cậu có thể vượt qua cản trở đám đông mà nhìn lên toàn cảnh sân khấu.
Lúc này, Tề Kỳ lại hỏi một lần nữa, “Đàn anh, ngày mai anh mặc gì? Có mặc lễ phục không?”
Lục Canh thuận miệng trả lời: “Tùy tiện mặc thôi.”
Tề Kỳ bước thêm một bước đến trước mặt cậu, “Chuyện là… em định mặc đầm trắng, anh mặc áo màu sáng được không?
Lục Cảnh kinh hãi nhìn Tề Kỳ, biểu hiện của cậu làm cho Tề Kỳ lo sợ bất an, “Có vấn đề gì sao?”
“Không lạnh sao?” Lục Cảnh nói, “Trời này mà mặc đầm không lạnh hả?”
Biết được lý do Lục Cảnh kinh hãi, trong lòng Tề Kỳ thấy ấm áp, lập tức cúi đầu, “Không lạnh.”
Mọi người từ từ nhao nhao lên, Lục Cảnh lập tức nhìn về phía sân khấu —— trước sân khấu rộng lớn, Lương Thần trông gầy gò nhỏ bé. Cô mặc một cái áo croptop len cùng váy ngắn, ở giữa để lộ ra phần eo, không ngoài dự kiến, đôi chân để hở mang một đôi ủng thấp.
Đúng là con gái, Lục Cảnh nhìn đã thấy lạnh.
Lương Thần đứng trên sân khấu nghiêng người nghe đạo diễn nói bên cạnh, một người truyền micrô cho cô, Lương Thần nhận lấy, mỉm cười gật đầu, sau đó tiếp tục nói chuyện với đạo diễn.
Lục Cảnh một tay cầm hoa, một tay rẽ đám đông đi về hướng sân khấu.
Lối đi chất đầy đạo cụ, đám sinh viên chen chúc chỉ chừa một khe hở nhỏ, mỗi bước đi của Lục Cảnh cực kỳ khó khăn, phải xem trước chỗ có thể đặt chân mới có thể bước đến.
Khi còn cách sân khấu khoảng 3 - 5m, đèn sân khấu bỗng sáng lên làm mắt cậu bị lóa một chút.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn, ánh đèn chiếu rọi Lương Thần đang tiến về phía trung tâm sân khấu, cầm micrô nói: "Các đàn em, xin chào!"
Dưới sân khấu tiếng hoan hô nhảy nhót, vỗ tay vang lên như sấm.
Lương Thần tiến lên hai bước, mỉm cười dịu dàng. Ánh đèn thay đổi, âm nhạc vang lên, cô cầm micro, ngay lập tức phiêu.
Bài hát Lương Thần chọn là một bài truyền cảm hứng "Khi tôi 17 tuổi" nằm trong album thứ hai sau khi ra mắt, rất thích hợp để biểu diễn trong dịp như là kỷ niệm ngày thành lập trường. Khi cô bắt đầu hát câu đầu tiên, dưới sân khấu có vài sinh viên hát theo. Họ góp phần làm cho bầu không khí thêm sôi động, lúc Lương Thần hát đến điệp khúc, hầu như tất cả mọi người đều hát theo.
Ngoại trừ Lục Cảnh.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên trung tâm sân khấu, ngược lại lùi về hai bước.
Có người trời sinh đã mang ánh hào quang, mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào cô là hiển nhiên. Dù cho dối diện chỉ vài người xem, cô vẫn hát bằng cả tấm lòng giống như trong buổi biểu diễn ở sân vận động vạn người xem, giống như ánh trăng nổi bật giữa ngàn sao.
Lục Cảnh nhìn Lương Thần trên sân khấu, từ đáy lòng thở dài —— không phải là hộp tinh ngàn năm.
*
Khi bài hát kết thúc, hiệu ứng sân khấu, âm hưởng cùng các phương diện khác đều không có vấn đề, Lương Thần xoay về phía người chỉnh nhạc báo ok, lúc xoay người lại thì cô thấy một đôi nam nữ đang sóng vai tiến về phía cô.
Nữ sinh rất xinh đẹp, tự nhiên rạng rỡ, nhưng ánh mắt của cô cuối cùng dừng lại trên người nam sinh.
Lương Thần chỉ nhìn một cái đã nhận ra cậu, là nam sinh lần trước cô từ trong xe nhìn thấy. Dáng người cao ráo, khí chất sạch sẽ, ngũ quan càng không thể chê được, nếu so với sinh viên trong trường thì giống như là sự khác biệt về phong cách truyện tranh của Hayao Miyazaki và truyện tranh hành động.
Chỉ nhìn thoáng một cái, thật đúng với câu "Kinh hồng thoáng nhìn" (chỉ liếc mắt một cái đã để lại ấn tượng sâu sắc). Không ngờ hôm nay gặp lại, Lương Thần thấy hai người thật có duyên.
Nữ sinh kia cũng thật xinh đẹp, khi cô bé trao quà lưu niệm, Lương Thần nói: "Em gái thật xinh đẹp, là hoa khôi của Nam Đại à?"
Tề Kỳ thường nhận được lời khen nhưng lần này người khen lại chính là Lương Thần, cô lập tức xấu hổ nói: "Đâu có, em...cũng bình thường thôi."
Nhớ tới còn nam sinh kế bên, Lương Thần nhìn về phía cậu, thấy ánh mắt cậu sáng lên, trong lòng bỗng thấy ngứa ngáy, mắt rũ xuống nói: "Em trai vất vả rồi."
Tay đang trao hoa của cậu bỗng sững lại.
Lương Thần nghĩ rằng cậu nhất thời kích động choáng váng nên thuận tay lấy hoa từ trong tay cậu rồi lại nói: "Vất vả cho hai em rồi."
Nam sinh mở miệng thở dốc, giống như muốn nói gì, bỗng đạo diễn từ phía dưới đi lên sân khấu kêu lên: "Hai người đi xuống sân khấu! Người dẫn chương trình đi lên mau! Đừng để khoảng lặng! Đã nói bao nhiêu lần rồi!"
Chu Tiểu Hoan đang ở dưới nhìn, nghe đạo diễn nói lập tức chạy lên sân khấu, chỉ vào bậc thang bên phải nói: "Các cậu đi xuống ở đây, người dẫn chương trình mau đi lên!"
Lương Thần thu lại lực chú ý, khi người dẫn chương trình đi đến, cô phối hợp đứng ở giữa, khi cầm kịch bản xem lại nhịn không được phân tâm mà nhìn về phía bên phải.
Cậu nam sinh kia bị Chu Tiêu Hoan kéo xuống sân khấu, cũng phản ứng như cô, quay đầu nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
Lương Thần giống như người bị bắt quả tang làm chuyện xấu vội vàng quay đầu lại, chăm chú xem kịch bản từng câu từng chữ rồi nhẩm theo.
Câu chữ cứng nhắc, che giấu cảm xúc đang dâng trào.
Hết chương 18