Khi Vân Dương dẫn đệ đệ tới tìm Vân Chiêu thì phát hiện Vân Chiêu đã thay đổi chủ ý, y không muốn ra suối nhỏ đảo cát sắt nữa, y muốn xây nhà.
“ Các ngươi gọi hết đồng song tới đây, hôm nay, ngày mai, ngày kia, chúng ta không làm gì hết, một lòng một dạ giúp Vân Quyển, Vân Thư xây nhà. “ Chuyện này Vân Chiêu không hỏi ý hai huynh đệ họ, trực tiếp quyết định luôn, càng không thèm để ý huynh đệ họ mặt đỏ bừng:
“ Bọn ta không có tiền, cũng không có đồ. “ Vân Quyển ấp a ấp úng nói:
“ Nhà có thể đổ nát, có thể nhỏ, chỉ không thể bẩn! Tiên sinh nói với chúng ta, nhà đổ nát là vì không có tiền tài, nhà mà bẩn thỉu chứng tỏ người đó không có chí tiến thủ. Ta không cho phép huynh đệ của ta sống trong chuồng lợn, ta không cho phép huynh đệ của ta quần áo rách rưới, sống qua loa tùy tiện. “ Vân Chiêu ra sức kích động: “ Huynh đệ chúng ta sau này đều muốn làm chuyện lớn, vậy mà chuyện nhỏ như dựng một căn nhà còn không làm được, nói gì tới chuyện lớn?”
Vân Dương ở bên lắng nghe gật đầu liên hồi, hắn là thiếu niên ôm chí lớn, thế nên dễ cảm động, có điều cũng nhanh chóng bình tĩnh lại: “ Chúng ta có thể giúp họ dựng nhà, nhưng mà gỗ, cỏ khô, đinh, thừng thì lấy đâu ra?”
Vân Chiêu lấy ngón cái quệt mũi: “ Ta dẫn các ngươi tới nhà ta lấy.”
Vân Dương vội can: “ Đại nương tử không cho đâu.”
“ Vậy thì chúng ta đi trộm, nếu mẹ ta tới tìm thì cứ nói là ta bảo lấy, bất kể thế nào ta cũng phải xây cái nhà này.”
“ Ngươi sẽ bị đánh đòn đấy.”
“ Cho dù bị đánh đòn cũng tốt hơn để họ quanh năm sống trong chuồng lợn, bớt nói thừa đi, tìm người, trộm đồ. “ Vân Chiêu vung tay ra lệnh như đại tướng quân:
Hai huynh đệ Vân Thư, Vân Quyển đã đứng khóc tu tu ngon lành nãy giờ rồi, cả nửa miếng hoàng tình rơi xuống đất cũng không biết, chỉ biết vừa khóc vừa lau nước mắt, càng lau nước mắt càng nhiều.
Vân Dương nhìn lại cái nhà huynh đệ bọn chúng, cũng thấy không chấp nhận được, giờ bọn họ là người đọc sách rồi, phải sống đàng hoàng chứ, nóng máu lên vỗ ngực nói: “ Chúng ta cùng đi trộm, cùng lắm thì cùng bị Đại nương tử phạt.”
Vân Chiêu vốn chẳng định chịu tội một mình, nên rất hài lòng với biểu hiện của Vân Dương, tên này là đồng bọn tốt đấy.
Không bao lâu sau đám đồng song trong học đường lũ lượt kéo tới, nghe nói Vân Chiêu đại thiếu gia muốn dẫn bọn chúng đi trộm đồ của chính nhà y, đứa nào đứa nấy đều tỏ ra rất phấn khích.
Cái ý nghĩ trộm đồ của nhà đại phòng đã tồn tại trong lòng bọn chúng lâu rồi, ai cũng biết trong đó có nhiều lương thực, nhiều công cụ, chẳng qua là kiêng kỵ Vân Phúc với đám gia đinh lực lưỡng của Vân thị thôi, không thì làm lâu rồi.
Vân Chiêu bày mưu tính kế phân phối nhiệm vụ, cả đám gật đầu liên hồi, sau đó hưng phấn tản ra khắp nơi, chỉ còn lại năm sáu thiếu niên lỡ cỡ phá cái chuồng lợn của huynh đệ Vân Quyển.
Mưa xuân đã rơi, lại còn rơi nhiều ngày như thế, nhìn đất đai ngày một ầm ướt, ao nước, suối nhỏ, chum lớn chum bé trong nhà đều đã đầy ăm ắp, là chủ nhân của Vân gia trang tử, Vân Nương yên tâm hẳn rồi, nàng xưa nay văn nhã, lấy ra khung thêu hoa đã phủ bụi từ lâu, nhìn bông hoa hạnh trắng nở ngoài sân, từng mũi kim từng sợi chỉ đem vẻ đẹp của nó thể hiện trên mảnh vải lụa màu lam.
Tần bà bà hốt hoảng chạy vào, ú a ú ớ mãi mới nói lên lời: “ Đại nương tử, có người trộm đồ gỗ chúng ta chất ở đại môn.”
Vân Nương đứng bật dậy tức thì, mày liễu dựng ngược: “ Vân Phúc làm ăn cái kiểu gì thế? Bảo gia đinh bắt chúng, đánh cho một trận.”
Tần bà bà càng cuống hơn: “ Nhưng, nhưng... Bọn trộm là học sinh trong học đường, mà cầm đầu lại là thiếu gia nhà ta.”
“ Ồ, thì ra là thế. “ Vân Nương thong thả ngồi xuống, cầm khung thêu lên: “ Đi làm cho rõ, bọn nhóc đó lên cơn gì vậy.”
Tần bà bà vâng lời vội vã chạy đi. Vân Nương nhìn cành hoa hạnh chìa trước cửa sổ, tự lẩm bẩm một mình, cái thằng bé này thật không để người ta bớt lo, nhưng mà nó gian lắm, không làm chuyện vô ích đâu.... Vậy nó trộm đồ nhà mình làm gì?
“ Xuân Xuân, ngươi đi tới thư trai tiền viện xem Từ tiên sinh đi chơi Ngọc Sơn về chưa, nếu về rồi thì bảo với tiên sinh là học sinh của ông ấy đang đi làm ăn trộm đấy.”
“ Dạ. “ Vân Xuân theo Đại nương tử học thêu hoa, đáp lời một tiếng là chạy ngay vào màn mưa:
“ Nha đầu này, thật đúng là... “ Vân Nương chỉ biết lắc đầu, tiếp tục thêu hoa:
Không bao lâu sau Vân Xuân chạy về, thở hổn hển báo: “ Từ tiên sinh về rồi, tiên sinh nói, để cho bọn trộm đắc ý một lần, thế nhưng sau phải truy cứu, tuyệt đối không thể bỏ qua.”
Vân Nương lườm Vân Xuân một cái, nhéo cánh tay nó: “ Nói cho hết đi, tuổi còn nhỏ mà đã biết nói một nửa che đậy một nửa rồi, thế nào, thương thiếu gia à?”
Vân Xuân quỳ sụp xuống, lau nước mắt: “ Tiên sinh còn nói, thiếu gia phải bị phạt nặng, những đứa khác cũng không thể bỏ qua, phải khiến toàn bộ bọn trộm phải nhớ lần trừng phạt này.”
Vân Nương phì cười lắc đầu: “ Ta biết là thế mà.”
Vân Xuân quỳ gối đi tới ôm chân Vân Nương cầu xin: “ Cầu đại nương tha cho thiếu gia đi, thiếu gia rất nghe lời, chưa bao giờ làm chuyện xấu, nhất định là đám Vân Dương xúi bẩy thiếu gia, nên thiếu gia mới làm chuyện xấu.”
Vân Nương nhìn tiểu nha đầu đã khóc thút thít, hừ một tiếng, không biết nên vui hay nên buồn nữa: “ Thằng nhóc đó thật biết làm người.”
Nói rồi khẽ đá Vân Xuân một cái: “ Đi đi đi, một con nha hoàn ngốc thì biết cái gì. Bảo với Vân Phúc, bọn chúng muốn làm trộm thì kệ chúng, xem xem chúng định làm gì?”
…… ……
“ Tiểu tử, cây gỗ đó to quá, các ngươi không xây cung điện, không cần trụ, nhìn đi, cây gỗ kia kìa, cái to bằng miệng là được rồi. “ Một ông già tóc bạc ngồi bên đống gỗ, vừa hút tẩu thuốc vừa thuận tay chỉ điểm cho đám trộm cả gan tới nhà đại phòng ăn trộm:
Vân Chiêu thì gãi đầu sồn sột, cái đám thiếu niên này chẳng biết cái rắm gì cả, muốn xây một ăn nhà thích hợp để ở thì không thể dựa vào bọn chúng được.
Nhưng mà đám người lớn thì lại chỉ đứng xem náo nhiệt, nhìn Vân Chiêu tự đi ăn trộm đồ nhà mình, ai nấy người quỷ dị, không ai bước ra ngăn cản.
Chẳng những thế, còn có một số người chuyên môn chỉ dẫn cho đám trẻ con lấy khúc gỗ nào giá trị nhất, ví như hiện giờ cái cột dài ba trượng, một người ôm không xuể kia.
Vân Chiêu nhìn đám người đó, cười không ra tiếng, bao nhiêu năm ru rú ở trong khe núi làm ruộng, tầm nhìn hạn hẹp tới mức làm người ta không nói lên lời, chỉ nghĩ tới trục lợi, chưa bao giờ nghĩ tới giúp đỡ người khác.
Vân Quyển, Vân Thư hai tộc nhân sống khổ sống sở ngay trước mắt bọn họ, bọn họ làm như không thấy, thậm chí thừa cơ cha mẹ hai đứa bé này nối nhau qua đời, phân chia ruộng đất nhà chúng, cướp mất nhờ ở của chúng, chỉ để lại cho hai đứa bé một gian nhà tranh nho nhỏ như cái chuồng lợn.
Vân Chiêu từng hỏi mẹ, vì sao nhà mình không giúp hai đứa bé đó, mẹ y đáp :" Đại phòng Vân thị chỉ có thể quản lý người trong tộc Vân thị, còn những người khác vốn không phải họ Vân, vẻn vẹn là nô phó các đợi của Vân thị sau khi đổi họ thành điền hộ nhờ Vân thị che chở, hơn nghìn năm dần sinh sôi này nở thành, không liên quan gì Vân thị đại tộc.”
Năm xưa trước khi cha Vân Quyển qua đời từng đem hai huynh đệ họ phó thác cho bổn tộc ban đầu của họ, chứ không phó thác cho Vân thị đại tộc, cho nên Vân thị không có nghĩa vụ gì với hai huynh đệ họ. Nếu như Vân thị ra tay, sẽ khiến cho bổn tộc của họ cho rằng Vân thị đang bóc lột hai huynh đệ họ. Nếu muốn giúp nói không chừng phải bỏ tiền ra trả cho tộc nhân của họ, tương đương với bỏ tiền mua nô phó, mới có thể danh chính ngôn thuận được.