Lương thị đang xem xét thu hoạch chuyến đi của trượng phu, lúc này mới phát hiện ra túi da mang về bị rách một lỗ, nuối tiếc nói:” Chàng không phát hiện ra túi bị rách à, dọc đường chẳng biết rơi vãi bao nhiêu rồi.”
“ Vốn không rách, là chuyện hay do huynh đệ Trương Đình Hòe làm đấy, hai tên chó má đó, dám bắt chẹt lão tử, chuyện này nhất định không để yên cho chúng.” Cao Như Nhạc giải thích:
“ Khi chàng không có nhà, huynh đệ Trương gia vào hương dũng, nghe nói rất được huyện lệnh coi trọng, chàng cẩn thận một chút, có thể tránh đắc tội với chúng thì cứ tránh. Lát nữa thϊếp thân mang hai cân muối tới nhà chúng một chuyến, hòa hoãn quan hệ, hàng xóm láng giềng có gì mà không bỏ qua được chứ.” Lương thị nghĩ rồi nói:
Cao Như Nhạc nhớ lại thái độ vênh váo của huynh đệ đó trước cổng thành, lắc đầu: “ Không đơn giản vậy đâu, bình thường hai huynh đệ bọn chúng thấy ta không dám đánh phát rắm nào, trốn còn chẳng kịp, hôm nay dám chủ động nhảy ra bắt chẹt ta, nhất định là có người ủng hộ sau lưng, gia gia muốn xem xem là kẻ nào to gan dám tranh đấu với Cao Như Nhạc này.”
Phu thê hai người đang trò chuyện trong nhà thì nghe thấy bên ngoài tường có tiếng huyên náo, sau đó cửa chính nhà mình bị người ta đá văng từ ngoài.
Cao Như Nhạc nhanh như chớp đứng bật dậy, rút trường đao rồi nghênh đón người qua cửa, Trương Đình Hòe vừa mời đi vào chợt thấy Cao Như Nhạc xách đao ra, nhảy dựng lên chuồn ngay ra ngoài, khi lẩn vào đám đông rồi mới dám nghênh nghênh cái mặt trông hết sức chướng mắt, cao giọng hô: “ Cao Man Tử, ngươi nghe đây, nhận khẩu lệnh huyện thái gia, bắt tên buôn muối lậu nhà ngươi, mau mau ra đây bó tay chịu trói.”
Tràng cười dài phát ra từ miệng Cao Như Nhạc, hắn thể hình cao lớn khôi vĩ, da mặt màu đồng đỏ au, tay lại cầm trường đao, râu rậm mặt tròn, tạo ra khí thế cuồng dã ngang tàng hết sức đặc biệt, tựa như hóa thân của Quan Công với Trương Phi vậy, mũi đao chỉ Trương Đình Hòe: “ Nếu như ngươi thật lòng muốn bắt ta thì cổng thành là chỗ tốt, chẳng qua là vì ta không chịu bị ngươi bắt chẹt, cho nên mới ngầm phá chuyện của ta đúng không?”
Trương Đình Tùng vội vàng nói: “ Nói bậy nói bạ.”
Cao Như Nhạc nhìn đám nha dịch cầm gậy gộc, xích sắt, hòa nhà chắp tay một lượt: “ Chư vị ca ca cũng là chỗ quen biết cũ, hôm nay cũng theo tới làm khó ta sao?”
Không ai nói gì, một số ngại ngùng cúi đầu, một số sợ sệt lùi lại, cái danh Cao Man Tử không phải trò đùa, tuy bọn họ người đông, vẫn có tự tin chế phục được hắn, nhưng chắc chắn là tổn thất thảm trọng, làm hương dũng kiếm miếng ăn nuôi gia đình, ai muốn liều mạng đâu.
Một nha dịch già cầm đầu gạt huynh đệ Trương gia ra, khách khí chắp tay: “ Cao huynh đệ, chẳng phải là đám huynh đệ bọn ta muốn bắt ngươi, thế nhưng huyện thái gia có lệnh, không thể không tới. Buôn lậu muối ở đất biên ải chúng ta chẳng phải tội gì lớn, bình thường ai không cười một cái cho qua, nhưng một khi huyện thái gia làm nghiêm, thì đây vẫn là đại tội mất đầu.”
“ Ta nghe nói huyện thái gia hi vọng Cao huynh đệ làm đầu lĩnh hương dũng, tới giờ Cao huynh đệ vẫn không muốn, nếu ngươi thay đổi chủ ý, huynh đệ Trương gia chẳng qua chỉ là hương dũng, bóp tròn, bóp méo thế nào không phải là tùy ý Cao huynh đệ à? Còn về phần buôn lậu muối, chẳng qua chỉ là trò cười mà thôi.”
Nhưng lời của vị nha dịch già khiến huynh đệ Trương gia nhìn nhau khϊếp sợ, giờ chúng mới nhận ra hành vi của mình ngu xuẩn tới cỡ nào, nếu như dồn Cao Như Nhạc vào đường cùng, khiến hắn thực sự nhận làm đầu mục hương dũng, hai huynh đệ bọn chúng làm gì còn đường sống, chúng không tin huyện lệnh đại nhân thèm để ý tới cái mạng sâu kiến của bọn chúng.
Vì thế không đợi Cao Như Nhạc trả lời, không cần ai bảo ai, Trương Đình Tùng vươn trường mâu đâm thẳng tới, Trương Đình Hòe cũng vung trường mâu một vòng đập xuống.
“ Muốn chết! “ Cao Như Nhạc phẫn nộ, lách người né trường mâu đâm tới, tay phải vươn ra chộp cán trường mâu bổ xuống, phát ra một tiếng hét, tay phát lực giật mạnh, không ngờ đoạn lấy trường mâu của Trương Đình Hòe, co chân đá Trương Đình Tùng lăn ra đất.
Trương Đình Hòe tự biết huynh đệ mình không phải đối thủ của Cao Như Nhạc, chỉ chờ có thế, xoay người chạy luôn, vừa chạy vừa hô: “ Tạo phản rồi, tạo phản rồi, Cao Như Nhạc tạo phản rồi.”
Huyện An Tắc chẳng qua là huyện thành nhỏ hơn nghìn người, bình thường đạo phỉ không dứt, chuyện gϊếŧ quan tạo phản xảy ra suốt, lúc này thấy Trương Đình Hòe mặc quần áo hương dũng cuống cuồng chạy trốn hô hào, ai cũng tin là thật, nhà nhà đóng cửa, càng có người nhảy tường chạy khỏi thành.
Phố xá vừa rồi còn náo nhiệt vậy mà thoáng cái sạch bóng người, để lại vài đôi giày, thậm chí là mảnh váy rách, chẳng biết của nương tử nhà nào.
Cao Như Nhạc trường đao trong tay, uy phong lẫm liệt đứng ở giữa cổng nhà, có cái khí thế một người giữ ải, trăm người khó qua, nhìn nha dịch già, dõng dạc tuyên bố: “ Ta không làm lương trưởng đâu.”
Nha dịch già nhìn lang yên bị đốt lên, bất lực xua tay: “ Giờ ngươi muốn làm cũng muộn rồi, nể tình thường ngày, ngươi đi đi.”
Cao Như Nhạc mắt trợn tròn múa trường đao: “ Thế thì gia gia thành phản tặc à?”
Nha dịch già cảnh giác nhìn Cao Như Nhạc tựa hổ điên, từ từ lui lại, ra hiệu mọi người chuẩn bị chiến đấu: “ Chuyện đã thế rồi thì biết làm sao?”
Cao Như Nhạc cười sang sảng: “ Nếu đã thế gia gia chẳng ngại xác lập cái danh phản tặc.”
Nói rồi bước về phía trước, đá lăn quay Trương Đình Tùng vừa bò dậy định lén lút bỏ trốn, trường đao xẹt qua cổ hắn như ánh chớp, vòi máu phun ra, Trương Đình Tùng ngã gục, hai tay còn ôm cái cổ máu tươi tuôn ồng ộc.
Nha dịch già thấy Cao Như Nhạc đã nổi hung tính, biết không phải đối thủ của hắn, cũng không tới bắt, lớn giọng nói: “ Cao Như Nhạc, hương dũng sắp bao vây rồi, ngươi không đi mau còn đợi bao giờ.”
Cao Như Nhạc nhổ bãi nước bọt: “ Bằng vào đám cẩu tặc các ngươi mà cũng muốn bao vây gia gia à? Lão cẩu, nể tình cũ hôm nay không gϊếŧ ngươi, về nói với họ Hàn, sớm muộn cũng có một ngày gia gia lấy đầu hắn làm bóng.” Nói rồi cắm phập trường mâu cướp được xuống đất, xoay người vào nhà.
Đang định bào thê tử thu thập đồ tế nhuyễn rời đi thì thấy Lương thị đã ôm bọc vải hoa ngoan ngoãn ngồi trên xe đẩy rồi, Cao Như Nhạc tán thưởng không hổ là bà nương của Cao Man Tử này, gài đao lên lưng, đẩy xe rời khỏi nhà.
Dưới sự giám thị đằng xa của đám nha dịch, Cao Như Nhạc đẩy xe đi về phía cổng thành.
Hắn cảm thụ được có vô số đôi mắt đang nhìn mình qua khe cửa, chỉ là không ai dám ho he gì, chỉ có tiếng tiếng bánh xe kẽo kẹt buồn tẻ.
Cổng thành không có một ai, trên phong hỏa đài đằng xa truyền tới tiếng cười đắc ý của Trương Đình Hòe.
…… ……
Người thứ sáu trong bát đại khấu --- La Nhữ Tài.
Tiếng trống tiếng mõ vang lừng, trong khi tất cả mọi người đều chăm chú nhìn lên sân khấu thì, La Nhữ Tài bất giác nhích tới gần một nữ tử mặc áo cưới đỏ rực, hắn cũng không biết mình bị làm sao nữa, từ khi thấy nàng, hắn như bị trúng tà vậy, chỉ muốn tới gần nữ tử vóc người đầy đặn đó thêm một chút.
Ngửi mùi hương hoa quế trên người nàng truyền tới, hồi lâu hắn không muốn thở ra.
Hôm nay Tiết Thượng Nguyên ( Nguyên Tiêu) của phủ Duyên An, khắp nơi treo đèn l*иg, không ít nhà giàu có còn thuê những đoàn kịch về biểu diễn công khai cho bách tính xem, thế nhưng chẳng có gì hay cả, diễn kịch cũng chẳng đáng xem, hai đào kép mặc đủ thứ quái đản đang xả họng rống lớn, nghe không rõ lời, chỉ nhìn thấy hàm răng vàng khè của họ, nhìn mà phát tởm.
Nữ tử trước mắt ưa nhìn hơn nhiều, không mặc váy, mặc áo khoác đỏ, quần bông đỏ, cùng với đôi giày bông đỏ, tai còn đeo một đôi vòng tai, quan trong nhất là ngực nàng căng phồng, cho dù không cần cố ý ưỡn eo, mông cũng tròn xoe cong cong như đít vịt, La Nhữ Tài thấy mình nên tới gần thêm một chút.
Đây hẳn là một tân tức phụ, cũng không biết là hán tử nhà ai lại có phúc như thế.
Cứ nghĩ tới bà nương như vậy mà đẩy xuống giường... trong lòng La Như Tài như có cả trăm con mèo đang cào.
Ma xui quỷ khiến thế nào, tay của hắn đặt lên mông của tân tức phụ đó, tức thì nàng phát ra tiếng kêu chói tai, tiếp ngay đó, mặt La Như Tài ăn một cái tát đanh gọn, sau đó cảm giác như bị khúc gỗ mạnh tông thẳng mặt, mắt tối sầm ngã xuống.