- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tình Cảm
- Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối!
- Chương 39
Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối!
Chương 39
Biệt thự “Oải hương”…
Trong căn bếp tràn ngập mùi thơm của nước dùng dịu nhẹ và tiếng nước chảy róc rách tạo nên một cảm xúc ấm áp đến kì lạ. Ấm áp đến nổi làm người ta tưởng tượng ra cái viễn cảnh về một gia đình hạnh phúc. Một gia đình với người vợ ở nhà vào bếp nấu những món ăn ngon với nụ cười hạnh phúc trên gương mặt, một người chồng tan sở lái xe nhanh để về với người vợ của mình, với những món ăn ngon và hơn hết là về để có thể ôm ấp cái thân ảnh của người con gái mà mình yêu thương.
Trong cái không gian bình yên đó có hai tâm hồn cũng đang bình yên không kém. Trái tim của họ hoà cùng một nhịp đập và hơn hết dường như thoát ra khỏi thực tại và trở về với cái khoảng thời gian của tám năm trước, thời gian mà chưa hề có chuyện gì xảy đến. bờ vai rộng và cứng nóng của người con trai bao trùm lấy bờ vai nhỏ nhắn và mềm mại của người con gái mà anh yêu thương. Cũng giống như cái ngày mùa đông của tám năm trước anh cũng ôm cô như vậy,nhẹ nhàng và ấm áp.
Chàng trai cứ ôm như vậy, cô gái cứ đứng như vậy, không một lời nói, hơi thở dần trở nên nhẹ lại…
Nhưng nếu người ngoài nhìn vào thì quả thật rất bình yên, ngược lại đối với Phương Di trái tim cô không thể tĩnh lặng được, hơi thở cô trở nên nặng nề hơn, cơ thể cứng nhắc ban đầu của cô đang trở nên kiệt sức và run khẽ…Cô sợ ư…hạnh phúc ư…Cái cảm giác khi được anh ôm như lúc này cô đã phải chờ đợi và nhớ nhung đến bao nhiêu, đã đau khổ đến bao nhiêu,…nhưng tại sao giờ đây khi có lại được cô lại cảm thấy lòng bức rức như vậy. Cảm thấy xót xa và có lỗi với người đã tin tưởng cô, người mà cô sắp lấy làm chồng.
Đúng vậy cô không thể có lỗi với anh…_Cô khẽ run mạnh hơn rồi quyết định vùng ra khỏi đôi tay ấy thì cảm giác vòng eo mình được nới lỏng ra, quyến luyến một lúc rồi rút ra khỏi eo cô hẳn. Không còn hơi ấm khi vòm ngược cứng rắn của người nào đó chạm vào lưng, không còn hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai…Thoải mái ư?! Nếu nói vậy là cô đang tự chế dễu mình.
Dù không xoay người lại nhưng cô cảm giác cái thân ảnh cao lớn sau lưng mình đang dịch chuyển ra xa mình rồi dừng hẳn. Có lẽ anh đã đi ra ngoài phòng khách.
Cô mỉm cười chua xót “Như vậy thì không có lỗi nữa rồi” . Vẫn tiếp tục bắt tay vào nhặt những nhánh hành lá xanh vừa mới rửa sạch xong, cô với tay lấy chiếc đĩa sứ bên cạnh và đặt tất cả vào đó. Thế là xong. Còn phần nhúng mì. Lúc đó nước cũng đã kêu réo lên vì sôi sục. Dù làm những việc đó nhưng tâm trí cô vẫn đi lang thang với cái cảm giác được anh ôm lúc nãy. Khi với tay theo thói quen để lấy gói mì bên phải bếp…khi cảm thấy tay bị hụt thì trán cô nhăn lại, quay đầu sang tìm gói mì thì cũng không thấy đâu.
-Quái lạ! Lýc nãy mình đặt đây mà…_Cô nhìn qua bên trái xem mình có nhớ nhầm không thì cũng không có. Rõ ràng lạ cô có lấy gói mì ra…
-Tìm cái này à?_Một giọng nói phía sau lưng cất đó không xa cất lên,mang theo điệu cười.
Cô thật nhanh quay đầu…Trợn tròn mắt khi thấy người con trai cao lớn đang ngồi ở phía bàn ăn, trên tay cầm gói mì lắc lắc, mắt nháy nháy với nụ cười mỉm.
Nhưng điều cô để tâm không phải gói mì mà là người con trai này. Chẳng nhẽ anh đã ngồi đây từ lúc đó đến giờ. Tại sao lại chẳng có bất kì tiếng động nào nói cho cô biết là anh đang ngồi phía sau đó.
-Không phải tìm cái này à?_Giọng nói cất lên có vẻ hới thất vọng vì thứ cô tìm không phải là gói mì.
Câu hỏi của anh làm cô giật mình, bừng tỉnh, lấp đi cái vẻ bối rối trong ánh mắt. Cô hằn giọng có vẻ tức giận:
-Anh cầm cái đó làm gì?
Anh nhìn cô trong ánh mắt thoáng qua vẻ kì lạ rồi lại trở về vẻ bình thường, trả lời một cách thãn nhiên:
-Ăn!
-Ăn???_Cô trợn tròn mắt nhìn gói mì. Đúng là nó đã bị bắn mất mấy phần.
-Ừm!_Anh gật đầu trả lời. Rồi lại tiếp tục bẻ một mẩu nhỏ cho vào miệng.
-…_Biểu hiện cô vẫn không thay đổi. Ngược lại còn trợn tròn mắt hơn. Trước giờ anh không phải là người cái gì cũng cho vào bụng được. Tại sao lại có thể ngồi ăn mì sống một cách ngon lành như vậy. Quả thật mấy năm không gặp mà cô không còn hiểu con người anh nữa rồi. Nghĩ đến đó, trái tim cô lại thắt chặt thêm một lần nữa…
-Tại đói quá ý mà!_Anh nhìn cô, đuôi mắt ánh lên vệt sáng kì lạ rồi vụt tắt. Sau đó ngắm cái vẻ ngốc nghếch của cô và nở nụ cười như bao năm trước.
-Đưa đây! Nhanh để tôi còn về!_Cô giận dữ chìa tay ra đòi lại gói mì. Thật ra cô không muốn anh đau bụng vì ăn những loại thức ăn sống này. Sẽ rất hai cho da dày.
(ss rất quan tâm đến Trương ca rồi ;))
Anh cười cười bước đến bên cô rồi đưa gói mì đang ăn dở. Đồng thời khi cô đang nhúng mì qua nước sôi , anh thuận tay với lấy chiếc bát sứ trắng đặt trên kệ đưa cho cô. Cô nhúng mì xong thì thuận tay nhận lấy chiếc bát sứ như một thói quen rồi cho mì vào bát. Anh chỉ cười cươi nhìn chiếc bát trên tay cô rồi lại nhìn cô, ánh mắt vô cùng ấm áp.
Cảnh tượng như cặp vợ chồng trẻ cùng nhau vào bếp, vợ nấu ăn còn chồng đứng bên cổ vũ và phụ giúp. Quả là hình ảnh của một gia đình hạnh phúc nha!( mình cũng luôn ước có một gia đình như vậy. Chỉ đơn giản nhưng hạnh phúc a. SS thật hạnh phúc(^o^)/)
Làn khói bếp bay lên trắng xoá hoà vào mùi thơm ngọt ngọt của mì và mùi ấm áp hạnh phúc của sự trùng phùng…
.
.
.
Xếp tất cả bát và đũa vừa sửa lên kệ, cô với lấy chiếc khăn lau sạch tay rồi quay lại nhìn người con trai to lớn đang dựa người bình thản vào thành cửa ánh mắt vẫn thản nhiên.
“Thật ngốc nghếch. Chẳng nhẽ có chuyện gì để anh ta phải không bình thãn sao…”_Cô tự rủa bản thân mình. Rồi bước vội ra phòng khách và ngồi xuống ghế sôfa. Cất giọng lạnh lùng.
-Có chuyện gì! Anh nói đi.
Người con trai vẫn đứng dựa vào thành cửa bếp nhìn cô, đuôi mắt có ánh cười sâu thẳm. Thật lâu sau câu hỏi của cô anh không trả lời. Đến lúc cảm thấy trong ánh mắt của cô không ánh lên vẻ mật kiên nhẫn. Anh mới cười rồi bước đến ngồi đối diện cô.
Thật ra anh rất muốn nhìn bộ mặt này của cô, trước đây cũng vậy và bây giờ cũng vậy. Cô luôn cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng da mặt cô mỏng và mềm mại đến nổi cho dù cô có tỏ ra lạnh lùng hay thật sự lạnh lùng thì anh vẫn cảm thấy rất đang yêu và thú vị. Vì vậy chỉ muốn chọc cô cô mất kiên nhẫn.
-Muốn nói chuyện gì?_Giọng điệu mất kiên nhẫn.
Anh chỉ cười nhạt nhìn vẻ mắt của cô. Ánh mắt sáng lên lộ vẻ gian tà.
-Em đang có một bí mật nào đó!_Anh lại tiếp tục câu nói lúc mới bắt đầu câu chuyện.
-Nến chỉ hỏi câu này thì mở cửa để tôi về._Cô cầm túi xách đứng lên.
-Tốt thôi!_Anh đứng lên nhanh chân bước những bước dài bình thãn đến bên cửa bấm bấm số rồi “Cách…”_Cánh cửa bật mở. Anh đứng bên cạnh kéo cửa ra rồi làm động tác cung kính tiễn khách.
-Anh…
Cô trợn tròn mắt nhìn những động tác rất nhanh của anh. Biểu cảm không biết làm gì. Tim cô bị hụt một bậc. Đáng ra anh phải giữ cô lại chứ tại sao…
-Có cần anh đưa em về không?_anh suy nghĩ gì đó rồi cất giọng có vẻ châm chọc.
-Không khiến.
Nghĩ như vậy nhưng cô vẫn kiêu kì ngẩng cao đầu bước ra bên ngoài.(ss ơi..Xem sau còn kiêu kì không nhá ;;)
Tối thôi cô sẽ bắt xe tắc xi về. Xa mấy năm mà tính cách của anh ta chẳng thay đổi chút nào cả.
Cô không thèm quay lại nhìn anh một lần cũng không thèm chào tự biệt mà bước thẳng ra ngoài với suy nghĩ của mình. Nhưng khi vừa bước ra ngoài khỏi cánh cổng to lớn này thì cô mới cảm thấy hội hận và trách bản thân mình sao mà ngốc nghếc đến thế.
Rõ ràng cô biết đây là căn biệt thự ven biển mà ven biển khu đất dùng để xây biệt thự đếm trên đầu ngón tay chỉ có đại gia mới mua được thêm một điều quan trọng nữa thì đại gia tất nhiên có rất nhiều xe thì cần gì tắc xi chứ… “ôi thật ngu ngốc’TT^TT
(ss tội nghiệp. không có tắc xi thì đành vào ở nhờ nhà của Trương ca vậy ;))
Nhìn con đường cao tốc trước,kèm với ánh điện sáng mập mờ đầu xa…có lẽ là một căn biệt thự nào đó. Có thể cô đi đến đó và nhờ người ta cái gì đó. Lúc này khi suy tính như vậy cô cảm thấy bản thân mình rất linh hoạt trong mọi khó khăn (có ngiã là ss tự nhận mình thông minh đấy các bác ạ ;;))
Cô dợm chân bước đi, nhưng một ngọn gió thổi vào gáy cô, làm cô khẽ rùng mình. Nhìn xuống bộ quần áo đang mang, không lạnh mới là lạ. Chiếc áo khoác mỏng, quần jean và chiếc áo bun tay cộc. Vì sáng hôm nay trời có vẻ ấm lên nên cô mới mặc như vậy đến quán của Nguyên…Nghĩ đến người bạn đó bây giờ cô chỉ muốn nhìn thấy anh thật nhanh rồi đưa tay ra bóp chết anh ngay lập tực.
Tại anh hại cô cả.
Gió biển càng về đêm càng lạnh. Mà mùa này đang chuyển đông nên càng lạnh hơn nữa. Trên người cô mặc như vậy chắc chắc khi về đến nhà thì sẽ bị cảm ngạy. Con người ấy thật đáng trách mà.
Cố ôm lấy vai cô bước đi thật nhanh để cơ thế sẽ ấm lên…Quả thật là khá hơn một chút nhưng mà càng đi thì cái dũng khi lúc nãy của cô càng nhỏ lại…Suy tính của cô lúc trước thật là không thể thực hiện được,bời vì căn nhà mà cô nhìn thấy ánh đèn quả thật là rất xa…mà đoạn đường thì chỉ có một mình cô và những tiếng xào xạc của mấy chiếc lá cây bị gió đẩy cứa vào nhau nghe như lời oán trách và thật đang sợ.
“Xoạc”…tiếng động to cất lên rồi lại ngững hẳn…không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.
Cô giật mình đưa mắt nhìn xung quanh. Vừa bước vừa nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì cả… “thà thấy cái gì đó còn hơn là im lặng như thế này” Cô thầm rủa rồi bước chậm lại. Cẩn thận nhìn xung quanh,tim cô thi nhanh đánh lô tô…
(ss nếu trúng số thì chia em một nửa nhá:*)
-Nè!_Tiếng gọi cất lên sau lưng cô.
-Á!_Cô hét lên sau đó quay lưng lại. Nào ngờ chưa kịp nhìn thấy “cái gì đó” thì bấp phải thứ gì đó rồi ngã xuống đất.
-Huuuu…_Cô ôm ấy chân của mình khóc toáng lên nhằm để “cái gì đó” thấy sợ mà chạy mất đi. Nhưng quả thật là cô thấy đầu gối mình rất đau hình như bị chảy máu.
(tội ss ghê)
-Em không sao chứ?_Giọng nói lo lắng cất lên sau đó bước đến gần cô. Trong ánh sáng mờ mờ và vì nước mắt nên cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt người đó chỉ cảm thấy giọng nói rất quen…nhưng vẫn cảm thấy rất sợ. Cô lại hét toáng lên một lần nữa.
-Anh là ai đừng đến gần tôi…
-Không sao chứ?_Giọng nói vẫn mang vẻ lo lắng không để tâm đến cái vẻ đe doạ của cô, vẫn bước đến gần…
-Anh đừng đến gần đây…Tôi …tôi gọi người yêu của tôi ở gần đây ra đấy…_Nước mắt càng chảy ra. Cô cố hét to lên nắm lấy chiếc túi về phía người đang đi lại gần. Vì gió lạnh và chân đang rất đau không đứng dậy được nếu không cô sẽ cho hắn ta một cú đạp cho hắn bay ra biển chơi với tôm cua…(trong tình thế này mà ss còn suy nghĩ được vậy quả thật rất dũng cảm haaa )
Vẫn dùng hết sức hét và cua túi vào cái người đang tiến lại gần mình.
-Anh tiến tới là tôi…tôi gọi anh ấy ra đấy!_giọng vẫn tiếp tục uy hϊếp.
Cái người cao lớn dùng lại một chút rồi hỏi. Giọng châm biếm:
-Anh người yêu của cô ở đâu nào?
-Anh…anh…Thấy ngôi biệt thứ đó không. Chính là nó đấy. Vì vậy đừng đến gần đây._Cô hét lên thật to chỉ về phía căn biệt thư mà cô vừa bước ra. Nước mắt vẫn không ngừng chảy nhưng giọng điệu thì mạnh miệng lắm.
Người đó ngoái đầu lại nhìn về phía cô vừa chỉ sao đó không hiểu đáng ra phải sợ mà bỏ đi anh ta lại bước nhanh tới chỗ cô nhanh hơn lúc trước làm cô sợ đến phát run. Nước mắt càng tràn ra bên ngoài,ngây ngô như một đứa trẻ.
-Á! Hoàng Phi…Cứu em…Anh tránh ra…anh dám bước đến đây…_Cô đưa túi đánh mạnh vào người vừa đến gần nhưng dường như chút sức lực của cô chẳn mảy may ảnh hưởng đến một chút da thịt nào của người đó. Anh ta mạnh tay vác cả người cô lên vai mặc cho cô vùng vẩy. Đuôi mắt anh ấn lên điệu cười thoả mãn…Bước nhanh quay lại căn biệt thự mà cô vừa chỉ.
-Á! Thả tôi ra. Anh làm gì…á!..._Cô hét lên vùng mạnh lấy túi đánh mạnh vào lưng người con trai đó nhưng anh ta chẳng mảy may chẳng nói gì.Cô chỉ cảm thấy anh ta đang vác cô quay đi ngược lại.
-Yên nào!_Anh đưa tay đánh mạnh vào mông cô, miệng nhếch lên tạo ra một nụ cười ẩn hiện trong ánh đèn đường vàng dịu.
-Anh…!_Cô hơi khựng người lại. Bình tĩnh lại một chút khi anh ta đánh mạnh vào mông mình. Thật ra thì cũng có ngượng một chút nhưng có vẻ rất quen thuộc…Mùi thơm này…Chẳng nhẽ…
-Người yêu của em!_Chưa để cô nói hết lời, anh đã tiếp lời cô, sau đó bật cười thành tiếng.
Lời nói của anh đâm xuyên vào tai của cô. Hai tai cô đỏ bừng lên…Sau đó cô đánh mạnh sau lưng anh mấy cái rồi hét toáng lên.
-Thả em xuống…anh…
-Yên nào! Có biết nặng lắm không_Anh lại đanh một cái vào mông cô rồi trách yêu.
-Thả em xuống…aaaaaa…_Chưa kịp nói hết lời thì cô đã bị sóc trên vai chạy thật nhanh.
.
.
.
-Không sao chứ?_Anh đặt cô ngồi xuống ghế rồi mỉm cười đưa tay nhẹ nhàng vuốt lấy sợi tóc rối của cô.
-Anh thử bị cười ta sóc lên vai rồi chạy xem._Cô đang nhắm mắt vì chóng mặt thì nghe tiếng anh hỏi. Ngẩng đầu tức giận oán hận anh.
-Đó là trừng phạt!_Anh cốc nhẹ âu yếm lên trán cô rồi bước về phía tủ lấy ra hộp thuốc,bông gạc và ôxi sát trùng.
Cô khẽ nhăn mặt trách móc rồi chợt nhớ đến vết thương của mình nơi chân. Vén chiếc quần jean lên cô cảm giác tê tê nơi đầu gối nhưng vì chiếc quần jean chật quá lên kéo lên không được vết sước. Còn khỉu tay và bàn tay…TT^TT(ss tội nghiệp. E đã nói là vào nhà Trương ca ngủ nhờ cho khoẻ haizzz )
-Đưa tay đây!_Anh nắm nhẹ lấy cánh tay phải của cô. Trên cánh tay trắng nõn mềm mại lại ửng đỏ lên vì những vết sước dài. Nhìn những vết tích này anh cảm thấy đau ở tim, đau như thể những vết sước của cô là những vết sước trong tim anh. Xem xét vết thương rồi nhanh nhẹn lấy lọ thuốc sát trùng ra thấm nhẹ vào bông…Hành động của anh nhanh và thuần thục đến nổi làm cô phải trố mắt ra nhìn mà không cất lên được lời nào.
-á!_Cô giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ,sau đó chợt hét to định rút tay về vì thuốc sát trùng vừa chạm vào da thịt làm cho tay cô cảm thấy rất buốt và đau.
-Bình tĩnh đi. Sao lúc làm việc này với một đứa con nít lại nói chỉ như kiến bò…Chẳng nhẽ em thua cả một đứa con nít_Anh nắm chặt tay cô lại,không cho cô thoát ra. Vừa làm vừa cất giọng chế dễu. Ánh mắt gian tà nhìn cô.
-Chỉ là giật mình chút thôi_Cô chống chế.
Anh nhìn vẻ mặt kiêu kì của cô không khẽ bật cười mỉm rồi lại lắc đầu bó tay. Cái tính trẻ con thật là không thay đổi chút nào.
Cô khẽ mím chặt môi. Dù cảm giác tê tê nơi tay vẫn rất khó chịu nhưng cũng quyết không hét lên lần thứ hai. Cô là người lớn lại cảm thấy đau đến như thế này thì chắc chắn tụi nhỏ sẽ càng đau hơn. Lòng cô cảm thấy bùi ngùi.
-Nè!_anh đưa tay lên chạm vào gò má đang phụng phịm đến đáng yêu của cô. Nó mềm mại và đang ửng đỏ vì đang cố chịu đau.
-Tại anh hại em cả đấy!_Cô mở mắt ra. Mọi uất ức ban nãy tự dưng khi mở mắt lại trào ra theo dòng nước mắt.
-Tại sao lại anh hại?_Anh nhẹ nhàng mỉm cười , dịu dàng đưa tay vuốt đi giọt nước mắt bướng bỉnh đang trượt dài trên gò má cô. Nó nóng nóng làm thấm sau vào vết thương trong tim anh. Như thứ thuốc làm cho vết thương dần liền lại.
-Tại anh đem em đến đây nè, tại anh đuổi em ra khỏi nhà nè, tại anh làm em ngã nè, rồi còn vác em trên vai chạy nè…_Cô tức giận kể một tràn tội của anh. Sau đó đưa tay gạt tay anh ra, vẻ uất ức.
Anh mỉm cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang kể tội mà anh đã gây ra một cách đáng yêu . Không để tâm đến cái gạc tay của cô. Anh lại đưa tay lên vuốt lấy giọt nước mắt ương bướng vừa chảy ra.
-Đúng là tại anh đưa em đến đây, nhưng anh đâu đuổi em ra khỏi nhà, và anh cũng đâu làm em ngã tại em đứng không vững đấy chứ, và lúc vác em chạy là tại em không yên nên anh mới dùng cách đó để trừng phạt đấy chứ._anh nhẹ nhàng giải thích. Không kiên nể cô.
-Anh…Anh…quá đáng!_Cô nhìn anh trừng trừng nước mắt không chảy ra nữa.
-Anh đâu quá đáng!_Anh mỉm cười véo mũi cô, nhắc nhỡ.
-Anh …anh tiểu nhân…_Cô trừng mắt nhìn anh vẻ trách mốc sau đó kết tội anh.
-Anh đại nhân đấy chứ!_Anh lại véo mũi cô thêm lần nữa ánh mắt ánh lên nụ cười. Môi nhếch lên tạo nụ cười răng khảnh tuyệt đẹp.
-Anh quá Vô liêm sỉ!_Cô bừng bừng chỉ chít anh. Giọng điệu hùng hôn nhưng nước mắt lại chảy ra khi trong thấy vẻ mặt trêu ghẹo của anh.
-Quá khen!_Anh gật đầu nhìn cô sau đó thay vì véo mũi cô thêm lần nữa. Anh nhớm người lên vào môi cô. Cô khẽ giật mình thoáng đẩy anh ra nhưng sau đó không hiêu vì sao lại ngồi yên để làn môi mềm của anh chạm vào môi mình.
Anh chỉ định hôn để trêu ghẹo cô nào ngờ lại bị đôi môi mềm mại mang mùi son dưỡng môi quen thuộc quấn lấy rồi càng sâu hơn. Hơi thơm anh vươn vấn suốt tuần qua từ khi từ nhà cô trở về khiến tim anh bây giờ lạc mất một nhịp.
Lưỡi anh tự động tách đôi môi cô ra rồi luồn vào kéo theo lưỡi của cô cô. Tạo thành nhịp nhảy rất ăn ý mà tự lâu rồi con tim vẫn nhớ mãi.
Hơi thở nhẹ của anh phả vào vành tai cô, giọng nói khàn đặc cất lên.
-Em dụ dỗ anh đấy nhé!_Anh nói xong lại đưa lưỡi liếʍ vành tai của cô sau đó đưa răng cắn nhẹ một cái. Mấy năm trước sau nhiều lần trêu chọc cô, anh đã tự khám phá ra những nơi mà cô thường rất nhạy cảm.(ý Trương ca biếи ŧɦái quá )
-Á!_Cô khẽ rên lên. Không phải vì nhạy cảm của vành tai mà vì chân cô bị anh kẹp lại khiến cho vết thương trên đầu gối nhói lên.
-…_Anh khựng lại một lúc sau đó cảm thấy tiếng rên của cô rất kì lạ nên buông cô ra. Anh nắm lấy hai vai của cô hỏi.
-Em sao vậy?_Giọng lo lắng.
-Em …bị thương ở chân…_Cô ngẩng đầu nhìn anh, trên khoé mắt nhấn ra vài giọt lệ.
-Ngốc ạ! Sao em không nói._Ánh mắt anh có vẻ lo lắng nhưng giọng nói vẫn rất bình thãn.
-Tại quần này chật quá…kéo không lên được._Cô cúi đầu nghịch ngợm vạt áo bun
-Cô nhóc này! Rắc rối quá đi._Anh cốc vào đầu cô một cái ấu yếm, rồi bế cô lên trong sự ngỡ ngàng của cô rồi bước về phía phòng ngủ.
-Anh ..anh định làm gì hả?_Cô hét toáng lên khi thấy anh đẩy cửa phòng ngủ bước vào.
-Bí mật!_Anh ra vẻ bí hiểm lắm. Đưa tay bật điện phòng ngủ. Sau đó đặt cô xuống chiếc giường rộng của mình. Sau đó để cô ở đó anh bước vào một phòng khác trong phòng.
Cô nhìn xung quanh. Quanh phòng tràn ngập mùi hoa Oải hương thoang thoảng, ga trải nệm mềm mại màu đen trắng cũng thoang thoảng mùi Oải hương. Thật là nhớ lúc xưa.
Cô nhắm mắt lại. Vùi mặt vào chiếc gối mềm mại đầu giường, quên luôn cái chân đan đau, vướng víu vào mùi hoa Oải hương và mùi của thân quen của Hoàng Phi. Thật là mềm mại và ấm áp. Cảm giác rất an toàn.(ss e cũng muốn đi ngủ. Không muốn tiếp tục công viêcvj tạo nên tình cảm cho hai anh chị đâu huuuu TT^TT...Phương Di: Cứ tiếp tục đi em. Còn nhiều người trông đợi vào hạnh phúc của bọn chị và cái kết the end trong truyện của em lắm mà..:XX)
Anh đứng đầu giường ngắm nhìn người con gái đang nằm ngủ mà quên luôn cái chân đang đau kia. “Thật là chứng nào tật nấy” . Cái vẻ hồn nhiên ngây thơ vô tội của cô chẳng thay đổi chút nào. Đến cái cách ngủ nữa, vẫn giống như mấy năm trước, lúc nào leo lên giường anh cũng ngủ ngon lành được cả. Thật sự cô tin tưởng anh đến thế hay đang không xem anh là một người đàn ông cơ chứ. (úi. Ca ca là bê đê ak…??? ;;)
Anh đến bên kéo ghế ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc xoả ra của cô, chiếc mũi nhỏ xinh, khoé môi đỏ hồng như cánh hoa đào, hàng long mi đài và cong …tất cả hiện lên trên làn da trắng nõn và mềm mại này.
Anh mỉm cười chua xót:
-Tại sao em lại dấu anh chứ?
_______Tôi là đường phân cách quá khứ…20 phút trước _________
Sau khi anh tiễn cô ra khỏi nhà. Anh đứng trên lầu nhìn theo bóng dáng của cô. Cứ ngỡ cô sẽ quay lại và bấm chuôn nào ngờ cô lại tính toán gì đó rồi oai hùng bước đi. Anh chỉ lắc đầu, tại sao anh lại quên đi cái tính khi thất thường của cô nhỉ ‘Càng đẩy cô ấy đi thì cô ấy càng đi xa hơn. Nhất quyết không trở lại’.
Cùng lúc đó anh nhận được điện thoại của ai đó xong lại giập máy và bấm gọi cho một số điện thoại đã lâu lắm rồi anh chưa gọi. Anh mỉm cười chua sót. Có lẽ vì quá tổn thương.
-Cô ấy đã nói cho con nghe hết rồi! Có thật thế không ạ?_Anh nhỏ nhẹ nói, nhưng có trong lòng cả một mớ hỗn độn.
-Chúng ta rất xin lỗi con!_đầu giây bên kia người phụ nữ chỉ lắc đầu ,khoé mắt ngân ngấn nước rồi thốt ra như thế.
-Vâng!_Anh gấp máy lại. khoé mắt giật giật. Không suy nghĩ gì anh lao vυ"t ra khỏi nhà chạy theo phía đừa quốc lộ mà cô đã đi. Và anh tìm thấy cô…Cùng lúc đó anh lại nghe cô nói: Người yêu tôi ở gần đây._Cứ ngỡ cô gọi anh ta đến nhưng đến khi nhận ra người cô nói không phải người đó thì tim anh bỗng đập nhanh lên tỏ vẻ vui mừng như vớ được vàng. Rồi anh vác cô đi…
_____________tôi là vạch ngăn kết thúc quá khứ________
-Dậy dậy…_anh hồi tưởng lại xong mỉm cười rồi đưa tay bọp lấy mũi của Di.(ca ca ác quá ;;))
-hơ hơ…_Di bị nghẹt thở. Tay chân đưa loạn cả lên sau đó mới ngồi thẳng dậy. Mặt vẫn tiếp cơn ngái ngủ. Nhưng ánh mắt ánh lên vẻ tức giận với kẻ đã phá giấc mộng của mình.
-Đừng nhìn anh như thế. Thay quần áo đi!_Phi nghiêm mặt nhìn Di. Không cười nữa, chỉ vào bộ quần áo đặt trên giường.
-Nhưng làm gì?_Cô lấy tay che trước ngực nhìn anh cảnh giác.
Trong lòng Phi phải phá lên cười. Sao lúc ngủ không đề phòng mà giờ lại đề phòng …
-Không phải sát trùng vết thương à?
-Oh!_Cô gật gù có vẻ hiểu lắm. Sao đó lại chần chừ.
-Sao nữa!_Phi có vẻ bức bối. Trên tay cầm sẵng hộp thuốc.
-Anh ra ngoài đi._Cô ra lệnh.
-Trời! Thay đi. Phiền phức. Em có cho anh cũng không ham_Anh đá long nheo nhìn cô. Anh mắt trêu chọc.
-Ra ngoài.!_Cô đẩy mạnh anh một cái. Rồi đống sập cửa lại.
.
.
.
15phút trôi qua…cửa vẫn chưa mở…
16 phút….
-Di! Em ngủ rồi à!_Anh có vẻ bực bội. Gọi vọng vào trong.
-Không!_Giọng trả lời . kèm theo vẻ bối rối.
-Thế thay xong chưa?
-Xong rồi!
-Sao không mở cửa?_Anh bực bội.
-Tại…_Cô ở bên trong cầm lấy chiếc áo rộng thùng thìn xong lại nhìn vào trong gương. Nếu mặc bộ đồ này ra đời thì thật mất mặt…Hai má cô đỏ bừng lên… ‘Đây là quần áo ngủ của anh ấy…To thật…”
-Tại gì! Mở cửa nhanh lên. Anh buồn ngủ lắm._Nhìn đồng hồ đã 12 giờ đêm. Cả sáng anh phải làm gấp để tới quán café nên cảm thấy rất mệt mỏi, rồi còn chơi đùa với cô, chạy xe mấy tiếng hai ba vòng…quả thật là rất mệt mỏi. Giờ chỉ muốn ôm ai kia ngủ cho đến sáng ngày hôm sau..sau nữa…(@@!!! Bó tay vs ca ca…)
“Cách”
Cửa mở. Cái dáng nhỏ bé trong bộ đồ rộng thùng thình xuất hiện. Quả thật là bộ đồ ngủ to rộng này làm cô chỉ lòi ra được cái đầu trong rất dễ thương.
Anh chăm chú nhìn cô mà quên luôn cả việc quan trọng là bôi thuốc.
-Tại sao mới mấy năm mà quần áo anh lại rộng vậy chứ…_Cô chu chu môi trách mốc, nhằm tránh đi cái vẻ ngượng ngùng khi bị anh nhìn chằm chằm.
-…_ánh mắt anh ánh lên nụ cười ôn nhu. Đưa tay vuốt lấy sợi tóc vừa rơi xuống gò má của cô. Hành động này thật làm tim của ai đó bị hụt một nhịp.
-Vào …vào bôi thuốc!_Cô vội kéo lấy tay anh nhắc nhở việc cần làm.
-Oh!_Anh gật đầu. Nếu cô không nhắc chắc anh cũng sẽ bế cô vào phòng heee…(ss ca ca đang có âm mưu…;))
____________Tôi là vạch ngăn cách bôi thuốc_________
-Lần sau phải đi đứng cẩn thân._Anh vừa bôi thuốc vừa đưa môi thổi thổi nhẹ cho cô đỡ buốt. ‘Không biết có để lại sẹo không’…Anh nhăn trán suy nghĩ. Nhìn vào làn da trắng trên bắp chân cô. Vật sỡ hữu của anh không thể được để lại seo như vậy…(ca ca…Vật sỡ hữu là sao ==! Càng ngày tâm ý anh càng đen tối. Em không bán ss cho anh đâu…^^!)
-Ừa!_Cô gật đầu. Một lần vậy đã đủ lắm rồi.
-Anh biết bí mật của em rồi!_Anh không ngẩng đầu nhưng giọng nói có vẻ gian xảo lắm.
-Bí…bí cái gì cơ!_Cô lẩm bẩm. Không nhìn được mặt anh nên không biết anh đang cười hay đang nghiêm túc. Cô rất lo lắng,
-Sao em không nói với anh. _Gián xong băn gián cá nhân vào vết thương Phi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô. Thật ra anh cũng biết câu trả lời. Trước giờ tâm tình của cô luôn lo lắng cho người khác, không bao giờ lo cho bản thân trước nên lần này cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng anh giận cô bởi vì chính cái tính đó của cô. Cô biết lo lắng cho người khác là tốt nhưng sao lại đưa chuyện trăm năm của cô ra để đánh đổi chứ. Cô không biết cô làm vậy là quá đáng với anh lắm sao. Nếu anh không biết sớm thi sau này không biết hậu quả sẽ ra sao…Nhưng những lời này anh chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra cho cô biết.
-Nói gì cơ?_cô vẫn giả ngốc.
Vẻ mặt của cô lúc này sao có thể đánh lừa anh được . Làm trò này với anh thì quả thật cô quá trẻ con rồi.
-Anh và em không có quan hệ gì cả!_Phi từ tốn nói. Đống hộp thuốc lại rồi đẩy sang một bên.
-Anh…Anh biết _Cô ngập ngừng hỏi.
Anh không trả lời chỉ gật đầu.
-Từ khi nào?_Cô lại lẩm bẩm.
-Lúc em đi ra khỏi nhà!_Anh điềm tĩnh trả lời. lấy chăn trải rộng ra.
-Sao anh lừa em…_Cô giật giật cất tiếng. có vẻ tủi thân lắm.
-Anh đâu có lừa em. Không phải anh đã hôn em đấy sao_Anh mỉm cười véo lấy mũi cô rồi lại tiếp tục hành động của mình là thả người nằm xuống giường chui vào lớp chăn bông ấm áp.
-Anh vô liêm sỉ!_Cô trườn đến bên cạnh anh. Ngồi trên giường đưa đôi mắt hơi đỏ nhìn anh.
‘Cô gái này. Thật yếu đuối mà’…Ngĩ thế nhưng anh lại không ngĩ là cô yêu đuối. Vì một người con gái yếu đuối không bao giờ lấy chuyện hạnh phúc cả đời của mình để lo nghĩ cho người khác cả. Vì vậy từ trước đến giờ anh luôn nghĩ cô rất khác thường.
-Ừ! Anh vô liêm sỉ!_Anh ngồi dậy ôm cô vào lòng rồi kéo cô vào người ôm ấp. Trong cô lúc này giống như chú thỏ được người ta mặt áo rộng thùng thình đôi mắt đỏ au lên trong rất đáng yêu.
-Anh tiểu nhân!_Cô thuận thế đấm mạnh một cái vào ngực anh.
-Ừ! Anh tiểu nhân!_Anh lại gật đầu thêm một cái nữa thuận tay kéo luôn cô vào giưới lớp chăn bông ấm áp.
-Anh xí gạt em_Cô vẫn tiếp tục trách mốc, không hề để ý là mình đang bị con người kia lợi dụng lúc yếu đuối để thừa cơ ôm gọn cô vào lòng thật chặt.
-Lần sau anh không giám nữa!_anh tựa cằm của mình lên mái tóc cô. Sao đó nhẹ nhàng trả lời.
-Nếu có lần sau thì sao?_Cô ương bướng không tin vẫn ngẩng đầu lên hỏi anh.
-Nếu có lần sau…anh sẽ không được đi tắm._Suy nghĩ một lúc anh cũng nghĩ ra được điều kiện vẹn cả đôi đường.
-Không được hôn em, không được ôm em, không được nằm trên giường…_Cô nghĩ nghĩ ra nhiều điều kiện khiến anh cảm thấy phát sợ. Thấy cô mà không được hôn cô, ôm cô…thì thà bảo anh đi tu cho rồi.
-Vậy anh đi tu nhá!_Anh cúi xuống ra vẻ suy nghĩ hồi lâu rồi nhìn cô. Mắt chớp chớp.
-Anh dám!_Cô véo vào người anh. Làm anh phải giật mình nhưng rồi cũng mỉm cười đầu hoà.
-Vậy không được ôm em,hôn em thì không phải đi tu à!_anh mỉm cười đặt lên môi cô nụ hôn nhẹ rồi ôm cô thật chặt.
-ừa há!_Bây giờ cô mới chợt gặm nhấm hết được câu nói lúc nãy của anh.
Anh phải lắc đầu thở dài. Đúng là cô nhóc khó tiêu mà.
-Nhưng sao anh lại nằm đây?_Cô sực nhớ ra điều gì đó rồi tròn mắt hỏi anh.
-Giường anh mà!_Anh mỉm cười nhìn cô.
-Vậy em đi phòng khác!_Cô ngồi bật dậy nhưng chưa kịp đứng lên thì bị anh lôi lại, ngã nhào cả vào trong lòng anh.
-Yên nào! Tối rồi đấy. Đừng phá nữa. Ngủ đi._Anh khẽ cắn vào vành tai của cô. Sau đó nghe tiếng cô rên khẽ.
-Nè! _anh cúi đầu hỏi cô.
-hả?_Di ngẩng đầu, vẫn còn choáng vì cái cắn tai lúc nãy.
-Em quyến rũ anh đấy phải không?_Anh nheo nheo mắt hỏi. Đáy mắt có vẻ gian tà
-Em buồn ngủ quá!Ngủ đi_Cô không trả lời vòng tay ôm lấy eo anh. Rúc thật sau vào người anh. Vì thời tiết biển càng về đêm lại càng ltrở nên lạnh.
-Nhột đấy!_Anh khẽ cau mày “Đúng là thỏ không sợ sói mà”
-…_Cô gái không trả lời…Chỉ vọng lại nhịp thở đều đều..
-Haizzzzz Cô nhóc này! Thật đáng ghét mà!_anh đưa tay véo lấy chóp mĩm của cô rồi ngắm nhìn khuôn mắt trắng hồng của cô đang say ngủ. Nhiều lúc miệng cô khẽ nhẽo cười một chút rồi lại thôi.
Anh ôm cô thật chặt…Vừa hưởng thụ cảm giác hạnh phúc vừa nhớ đến người con trai đó…
Cái bóng đơn đọc lặng lẽ rồi bị bóng tối ăn mất. Thật ra anh cũng nên cảm ơn anh ta vì bao năm qua đã chăm sóc cho cô. Nhưng anh biết khi yêu một người thì cho dù có phải chăm sóc người đó đến hết cuộc đời thì người ta vẫn chấp nhận mà không đòi hỏi một sự đáp trả.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tình Cảm
- Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối!
- Chương 39